Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 278

Tân Diệu vừa cất lời, người đàn ông trung niên liền ngây người một lúc.

Ông đã sớm nhận ra thiếu niên là một trong những chủ nhân của nhóm này, nhưng thường thì chủ nhân phải là người lớn tuổi hơn. Chẳng lẽ ông đã nhìn nhầm?

Người đàn ông trung niên bất giác liếc nhìn Hạ Thanh Tiêu.

Thanh Tiêu trẻ trung, tuấn tú vô song, khí chất xuất chúng, nhìn thế nào cũng không giống người bị sai khiến.

Nghe Tân Diệu nói vậy, Hạ Thanh Tiêu khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên:

“Thật xin lỗi.”

Người đàn ông trung niên vẫn chưa chịu bỏ cuộc:

“Tiểu huynh đệ…”

“Phụ thân, thôi đi, chúng ta tự mình đi.” Thiếu niên kéo cánh tay của người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên muốn nói thêm, nhưng thấy nhi tử mặt mày cau có, bèn chắp tay với Hạ Thanh Tiêu:

“Tiểu huynh đệ, đã quấy rầy.”

Hai cha con trở lại đội xe của mình. Thiếu niên cúi đầu tỏ ý bất mãn:

“Người ta rõ ràng không muốn, sao cha cứ phải ép buộc?”

Đây là lần đầu tiên thiếu niên theo đoàn thương nhân ra ngoài. Nhìn đứa con trai còn non nớt, người đàn ông trung niên nhẫn nại giải thích:

“Những người đi theo bọn họ ai nấy cao lớn vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, rõ ràng là những tay cao thủ. Cùng đi sẽ an toàn hơn.”

“Chúng ta cũng có hộ vệ, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn bọn họ rất nhiều.” Thiếu niên không phục.

Y đương nhiên biết người càng đông càng tốt, nhưng việc cố ý bám lấy người lạ gặp qua đường lại rất mất mặt.

Người đàn ông trung niên không nói gì thêm, ánh mắt hướng về phía đám người Tân Diệu, chỉ thấy họ mau lẹ lên ngựa, chẳng mấy chốc đã phóng đi xa.

“Chúng ta cũng lên đường thôi.”

Nghe lệnh của người đàn ông trung niên, đội thương nhân thu dọn xong, tiếp tục xuất phát.

Nhóm người của Tân Diệu cưỡi ngựa nên tốc độ nhanh hơn đội thương nhân rất nhiều. Chạy một hồi, họ đã đến ngã rẽ.

Vì đã có Cẩm Y Vệ dò đường từ trước, họ trực tiếp chọn con đường bên phải. Những con ngựa phi nước đại một hồi, ánh mắt Tân Diệu chăm chú nhìn về phía trước, nét mặt tràn đầy nghiêm túc.

Hai bên đều là vách núi, cỏ cây um tùm rất tiện cho việc ẩn nấp. Khung cảnh hiện ra đúng như trong ký ức của nàng.

Nàng lại liếc nhìn Hạ Thanh Tiêu cùng mọi người. Dù biết rõ rằng bọn họ đi qua đây có thể bình an vô sự vì không thấy hiện ra cảnh m.á.u tanh, nhưng vì liên quan đến tính mạng, nàng vẫn quyết định nhắc nhở Hạ Thanh Tiêu.

Nhưng Hạ Thanh Tiêu đã lên tiếng trước:

“Phía trước hãy cẩn thận, mọi người chú ý.”

Địa hình nơi đây quả thực rất thích hợp để phục kích.

Được Hạ Thanh Tiêu nhắc nhở, Tân Diệu cũng không nói gì thêm.

Người của họ tuy không đông, nhưng ai nấy đều là cao thủ. Với sự cảnh giác, tránh được những hòn đá lăn từ trên cao xuống cũng không phải việc khó.



Lúc này, ở một bên vách núi, một người ẩn mình trong bụi cây hỏi tên cầm đầu:

“Lục đương gia, động thủ chứ?”

“Động cái gì mà động! Đám người kia đều cưỡi ngựa, tốc độ nhanh, để xổng một người thôi cũng rước phiền phức. Dù có giữ được tất cả, lẽ nào chỉ để ăn t.hịt ngựa thôi sao?”

Người hỏi bị mắng một trận, đành im lặng không nói gì.

Hơn mười người phi ngựa qua, chẳng mấy chốc đã vượt khỏi nơi đó.

“Hạ đại nhân, hai bên núi vừa rồi có người mai phục, ta vừa vô tình liếc thấy.” Sau khi chạy một đoạn, Tân Diệu giảm tốc độ, nói:

“Đội thương nhân kia e rằng sẽ gặp phải tai họa đổ m.á.u ở đó.”

Hạ Thanh Tiêu lập tức ghìm cương, những người phía sau cũng lần lượt dừng lại.

“Đại công tử, có chuyện gì vậy?” Hoàng Thành hỏi.

“Để hai người ở lại trông giữ ngựa, những người khác theo ta quay lại…” Hạ Thanh Tiêu căn dặn.

---

Đội thương nhân chậm rãi tiến tới. Hai bên đường, vùng đất hoang vu dần được thay thế bằng vách núi, khiến người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy bất an.

“Mọi người chú ý cẩn thận.”

Thiếu niên cảm thấy phụ thân mình quá lo lắng:

“Đám người kia vừa qua đây, chắc chắn không có chuyện gì đâu.”

