Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 267

Họa Đãi chiếu cầm bút, tại khoảng trắng trên tranh đặt bút viết hai câu thơ:

“Cao tiêu dật vận quân tri phủ, chính thị tầng băng tích tuyết thời.” (*)

(*) Dịch thơ:” Ngài có hay biết phong thái siêu phàm, cốt cách thanh cao?

Giữa lúc băng dày tuyết phủ ngút ngàn trời đông.” Tác giả: Lục Du – đời Tống.

Tên bài thơ: Mai Hoa Tuyệt Cú - Kỳ 2.

Chữ viết của Họa Đãi chiếu không giống với bút pháp cương nghị, sắc bén của Hà Ngự sử. Chữ của hắn mang một vẻ đẹp như mây nước lưu chuyển, dịu dàng mà tuyệt mỹ.

Tân Diệu đường hoàng, chăm chú ngắm nhìn, khen rằng:

“Câu thơ hay, chữ cũng đẹp.”

“Tiểu huynh đệ thích là tốt rồi.” Họa Đãi chiếu nghe ra lời khen xuất phát từ lòng chân thành, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác tri kỷ.

“Đại thúc có tài hoa như vậy, hoàn toàn có thể đến thư viện hoặc gia đình phú quý dạy dỗ con em, cớ sao lại bày sạp trên đường phố thế này?”

Nghe câu hỏi ấy, Họa Đãi chiếu thở dài một hơi.

Từng mơ tưởng một bước lên mây, không ngờ lại sa vào hố sâu, mãi không thể thoát ra.

Dưới ánh mắt tò mò của thiếu niên, Họa Đãi chiếu kìm nén cả bụng lời khó nói, chỉ úp mở đáp:

“Bày sạp trên đường phố được tự do, vốn cũng chẳng phải vì tiền…”

Nhìn dáng vẻ cứng đầu của Họa Đãi chiếu, Tân Diệu dường như đã hiểu ra.

Như Họa Đãi chiếu, kẻ từng được triệu vào Hàn Lâm Viện, chính là người phục vụ hoàng gia. Nếu công khai bán tranh kiếm tiền, rất dễ rước họa. Thế nhưng bổng lộc lại quá ít, không được ban thưởng thêm, nên để mưu sinh đành phải lén lút bày sạp bán tranh.

Đến đây, trong lòng Tân Diệu, nghi ngờ về Họa Đãi chiếu đã giảm đi rất nhiều.

Kẻ bị biến thành quân cờ, cuộc sống liệu có thể khốn khó đến mức này sao?

Đợi mực khô, Tân Diệu cuộn tranh lại, đặt xuống hai lượng bạc rồi xoay người rời đi. Họa Đãi chiếu vội vã níu tay lại:

“Tiểu huynh đệ, như vậy là nhiều quá rồi.”

Tân Diệu mỉm cười:

“Ta còn thấy như thế là ít. Với tài năng của đại thúc, bức tranh này đáng giá đến hai mươi lượng bạc.”

Nghe lời ấy, Họa Đãi chiếu ngây người. Đến khi hắn hoàn hồn lại, thiếu niên đã sải bước đi xa.

“Tân Đãi chiếu…” Họa Đãi chiếu nắm c.h.ặ.t mảnh bạc lạnh lẽo, nhìn theo hướng Tân Diệu rời đi, rất lâu vẫn không động đậy.



Hôm sau, Tân Diệu bước vào Đãi chiếu sảnh, giống như trước đây, gật đầu chào hỏi vài người đang nhìn về phía mình. Họa Đãi chiếu vô thức nở một nụ cười thật tươi, nhưng lại nhanh chóng thu lại.

Chẳng bao lâu sau, nội thị trong cung đến truyền Tân Diệu nhập cung.

Đợi nàng rời đi, Chiêm bốc Đãi chiếu bất ngờ tiến đến trước mặt Họa Đãi chiếu, nhìn bên trái, ngó bên phải.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Họa Đãi chiếu cau mày.

“Quái lạ, quái lạ.” Chiêm bốc Đãi chiếu không khỏi hoang mang.

