Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 171

Lính canh cổng nha môn thấy một đoàn người đông nghìn nghịt kéo đến thì ngây người.

Sáng sớm thế này là có chuyện gì? Tạo phản ư?

Nghe nói đêm qua có kẻ gian xông vào, họ đến báo quan. Lính canh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi bẩm báo.

Thuận Thiên Phủ doãn mặt đen như mực xuất hiện trên công đường.

Giữa trời lạnh giá, sao lại có người không thông suốt mà đi cướp bóc cơ chứ!

Ồ, lại là Thư quán Thanh Tùng.

Thuận Thiên Phủ doãn không quên vụ án xác c.h.ế.t nằm ngang cửa Quốc Tử Giám lần trước. Khi ấy, Thư quán Thanh Tùng đã khiến ông bận tối mắt tối mũi.

Khi nghe về số kẻ gian bị g.i.ế.t và bị thương đêm qua, Thuận Thiên Phủ doãn lặng người.

Thư quán này rốt cuộc nuôi bao nhiêu hộ vệ vậy?

Đột nhiên, ông cảm thấy không nên giữ bộ mặt đen đúa nữa, liền nở một nụ cười hiền hòa với Tân Diệu.

Trong vụ cướp nhà kiểu này, chủ nhà không cần chịu trách nhiệm với cái c.h.ế.t hay thương tật của kẻ gian. Những kẻ còn sống cũng phải chịu tội chết.

Vụ án không quá phức tạp. Một đội phó của Thư quán Thanh Tùng đã cấu kết từ trước với bọn tiểu nhân, lên kế hoạch cướp bóc. Người canh giữ kho cũng bị hắn xúi giục.

Sở dĩ chọn ra tay vào tối qua là vì đúng lượt người canh kho đó trực.

Vụ án được làm sáng tỏ, tất cả những kẻ tham gia còn sống bị tống giam, còn những kẻ c.h.ế.t thì bị kéo ra bãi tha ma.

Đối với Thư quán Thanh Tùng, sự việc vẫn chưa kết thúc.

Bốn hộ vệ vận chuyển rương bạc vốn không có vấn đề gì, nhưng một người trong số đó đã vô tình nói lỡ lời khi uống rượu với đội phó, khiến hắn đoán được trong rương là vàng bạc, từ đó sinh lòng tham.

Tân Diệu không đuổi việc người hộ vệ lỡ lời đó, mà chỉ điều hắn đến cửa hàng khác.

Dương đội trưởng không hiểu:

“Tiểu thư, hắn dù không cố ý nhưng đã gây họa lớn cho thư quán. Hắn nên bị đuổi việc mới đúng.”

Tiểu thư quả thật quá mềm lòng.

Tân Diệu chậm rãi giải thích:

“Hắn vẫn trung thành với thư quán, tự biết mình phạm sai lầm. Đến nơi khác, hắn nhất định sẽ cẩn thận hơn. Nếu ta đuổi việc, cắt đứt đường sống của hắn, với hiểu biết của hắn về thư quán, nếu sinh lòng oán hận, không chừng sau này sẽ gây họa.”

Dương đội trưởng nghe vậy bèn khâm phục:

“Tiểu thư quả thật suy nghĩ chu đáo.”

Nói rồi, Dương đội trưởng đột nhiên quỳ sụp xuống, dập đầu một cái thật mạnh.

“Dương đội trưởng làm gì vậy?” Tân Diệu ngạc nhiên trước hành động của hắn.

“Nếu không nhờ tiểu thư phát hiện vấn đề, sớm bày bố mai phục, mạng nhỏ của kẻ hèn này e rằng đã không còn.”

Hắn không bao giờ quên được lưỡi đao sắc lạnh lóe sáng. Nếu không phải lưỡi đao đó bị chệch đi…



Còn cả những người mà tiểu thư đã mời tới. Nếu không có họ, đám hộ vệ của thư quán chắc chắn đã có thương vong, mà hắn dù thoát được cuộc tập kích ban đầu, cũng khó bảo toàn tính mạng…

Dương đội trưởng càng nghĩ càng thấy Tân Diệu là ân nhân cứu mạng của mình.

