Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 224

Nghe thấy Hạ Thanh Tiêu tấu trình sự việc, ánh mắt của Khánh Vương hằn lên sự tức giận như muốn g.i.ế.t người.

Hắn biết ngay mà, Hạ Thanh Tiêu luôn tìm cách đối nghịch với hắn!

Hưng Nguyên Đế sau khi nghe xong thì nhíu mày hỏi:

“Chuyện lớn như vậy, tại sao không báo ngay lập tức?”

“Vi thần lo rằng người đó ăn nói bừa bãi, khiến bệ hạ phải bận lòng vì chuyện hư ảo. Sau khi thẩm vấn, thần đã phái Cẩm Y Vệ đến Định Bắc điều tra. Định bụng chờ có kết quả rồi mới tấu trình bệ hạ.”

Sắc mặt Hưng Nguyên Đế trầm xuống:

“Tự ý hành động!”

“Thần muôn lần c.h.ế.t không hết tội.” Hạ Thanh Tiêu quỳ một gối xuống nhận tội.

Ngày bắt giữ người mà hắn báo cáo khác hẳn với thực tế, khiến Hưng Nguyên Đế dễ chấp nhận hơn nhiều. Nếu để Hưng Nguyên Đế biết chuyện này đã xảy ra từ nhiều ngày trước, chắc chắn hắn sẽ bị xử phạt nặng nề.

Hưng Nguyên Đế tuy bày tỏ sự không hài lòng nhưng cũng không muốn trách phạt Hạ Thanh Tiêu thêm, chỉ lạnh lùng nói:

“Người đó hiện đang ở Bắc Trấn Phủ Ty?”

“Đúng vậy.”

“Dẫn hắn đến gặp trẫm.”

Lại một lần nữa chờ đợi trong bầu không khí căng thẳng. Cuối cùng, người trẻ tuổi bị dẫn đến trước mặt Hưng Nguyên Đế.

“Tiểu dân Vệ Trường Thanh, tham kiến bệ hạ.”

Hưng Nguyên Đế không vui, liếc mắt nhìn Hạ Thanh Tiêu:

“Đã dùng hình phạt với hắn?”

“Thuộc hạ lỗ mãng, ban đầu nghi ngờ người này là kẻ gian, nên đã dùng một số biện pháp...”

Cẩm Y Vệ vốn có quyền độc lập bắt giữ và thẩm vấn, đây là quyền lực mà hoàng đế ban cho. Hưng Nguyên Đế chỉ hỏi một câu rồi dồn sự chú ý lên người Vệ Trường Thanh.

Vệ Trường Thanh bắt đầu kể về chuyện ở Định Bắc:

“Bắc Tuyền huyện cách Bắc An huyện, nơi chịu thiệt hại nặng nhất, không xa, cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. May mắn thay, tuy nhà cửa sụp đổ nhiều, nhưng người dân phần lớn an toàn. Nhưng không hiểu sao, rõ ràng nhiều huyện đã nhận được cứu trợ, vậy mà Bắc Tuyền lại không thấy động tĩnh gì...”

Hạ Thanh Tiêu nghe Vệ Trường Thanh nói, lại kết hợp với tin tức mới nhất từ Định Bắc, làm sao không hiểu ra thủ đoạn của những tham quan kia.

Tiền bạc và hàng cứu trợ là có hạn. Nếu dùng để tái thiết Bắc Tuyền, nơi nhà cửa hầu như đổ sập, cần xây dựng lại và cung cấp đồ ăn, quần áo, làm sao chúng còn dư để trục lợi? Nhưng nếu dùng vào những nơi bị ảnh hưởng nhẹ, thì chỉ cần bỏ ít tiền cũng có thể làm ra những việc “đẹp đẽ”, nhận được tiếng thơm lớn nhất.

Mấy chiếc ô vạn dân tán dương là thật, nhưng việc tham ô cứu trợ cũng là thật.

Những kẻ đó để che giấu sự thật không tiếc g.i.ế.t hại dân chúng, lại còn giành được lòng yêu mến của dân ở Bình Thành. Thật là châm biếm đến cực điểm.