“Quái lạ chỗ nào?” Từ Đãi chiếu bị hành động của Chiêm bốc Đãi chiếu thu hút, liền lên tiếng hỏi.

Kỳ Đãi chiếu cũng mở mắt nhìn sang.

Chiêm bốc Đãi chiếu chăm chú quan sát Họa Đãi chiếu, lẩm bẩm:

“Hôm trước ta tình cờ gieo một quẻ, tính ra Họa Đãi chiếu sẽ gặp vận xui. Thế nhưng hôm nay nhìn lại, không những chẳng thấy vận xui đâu, mà còn phát tài một chút nữa.”

Ánh mắt Họa Đãi chiếu nhìn Chiêm bốc Đãi chiếu lập tức thay đổi.

Hắn luôn nghĩ người này chỉ là một kẻ thần côn, không ngờ lại thực sự là bậc kỳ tài.

Nhận ra đồng nghiệp thực sự có năng lực, thái độ của Họa Đãi chiếu khác hẳn:

“Chiêm bốc huynh tính không sai, tiểu đệ vốn định gặp xui xẻo, nhưng lại may mắn gặp được quý nhân…”

Nghe vậy, Chiêm bốc Đãi chiếu lập tức lắc lư mai rùa. Nhìn quẻ tượng xong, ánh mắt hắn dành cho Họa Đãi chiếu vô cùng nghiêm trọng.

“Chiêm bốc huynh, chẳng lẽ tiểu đệ vẫn sẽ gặp xui nữa sao?”

“Không!” Chiêm bốc Đãi chiếu lắc đầu, do dự một lúc rồi vẫn nói, “Cơ hội bay cao của Họa huynh có lẽ nằm ở vị quý nhân này.”

Họa Đãi chiếu tim đập mạnh.

Từ Đãi chiếu và Kỳ Đãi chiếu ghé lại gần hỏi: “Họa huynh, vị quý nhân này là ai vậy?”

Họa Đãi chiếu vội lắc đầu: “Chỉ là gặp thoáng qua, ta không rõ.”


“Vậy thì thật đáng tiếc.” Trong số đó, Từ Đãi chiếu trẻ nhất, lời nói cũng nhiều nhất, “Họa huynh, ta thấy vừa rồi huynh cười với Tân Đãi chiếu rất nhiệt tình mà.”

“Khụ, đều là đồng liêu, ngày ngày cúi đầu ngẩng mặt gặp nhau, mãi làm ngơ cũng không hay.”

Trong lòng Họa Đãi chiếu, Tân Diệu lúc này chính là người phẩm hạnh tốt, tính tình tốt, lại còn hiểu về hội họa, thật sự là một người hiếm có. Họa Đãi chiếu không muốn nói điều gì trái lương tâm về nàng.

“Chỉ sợ lòng nhiệt tình của chúng ta lại khiến người ta hiểu nhầm rằng muốn trèo cao.”



Họa Đãi chiếu buột miệng: “Tân Đãi chiếu không phải người như vậy.”

“Hử?” Mấy người đồng loạt nhìn hắn.

“Ta vẽ người nhiều năm như vậy, đã quen quan sát ánh mắt của họ. Ánh mắt của Tân Đãi chiếu trong sáng, phẩm chất chắc chắn không sai.”

“Họa huynh, vậy chẳng phải huynh đang dùng vẻ ngoài để đánh giá người sao.” Từ Đãi chiếu lắc đầu.

“Không tin thì chờ xem.”

Họa Đãi chiếu tin rằng, tính cách của một người, qua thời gian tiếp xúc lâu dài, nhất định không thể che giấu được. Đến lúc đó, các đồng liêu cũng sẽ nhận ra sự tốt đẹp của Tân Diệu.

Không ngờ lời này của Họa Đãi chiếu vừa nói ra không bao lâu, thì có một tin đồn lan truyền: Thực ra, danh hiệu "Tiên sinh Tùng Linh" thuộc về người khác, và Tân Mộc, người lấy thân phận Thư Đãi chiếu để vào Hàn Lâm Viện, là kẻ giả danh.