Lúc này, trong bụi cây trên núi, đám sơn tặc vỗ vào hòn đá lớn bên cạnh, nhìn đội thương nhân ngày càng gần, nở nụ cười hung ác:

“Các huynh đệ, chuẩn bị đi, đàn cừu béo đã đến rồi!”

Đội thương nhân ngày càng tiến gần. Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ những vết bánh xe sâu hoắm để lại trên con đường. Tất cả những điều đó ngầm báo hiệu với đám sơn tặc rằng đây là một mục tiêu đáng để ra tay.

Khi đội thương nhân bước vào đoạn đường này, một tên sơn tặc lập tức phát ra tiếng chim kêu.

Đây là tín hiệu hành động đã được ước định từ trước.

Ở vùng hoang vu, nơi chim kêu vượn hót, tiếng chim này hoàn toàn không khiến đoàn thương nhân chú ý.

Một tên sơn tặc mắt sáng rực, tiến đến đẩy tảng đá lớn.

Ngay khoảnh khắc tay hắn chạm vào tảng đá, cơ thể bỗng cứng đờ, phát ra một tiếng thét thảm thiết.

Phía dưới, đoàn thương nhân lập tức hỗn loạn.

“Chuyện gì vậy?”

“Có mai phục!”

“Lùi lại! Mau lùi lại!”

Một tiếng phịch, một t.h.i t.h.ể rơi xuống đường núi.

Người đàn ông trung niên chẳng màng đến hàng hóa, kéo tay đứa con trai chạy ngược lại.



Hai cha con chạy được một đoạn, quay đầu lại, thiếu niên mắt tinh chỉ tay hô lên: “Phụ thân, ngài xem, trên kia có người!”

Lúc này, mọi người trong đoàn thương nhân đều tập trung bên cạnh người đàn ông trung niên, chỉ để lại xe ngựa trên đoạn đường đó. Cây cỏ che khuất, không thể nhìn rõ, rồi lại có hai ba người khác rơi xuống, một người trong số đó rơi ngay trên mui xe, bất động, rõ ràng đã c.h.ế.t trước khi ngã xuống.

“Phụ thân, không… không thấy động tĩnh nữa.” Thiếu niên vốn hờn dỗi giờ sợ hãi nắm c.h.ặ.t cánh tay người đàn ông trung niên, gần như muốn bật khóc.

Người đàn ông trung niên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt còn tái hơn tờ giấy.

Thật sự gặp phải sơn tặc rồi!

Từ lúc bị ép đổi đường đi, trong lòng ông đã có chút bất an. Nhìn thấy địa hình tiến thoái lưỡng nan ở đoạn đường này, ông càng cảm thấy lo lắng. Quả nhiên, linh cảm đã đúng!

“Phụ thân, bọn chúng là sơn tặc sao? Có phải nội bộ cắn xé nhau rồi không?”

“Không phải nội chiến.” Người đàn ông trung niên đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội vàng bước lên trước vài bước.

“Phụ thân, ngài làm gì vậy?” Thiếu niên vội kéo tay ông lại.

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi: “Có phải là ân công từng nghỉ chân dưới gốc cây ven đường trước đó không?”

Thiếu niên nắm tay phụ thân bất giác buông lỏng, để lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Nơi rừng núi hoang vu lặng ngắt như tờ, chim chóc kinh hoàng vỗ cánh bay đi.

Tân Diệu cùng những người khác mượn cây cỏ làm điểm tựa, thuận thế trượt xuống sườn núi.

Người đàn ông trung niên mắt sáng lên.

Thật sự là những người đó!

Ông vội bước tới, cúi người hành lễ sâu với Hạ Thanh Tiêu: “Đa tạ ân công đã cứu mạng chúng tôi!”

Đoàn thương nhân tuy có hai ba chục người, nhưng ở nơi này, nếu bị tập kích bất ngờ thì không thể trốn thoát, chắc chắn tổn thất nặng nề.

Thiếu niên dù vẫn còn tính khí trẻ con, nhưng cũng hiểu rõ sự tình, cùng phụ thân chân thành cúi đầu cảm tạ.

“Là nhị đệ của ta phát hiện đám kẻ xấu mai phục trên cao, đoán rằng chúng định tấn công đoàn thương nhân, nên đề nghị quay lại giúp đỡ.”

Tân Diệu khẽ lắc đầu, không dễ nhận ra.

Cứu người chỉ là xuất phát từ lòng trắc ẩn, không hề mong đối phương báo đáp gì. Người xa lạ tình cờ gặp gỡ, đâu cần giải thích nhiều.

Hạ Thanh Tiêu cũng nhẹ nhàng lắc đầu.

Không thể vì trong mắt người khác hắn là “ân công” mà cướp công lao của nàng. Dù sau này những người này không còn gặp lại, cũng nên để họ biết ân nhân cứu mạng thực sự là ai.

Nghe Hạ Thanh Tiêu nói vậy, người đàn ông trung niên giật mình kinh hãi, vội vã cúi người hành lễ với Tân Diệu.

Thiếu niên mặt đỏ bừng, cũng cúi đầu cảm tạ.

Sau màn cảm tạ, người đàn ông trung niên nén nỗi sợ hãi, nhìn về phía hai tên sơn tặc bị trói.

Một trong hai tên hoàn toàn không có chút ý thức nào của kẻ đã sa cơ, lớn tiếng chửi: “Khuyên các ngươi mau thả người, nếu không đợi đại đương gia của chúng ta biết chuyện, các ngươi đừng hòng sống sót!”

Người đàn ông trung niên nghe vậy, sợ đến mềm nhũn cả chân.

Còn… còn cả sào huyệt sơn tặc!
Bình Luận (0)
Comment