Dĩ nhiên, hắn không biết viên đá khiến lưỡi đao chệch hướng kia là do chính Tân Diệu ném ra. Nếu biết, có lẽ hắn đã sinh lòng nguyện lấy thân báo đáp.

“Có một việc khác, giao cho người khác ta không an tâm. Phải nhờ Dương đội trưởng đi làm.”

“Tiểu thư cứ dặn dò.” Dương đội trưởng lúc này đang cảm thấy không cách nào báo đáp ân tình, nghe nói có việc để làm, lòng vui mừng khôn xiết.

“Có một món lễ tạ, phiền ngươi thay ta chuyển đến chỗ đại nhân Hạ Thanh Tiêu.”

Vì Dương đội trưởng chưa từng tiếp xúc với Hạ Thanh Tiêu, Tân Diệu dặn dò Lưu Chu đi cùng.

Trên đường được Cẩm Y Vệ dẫn tới gặp Hạ Thanh Tiêu, Lưu Chu đi bên cạnh Dương đội trưởng, khẽ hỏi:

“Nặng không?”

Dương đội trưởng ôm một chiếc rương, mặt không đổi sắc:

“Không nặng.”

Khi gặp Hạ Thanh Tiêu, Lưu Chu mỉm cười nói:

“Hạ đại nhân, đây là chút lễ tạ nho nhỏ mà tiểu thư nhà chúng ta dành cho các huynh đệ. Mong ngài đừng chê.”

Dương đội trưởng nhân đó đặt chiếc rương xuống đất.

Hạ Thanh Tiêu nhìn chiếc rương vuông vắn, trầm mặc trong chốc lát:

“Khấu tiểu thư quá khách khí rồi, thay ta cảm tạ tiểu thư của các ngươi.”

“Vậy tiểu nhân xin cáo từ.”

Lưu Chu cùng Dương đội trưởng rời đi, Hạ Thanh Tiêu gọi Nghiêm Siêu tới.

“Đây là lễ tạ mà Khấu tiểu thư gửi đến, chia cho mọi người đi.”

Nghiêm Siêu nhìn vào chiếc rương, có chút tò mò.

Chẳng lẽ là một rương tiền đồng?

Phải biết rằng trong sinh hoạt hằng ngày, người ta chủ yếu dùng tiền đồng để giao dịch. Chỉ những người khá giả mới dùng đến bạc. Một chiếc rương lớn thế này, ai mà dám nghĩ tới việc chứa đầy vàng bạc?

“Mở ra xem đi.”


Được Hạ Thanh Tiêu lên tiếng, Nghiêm Siêu cúi xuống mở nắp rương. Vừa nhìn thấy thứ bên trong, hắn giật mình lùi lại một bước, hai mắt trừng lớn.

Hạ Thanh Tiêu đoán trong rương là bạc, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là một cảm giác khác hẳn.

“Đại nhân…”

“Đếm đi.”

Những thỏi bạc hai lượng xếp chồng lớp này qua lớp khác, đầy kín cả rương.



“Một, hai, ba…” Đếm đến hơn năm mươi, Nghiêm Siêu bỗng ngừng lại, rồi bắt đầu đếm lại từ đầu: “Một, hai…”

Hạ Thanh Tiêu nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”

Nghiêm Siêu đờ đẫn trả lời: “Thuộc hạ đếm tới đâu quên mất rồi.”

Thực ra, Cẩm Y Vệ từng xử lý không ít vàng bạc, nhưng đó đều là từ việc tịch biên tài sản mà có. Còn chiếc rương trước mắt này lại là lễ tạ thực sự.

“Đại nhân, tổng cộng sáu trăm lượng bạc!”