Tân Diệu xuất hiện dưới danh nghĩa Tân Mộc, ngay từ đầu đã không giấu giếm việc mình không phải là tiên sinh Tùng Linh. Điều này, Hưng Nguyên Đế biết, Mạnh Tế tửu biết, và Tạ Chưởng Viện của Hàn Lâm Viện cũng biết.

Thế nhưng, những người này biết không thể ngăn cản được tin đồn lan rộng. Miệng lưỡi con người là thứ không thể ngăn chặn, so với những người trên cao đã hiểu rõ tình hình, thông tin của người bình thường đều chỉ đến từ lời đồn đại, sau đó lại lan truyền.

Trong số đó, phẫn nộ nhất chính là đám học trò của Quốc Tử Giám.

Sau khi tan học, vài hệu sinh trẻ tuổi ùa vào thư quán Thanh Tùng, vây c.h.ặ.t lấy Hồ chưởng quầy.

“Chưởng quầy có biết không, có người giả mạo tiên sinh Tùng Linh, dựa vào tài học của ngài ấy để vào Hàn Lâm Viện!”

Hồ chưởng quầy ngơ ngác: “Hàn Lâm Viện gì chứ? Lão hủ chỉ là dân thường, không hiểu mấy chuyện này.”

“Nói với ông ta vô ích. Đi, đến gặp vị Tân Đãi chiếu kia.” Người dẫn đầu chính là Chương Húc, cháu nội của Chương Thủ phụ.

Trên đường đến Hàn Lâm Viện, cũng có người lo lắng: “Chương huynh, nghe nói người đó là dưỡng tử của Tiên Hoàng hậu, thường được bệ hạ triệu kiến.”

Chương Húc cười lạnh: “Thì sao? Chúng ta đâu định đánh hắn, chỉ là muốn hỏi xem hắn lấy đâu ra mặt mũi giả danh tiên sinh Tùng Linh. Các ngươi đều từng đọc *Tây Du*, xem tiên sinh Tùng Linh là bậc danh gia, chẳng lẽ chịu được việc có kẻ mượn danh tiếng ngài ấy để lừa dối? Hừ, các ngươi sợ thì cứ quay về, ta tự đi, dù có bị bệ hạ trách phạt, ta cũng chấp nhận!”

Người đồng hành với Chương Húc đều là những hiệu sinh cùng một loại, có thể hình dung phẩm chất của họ ra sao. Nghe Chương Húc nói vậy, mấy người không nói thêm nữa, khí thế hùng hổ tiến đến Hàn Lâm Viện.

Tin đồn về Tân Đãi chiếu tất nhiên cũng truyền đến Hàn Lâm Viện. Khi Tân Diệu tan sở đi ra, mấy vị Đãi chiếu ở Đông Sảnh vốn định kết giao với nàng nay đều tránh xa, lộ vẻ khinh thường.

Những nơi khác thì không nói, nhưng Hàn Lâm Viện là nơi tụ hội anh tài của Đại Hạ, một kẻ như vậy trà trộn vào đây thực sự khiến người ta tức giận.

Tân Diệu phớt lờ những ánh mắt ấy, bình thản bước ra ngoài. Dưới vẻ ngoài bình tĩnh, thật ra tâm trạng nàng khá tốt.

Hạ đại nhân đã lấy được chữ viết của Triệu Lang trung, so với bức thư của Châu Thông lại không giống nhau, mà nàng vẫn chưa có cơ hội gặp gỡ vị Đông Sinh thứ ba kia.

Bước vào vòng xoáy này, nàng không ngại tạo sóng gió. Gió yên biển lặng mới khiến người ta không tìm được sơ hở, còn những lời đồn nhắm vào nàng, lại chính là bằng chứng cho thấy thế lực phía sau thực sự tồn tại và đã bắt đầu lo lắng khi thấy nàng thường xuyên vào cung.

“Ra rồi sao?”

Tiếng nói trẻ trung vang lên bên tai Tân Diệu. Nàng theo tiếng nhìn lại, thấy mấy thiếu niên nhảy ra.
Bình Luận (0)
Comment