Nghe xong, Hưng Nguyên Đế lạnh lùng nhìn về phía Bùi Thị lang:

“Bùi Tá, ngươi còn gì để nói?”

Bùi Thị Lang quỳ rạp đầu xuống đất, không nhúc nhích.

“Bùi Tá!” Giọng của Hưng Nguyên Đế càng lạnh hơn.



Hộ bộ Thượng thư đứng gần đó lo lắng, không nhịn được khẽ đá chân nhắc nhở, không ngờ vừa chạm vào, Bùi Thị lang đã ngã ra đất.

Hộ bộ Thượng thư già cả, bị cảnh này dọa đến giật mình, râu cũng tung bay.

Đại thái giám Tôn Nham tiến lại kiểm tra.

“Bệ hạ, Bùi Thị lang đã ngất rồi.”

Chúng thần nhìn nhau.

Đây là sợ quá mà ngất?


“Truyền thái y, mau làm hắn tỉnh lại!” Hưng Nguyên Đế lạnh lùng ra lệnh.

Trong lúc chờ thái y đến, Hưng Nguyên Đế mặt không biểu cảm nhìn về phía Khánh Vương.

Khánh Vương khóc lóc thảm thiết:

“Phụ hoàng, nhi thần thật sự không hạ lệnh tàn sát dân chúng ở trấn Thái Bình!”

Ánh mắt của Hưng Nguyên Đế đầy thất vọng và chán ghét:

“Đến giờ ngươi còn cãi?”

“Nhi thần thật không có! Nhi thần có thể thề!”

Nhìn Khánh Vương hoảng loạn giơ tay lên thề, Chu Hiểu Nguyệt nhớ lại lời thề độc mà nàng từng phát trước mặt Thuận Thiên phủ doãn, chỉ thấy nực cười và hả hê.

“Thề? Ngươi tưởng đây là chuyện mấy kẻ dân thường ngoài chợ cãi nhau mà thề thốt sao?” Hưng Nguyên Đế thấy Khánh Vương như vậy, càng thêm giận dữ.

Khánh Vương sợ đến mức không dám thốt một lời.

Lúc này, thái y xách hòm thuốc bước vào, không dám ngó ngang ngó dọc, càng không dám tùy ý suy đoán. Sau khi hành lễ, liền cúi đầu châm cứu cho Bùi Thị lang.

Bùi Thị lang rất nhanh thở ra một hơi dài, mở mắt.

Hắn đang nằm, đập vào mắt là hoa văn vân long rồng phượng chạm khắc tinh xảo trên trần cung, nhắc nhở hắn rằng đây là nơi nào.

Bùi Thị lang vội vàng ngồi dậy, xoay người quỳ xuống thỉnh tội:

“Thần đáng c.h.ế.t muôn lần!”

Hưng Nguyên Đế lạnh lùng cười:

“Ngươi quả thực đáng c.h.ế.t muôn lần!”

“Bệ hạ, những gì hai người kia nói, thần thực sự không hề hay biết!”


Cứng miệng chối tội, khi nhìn người khác thì thấy nực cười, nhưng rơi vào chính bản thân lại là bản năng cầu sống.

Đúng lúc này, một tên nội thị bước nhanh vào, ghé tai nói nhỏ vài câu với thái giám đại tổng quản Tôn Nham.

Tôn Nham, một trong những đại thái giám được Hưng Nguyên Đế tin cậy nhất, luôn điềm tĩnh trước mọi chuyện. Nhưng lúc này sắc mặt hắn lại trắng bệch, bước vào nội cung thậm chí còn loạng choạng.

Hưng Nguyên Đế thấy vậy, sắc mặt càng thêm trầm trọng:

“Có chuyện gì xảy ra?”

“Bệ hạ, Phó thống lĩnh Kinh Doanh Triệu Phi Phàm khẩn cấp cầu kiến.”



Ngoài thành có quân doanh đóng trú, gọi là Kinh Doanh, tướng lĩnh trong quân hiếm khi vào thành.

