Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 145

Ánh mắt nhiệt thành của Quế ma ma nhìn chằm chằm, Tân Diệu mơ hồ đáp:

“Ta chỉ tình cờ ăn qua mà thôi.”

Quế ma ma lại không chịu bỏ qua đề tài này:

“Khấu tiểu thư, ngài còn nhớ đã ăn ở đâu không?”

Món bánh sữa vỏ giòn này là Hoàng hậu nương nương đã dạy bà làm!

Hoàng hậu nương nương từng nói rằng đây là món điểm tâm thường thấy ở quê nhà của bà, bởi vậy bà mới chưa từng được thấy qua. Lúc ấy, bà đã thầm nghĩ, lời đồn Hoàng hậu nương nương là một nữ tử nghèo khổ chạy nạn quả nhiên không đáng tin. Một nơi có thể thường xuyên ăn loại điểm tâm này sao có thể là vùng đất nghèo khó?

Người cùng Hoàng hậu nương nương học làm món bánh này còn có cả muội muội của bà.

Ý thức được bản thân đang kích động, Quế ma ma cười áy náy:

“Không giấu gì Khấu tiểu thư, bánh sữa vỏ giòn không phải là món điểm tâm thường thấy ở Đại Hạ. Người biết làm món này rất ít, ta là một người, muội muội ta cũng là một người. Ta đã mất liên lạc với muội ấy nhiều năm rồi, đột nhiên nghe ngài nhắc đến tên món điểm tâm này, ta không kìm được mà nghĩ đến muội ấy…”

Nói đến đây, trong mắt Quế ma ma ánh lên một tia nước mắt.

“Lúc nhỏ ta từng ăn món này, là do tiên phụ mang về. Vì quá ngon nên ta đã làm mình làm mẩy đòi thêm, nhưng sau đó chẳng thể mua được nữa, thành ra ấn tượng khắc sâu.”

Nghe Tân Diệu nói vậy, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Quế ma ma cũng dần tắt lịm:

“Ồ, Khấu tiểu thư, mau nếm thử đi, để lâu sẽ không ngon nữa.”

Tân Diệu khẽ gật đầu, cầm một miếng bánh sữa vỏ giòn, dùng khăn lót rồi cắn một miếng.

Hương vị tuyệt diệu đánh thức vị giác, đó là một mùi vị quen thuộc.

“Thế nào?” Ánh mắt Quế ma ma lóe lên tia hy vọng mới.

Có lẽ món bánh sữa vỏ giòn mà Khấu tiểu thư từng ăn lúc nhỏ chính là do muội muội của bà làm. Giờ đây, món bánh sữa vỏ giòn do bà làm được cùng một cô nương ăn, cũng coi như là một sợi dây liên kết với muội ấy.

Mơ hồ nhận ra kỳ vọng của Quế ma ma, Tân Diệu khẽ gật đầu:

“Rất ngon, giống hệt mùi vị trong ký ức của ta.”

Quế ma ma không kìm được mỉm cười:

“Khấu tiểu thư thích là tốt, nếm thử rượu nho ủ này nữa đi.”

Rượu nho ủ lần này và rượu ủ từ quả vải lần trước đều làm từ gạo nếp lên men, hương vị thơm ngọt mà không làm say, rất thích hợp cho nữ nhân thưởng thức.

Tân Diệu không tiếc lời khen ngợi.

“Lần đầu gặp Khấu tiểu thư, ta đã cảm thấy rất hợp duyên, không ngờ Khấu tiểu thư lại là bạn của Hầu gia chúng ta, quả nhiên là có duyên.” Quế ma ma nhân cơ hội bày tỏ thân phận.

Tân Diệu cũng ra vẻ vừa biết:

“Hạ đại nhân và Quế ma ma đều là người thiện tâm, chẳng trách lại là người một nhà.”

Thiện tâm…



Quế ma ma nghĩ đến chuyện Hạ Thanh Tiêu giúp cô nương nhà người ta nhưng lại thu tiền, mặt liền nóng bừng.

Nhưng xem ra, ấn tượng của Khấu tiểu thư về Hầu gia cũng không tệ.

“Hầu gia nhà chúng ta đúng là người ngoài lạnh trong nóng…” Quế ma ma dần kể về những chuyện thời thơ ấu của Hạ Thanh Tiêu, “Hồi ấy, Hầu gia thường bị thương, lúc thì trẹo chân, khi lại đứt tay. Có lần, hắn đưa cả ổ chim non bị rơi lên cây, kết quả tự mình ngã xuống, mê man suốt nửa ngày mới tỉnh…”

Tân Diệu chăm chú lắng nghe, dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi còn nhỏ của Hạ đại nhân.

Cũng là một kẻ nghịch ngợm.

Thấy Tân Diệu có hứng thú nghe, Quế ma ma âm thầm vui mừng.

Chịu nghe bà kể lể chuyện của Hầu gia, có lẽ Khấu tiểu thư cũng có chút cảm tình với Hầu gia.

“Hầu gia từ nhỏ đã không có phụ thân dạy dỗ, mẫu thân thì cưng chiều, nên đôi khi hành sự có phần không được chu toàn. Khấu tiểu thư, nếu Hầu gia có gì không phải, xin ngài rộng lượng bỏ qua.”

Không thể vì Hầu gia hồ đồ nhận tiền của nàng mà mất điểm trong lòng nàng được!

“Không đâu, Hạ đại nhân rất chu toàn cẩn thận.”

Đợi Quế ma ma rời đi, Tân Diệu mới chậm chạp nhận ra: Quế ma ma sao giống bà mai bán dưa, hết lòng rao bán quả dưa lớn nhà mình thế này?