“Ngươi lấy năm mươi lượng, chia năm trăm lượng cho mọi người, còn năm mươi lượng thì phân thêm theo mức độ bị thương.”

Nghiêm Siêu giật khóe miệng: “Người bị thương nặng nhất cũng chỉ là chút trầy xước da.”

Năm mươi Cẩm Y Vệ tinh nhuệ đối đầu với mười mấy tên ô hợp, việc bị thương chẳng phải là niềm vinh dự, mà là mất mặt.

“Đại nhân, ngài không giữ lại sao?”

“Không, các ngươi chia hết đi.”

Với những khoản thu nhập chính đáng, Hạ Thanh Tiêu không đến mức cố chấp mà không chia cho thủ hạ. Nhưng đây là lễ tạ của Khấu tiểu thư, hắn không muốn vì giúp đỡ mà nhận bạc của nàng.

Nghĩ đến sáu nghìn lượng bạc trước đó, Hạ Thanh Tiêu không khỏi thở dài.

Quế di vì chuyện đó mà ba ngày liền không nấu cơm cho hắn.

Nghiêm Siêu nhanh chóng triệu tập những người tham gia hành động. Ánh mắt hắn quét qua từng người, chậm rãi nói: “Đêm qua mọi người vất vả rồi. Bình thường, việc truy bắt kẻ gây rối dưới chân thiên tử vốn là bổn phận của chúng ta. Nhưng Đông gia của Thư quán Thanh Tùng, Khấu tiểu thư, cảm niệm mọi người cực nhọc, đã đặc biệt gửi lễ tạ đến.”

Nghe đến hai chữ “lễ tạ”, hầu hết mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ ra tay vài lượt mà cũng có lễ tạ?

Nghiêm Siêu thu hết biểu cảm của họ vào mắt, thầm cười lạnh trong lòng.

Đêm qua tuyết lớn, đừng tưởng hắn không biết trong lòng vài người từng tỏ ra không vui.

Khấu tiểu thư thật là người tinh tế, làm vẻ vang cho đại nhân nhà họ rồi!

Khi Nghiêm Siêu mở chiếc rương, lập tức vang lên những tiếng hít thở sâu kinh ngạc.

“Trong rương là bạc thỏi. Mỗi người lấy năm thỏi, lần lượt từng người, không được lấy hơn!”

“Thật sự là cho chúng ta sao?” Một người không kìm được hỏi.

Một người năm thỏi bạc, tức là mười lượng. Dù Cẩm Y Vệ lương bổng không tệ, nhưng ra ngoài một đêm mà thu về món bạc lớn như vậy, chẳng khác gì từ trên trời rơi xuống.

Ai nhận được mười lượng bạc miễn phí mà không vui mừng cho được?

Mọi người hớn hở nhận bạc, những người bị thương còn được chia thêm hai lượng. Cuối cùng, vẫn dư hơn hai mươi lượng, mọi người quyết định dùng để uống rượu.

Trong cái lạnh của tuyết lớn, uống rượu cay nồng và ăn thịt, toàn thân Cẩm Y Vệ cảm thấy ấm áp. Trong lòng họ đồng thời nảy ra một suy nghĩ: Giá như đại nhân có thể cưới Khấu tiểu thư về làm thê tử thì tốt biết bao. Đi theo Khấu tiểu thư sẽ có t.hịt ăn!

Khi đó, Hồ chưởng quầy phát hiện số người đến mua sách bỗng dưng tăng lên, đều là những thanh niên tràn đầy tinh thần. Mỗi người bỏ ra hai trăm văn để mua sách, nhưng lại có thể đứng lải nhải với ông cả buổi về Hạ đại nhân.

Đến người thứ tám, Hồ chưởng quầy không thể chịu nổi nữa, đẩy người ra: “Xin làm ơn tránh ra một chút, ngươi đang chắn lối lão đây thu tiền!”
Bình Luận (0)
Comment