Hưng Nguyên Đế vừa nghe có người từ Kinh Doanh đến, lại đúng vào thời điểm nhạy cảm này, lòng lập tức trầm xuống:

“Truyền hắn vào!”

Chẳng bao lâu, một võ tướng thân hình cao lớn bước vào, quỳ một gối xuống đất:

“Thần Triệu Phi Phàm bái kiến bệ hạ.”

“Triệu Phó thống lĩnh, vào cung giờ này có việc gì?”

Triệu Phó thống lĩnh cúi đầu chắp tay:

“Ngay vừa rồi, Thống lĩnh Ngô Diên Đình dẫn ba nghìn thân binh đột ngột rời quân doanh, tiến về phía Bắc. Thần thấy có điều bất ổn, phái quân truy đuổi và lập tức đến đây bẩm báo bệ hạ.”

Tướng lĩnh vô cớ rời quân doanh, đây rõ ràng là mưu phản.

Thống lĩnh Kinh Doanh Ngô Diên Đình vậy mà dám tạo phản!

Tin tức này như tiếng sấm dữ dội, khiến mọi người trong điện kinh hoàng đến mức c.h.ế.t lặng.

Khánh Vương còn đang trợn mắt há miệng thì Bùi Thị lang đang quỳ đột nhiên lảo đảo rồi lại ngất xỉu.

Hưng Nguyên Đế khi nghe Phó thống lĩnh Triệu Phi Phàm cầu kiến đã có linh cảm chẳng lành. Nay nghe rõ Ngô Diên Đình tạo phản, lửa giận trong lòng liền bốc lên, phản ứng của Bùi Thị lang càng khiến cơn giận dữ lên đến đỉnh điểm.

Ông sải bước đến, giật lấy cây ngân châm thái y vừa lấy ra, mạnh tay đ.â.m thẳng vào nhân trung của Bùi Thị lang.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bùi Thị lang tỉnh lại, cũng làm tỉnh giấc đám quần thần đang ngây người.

“Bệ, bệ hạ tha tội!” Bùi Thị lang nằm rạp trên đất khóc lóc van xin.

Thống lĩnh quân doanh Ngô Diên Đình tạo phản vào lúc này, chẳng khác nào khẳng định tội danh của bọn họ.

Được bổ nhiệm làm Thống lĩnh Kinh Doanh, hiển nhiên phải là người được hoàng đế hết mực tin tưởng. Ngô Diên Đình lại dám dẫn thân binh bỏ trốn, rõ ràng đã nghe được động tĩnh trong thành, cũng hiểu rằng Hưng Nguyên Đế tuyệt đối không tha thứ cho chuyện này, vì mạng sống đành liều một phen.

Bùi Thị lang kinh hãi đến tột độ, đầu óc trái lại thông suốt, lập tức hiểu rõ mọi ngọn ngành.

Nhưng như vậy, dù hắn có c.h.ế.t cũng không thể tiếp tục chối cãi.

Càng nghĩ, Bùi Thị Lang càng tuyệt vọng, toàn thân run rẩy không ngừng.

Những đại thần khác không chịu nổi bầu không khí đáng sợ này, cũng lặng lẽ quỳ xuống.

Hưng Nguyên Đế nhanh chóng sắp xếp tướng lĩnh truy kích Ngô Diên Đình và các công việc liên quan, rồi mới quay sang nhìn Bùi Thị Lang đang run như cầy sấy.

“Bùi Tá, ngươi nhận tội chứ?”

“Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng!”

Hưng Nguyên Đế không thèm để ý đến Bùi Thịl nữa, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía Khánh Vương.

Khánh Vương cũng bị tin Ngô Diên Đình tạo phản làm cho kinh hãi, ánh mắt lạnh lẽo đó khiến hắn rùng mình bừng tỉnh.

“Phụ hoàng, nhi thần thực sự không hay biết chuyện này!” Hắn lập tức quay đầu, chỉ tay vào Bùi Thị lang:

“Giết hại bách tính là bọn họ làm, bọn họ lừa trên dối dưới, che mắt nhi thần!”
Bình Luận (0)
Comment