Nghĩ đến đây, Tân Diệu khẽ vỗ hai má, vừa hay bị Tiểu Liên nhìn thấy.

Tiểu Liên kinh ngạc:

“Tiểu thư, người tự đánh mình làm gì vậy?”

Tân Diệu đáp:

“… Mặt ta hơi cứng, chỉ vỗ nhẹ thôi.”

“Trời lạnh thật, người mau vào phòng sưởi ấm đi.”

Vừa rồi, chính Tân Diệu đã đích thân tiễn Quế ma ma ra ngoài.

“Quả thật không lạnh.”

Tiểu Liên: “...” Tiểu thư có biết mình kỳ lạ thế nào không?

Tân Diệu quay lại trong phòng, ngồi xuống giường, lâm vào trầm tư: Dường như nàng thực sự có chút kỳ lạ...

Dù lớn lên trong thung lũng, nhưng những gì Tân Diệu học được lại rất đa dạng. Khi đã có khả năng tự bảo vệ mình, nàng liền đi khắp nơi, mở rộng tầm mắt, tìm hiểu thế sự.

Nàng vốn thông minh, chẳng bao giờ tự lừa dối bản thân. Hai gò má dường như vẫn nóng lên sau khi đi trong gió lạnh khiến nàng ý thức được một chuyện: Hình như... nàng đã vô tình động tâm rồi.

Phát hiện này không làm Tân Diệu vui sướng, ngược lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Lạnh thấu xương.

Nàng vậy mà trong lúc gánh trên vai huyết hải thâm cừu lại vô ý động tâm...

Tân Diệu mím c.h.ặ.t môi, tự chế nhạo bản thân một cách sâu cay.

Lại nghĩ đến nam tử vận y phục đỏ ấy, trong lòng nàng vừa chua xót, vừa sinh hờn giận.



Giả như Hạ đại nhân lãnh đạm một chút, xấu xí một chút, phẩm hạnh kém cỏi một chút, bớt lui tới mượn sách một chút...

Tân Diệu giơ tay, che mắt.

Nàng nhớ tới lời mẫu thân từng nói: “Có những người là định mệnh phải gặp. Người đó có lẽ không hoàn hảo, có lẽ không thích hợp, nhưng lại vừa vặn khiến ngươi động lòng.”

Mẫu thân còn nói gì nữa?

Tân Diệu cố gắng nhớ lại.

Mẫu thân bảo: “Nếu thực sự gặp được người mình thích, đừng nên sợ trước sợ sau. Nếu sau này phát hiện bản thân nhìn lầm, hoặc thời gian khiến người ấy thay đổi, không còn như ban đầu, vậy cũng chẳng sao, buông tay mà bước tiếp thôi.”

Tân Diệu từ từ hạ tay, cầm lấy chiếc gối mềm, khẽ tì cằm lên.

Ở phương diện này, nàng không thể phóng khoáng như mẫu thân.

Có thể duy trì như bây giờ đã là đủ rồi. Có lẽ sau này... hai người bọn họ còn có một ngày vì lập trường mà rút kiếm đối đầu nhau.

Tân Diệu nằm xuống, lấy chiếc gối mềm đắp lên mặt.

Tại phủ Thiếu khanh, từ lúc rời giường, Đoạn Vân Linh đã ở trong trạng thái mơ màng.

Chẳng bao lâu nữa nàng phải đến Như Ý Đường thỉnh an, đến lúc đó tổ mẫu sẽ nhắc đến chuyện đưa nàng ra ngoài, gặp phu nhân Cố Xương Bá.

Rồi chung thân đại sự của nàng sẽ được định đoạt.

Định đoạt rồi.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt trong gương trang điểm, Đoạn Vân Linh nước mắt như mưa.

“Tiểu thư, người bên Như Ý Đường đến rồi.”

Đoạn Vân Linh giật mình, nhưng chẳng còn sức lau nước mắt, yếu ớt nói: “Mời vào.”

Không lâu sau, Ngọc Châu bước vào, hành lễ với Đoạn Vân Linh: “Lão phu nhân nghe nói tam tiểu thư bị bệnh, sai nô tỳ mang một ít đồ bổ tới.”

Chưa đợi Đoạn Vân Linh phản ứng, Ngọc Châu đã đặt tổ yến mang theo xuống: “Lão phu nhân bảo tam tiểu thư cứ tĩnh dưỡng, trước khi khỏi bệnh không cần đến Như Ý Đường thỉnh an.”

Đoạn Vân Linh ngây người lắng nghe, mãi đến khi Ngọc Châu rời đi từ lâu, nàng mới chộp lấy cổ tay nha hoàn bên cạnh: “Tuyết Doanh, ý của tổ mẫu là gì? Là... ý gì?”

Là điều nàng nghĩ đến đó sao?

Nàng không dám nghĩ, không dám tin.

Tuyết Doanh tiến lên kiểm tra tổ yến Ngọc Châu mang đến, do dự nói: “Tiểu thư, có lẽ lão phu nhân đã từ bỏ ý định đưa người ra ngoài.”

“Ta không phải kết thân với thế tử Cố Xương Bá nữa, đúng không?” Đoạn Vân Linh vừa khóc vừa cười, nước mắt đầy mặt.

Tuyết Doanh cũng mừng thay tiểu thư nhà mình, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, tiểu thư không phải kết thân với thế tử Cố Xương Bá nữa rồi!”

“Ta biết mà, ta biết mà...” Đoạn Vân Linh lẩm bẩm, vừa cười vừa khóc.

Nàng quả thực may mắn, vì đã gặp được Thanh biểu tỷ.
Bình Luận (0)
Comment