Tân Diệu vừa hỏi xong, hai tên sơn tặc liền nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Đây chẳng phải là câu hỏi lấy mạng sao!
"Không dám nói à?" Tân Diệu nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên sơn tặc gọi là Tiểu Bát.
So với tên sơn tặc kia, Tiểu Bát rõ ràng kém cỏi hơn, bị ánh mắt của Tân Diệu đè nén, liền hoảng loạn: "Trước đây chúng ta rất ít khi làm hại người, chủ yếu là cướp của."
"Vậy bây giờ là g.i.ế.t người không chớp mắt rồi?"
Tiểu Bát liếc mắt cầu cứu nhìn Lục Đương gia.
Lục Đương gia vừa trải qua tra tấn từ Cẩm Y Vệ, lòng đầy sợ hãi, đã chẳng còn ý chí kháng cự, đành buông xuôi mà nói: "Sơn trại đã đổi chủ, chúng ta chỉ có thể nghe theo chủ mới, nếu không cũng chẳng còn đường sống."
Nói đến đây, trong mắt Lục Đương gia lóe lên tia oán hận, giọng điệu mang theo chút ấm ức: "Trước đây, huynh đệ chúng ta sống thoải mái, ăn t.hịt uống rượu, vì ít khi sát hại người vô tội nên quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở. Ai ngờ mấy tên chủ mới vừa đến đã thay đổi tất cả."
"Nói những lời này cũng không thể thay đổi sự thật rằng các ngươi đã g.i.ế.t người như ngóe." Tân Diệu lạnh lùng buông lời, rồi quay sang hỏi Hạ Thanh Tiêu: "Đại ca định xử lý thế nào?"
Một tiếng "đại ca" khiến Hạ Thanh Tiêu hơi khựng lại, sau đó đáp: "Trước tiên mang chúng đến huyện Lăng, giao cho quan phủ địa phương."
Tân Diệu không phản đối sắp xếp của Hạ Thanh Tiêu.
Họ còn có việc quan trọng cần làm, vừa không có thời gian, vừa không đủ nhân lực để truy quét sơn tặc. Giao hai tên này cho quan phủ là cách ổn thỏa nhất, vì diệt trừ bọn cướp vốn là trách nhiệm của họ.
Sau khi dọn sạch dấu vết tại hiện trường, nhóm người của Tân Diệu lại tiếp tục lên đường.
Đến huyện Lăng vào buổi chiều, họ xuất trình giấy tờ rồi vào thành. Vừa lúc gặp một đoàn người đưa tang dài dằng dặc, khiến nhóm người dẫn ngựa của họ không quá gây chú ý.
Chậm rãi đi ngang qua đám đông đang tụ lại xem náo nhiệt, những tiếng thở dài, bàn tán vang lên.
"Thật là thảm, mấy huynh đệ ra ngoài vận chuyển hàng hóa, kết quả gặp phải sơn tặc."
"Nghe nói dẫn theo không ít người, đều là trai tráng khỏe mạnh, vậy mà vẫn không thoát được."
"Cũng tại bọn sơn tặc quá tàn bạo. Tháng trước đã nghe tin có không ít người mất mạng. Nhà họ Ngô còn cố ý mang theo nhiều người hơn mà vẫn không tránh khỏi tai họa…"
"Quan phủ không quản lý nổi sao?"
"Quản cái gì? Sơn tặc toàn hoành hành ở khu vực giáp ranh, bên nào quản đây? Quan lão gia chẳng phải vẫn theo kiểu 'bớt việc thì tốt hơn'…"
Tân Diệu khẽ nâng chiếc nón trúc lên, nhìn về phía đoàn người đưa tang.
Trong đoàn có cả già lẫn trẻ, ai nấy đều khóc lóc không kiềm được.
"Trước tiên đến khách điếm đã." Thấy tâm trạng của Tân Diệu không tốt, Hạ Thanh Tiêu nhẹ nhàng vỗ vai nàng.
Tân Diệu khẽ gật đầu.
Đôi mắt khác biệt bẩm sinh từng chứng kiến biết bao chuyện bi thảm, khiến nàng không dễ chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực quá lâu.
Vào khách điếm, Tân Diệu rửa ráy sạch sẽ, rồi cùng Hạ Thanh Tiêu dùng bữa tối.
"Đại ca định khi nào giao hai tên đó đi?"
"Sáng mai, khi chúng ta lên đường."
Dùng xong bữa, Hạ Thanh Tiêu hỏi: "Muốn ra ngoài đi dạo không?"
"Được."
Khi ra ngoài đi trên phố, Tân Diệu cảm thấy có gì đó không ổn: "Phố xá dường như quá mức vắng lặng."
Nàng từng ghé qua huyện Lăng, dù không ở lại lâu, nhưng nhớ rõ đây vốn là một huyện thành nhộn nhịp. Giờ trời vừa tối, cái nóng ban ngày đã vơi đi phần nào, đáng ra là thời điểm mọi người ra ngoài hóng mát.
Bên cạnh một quán bán nước mát ven đường, chỉ có lác đác vài người. Chủ quán là một lão bá.
Tân Diệu bước tới mua hai bát nước trắng mát lạnh, vừa uống vừa hỏi chuyện: "Lão bá, sao trên phố lại ít người như vậy? Ai nấy đều nghỉ sớm cả sao?"
"Hai vị là người nơi khác à?" Lúc này, Tân Diệu và Hạ Thanh Tiêu không đội nón, chủ quán thấy dung mạo hai người đẹp đẽ nên không đề phòng.
"Đúng vậy. Ta và đại ca ra ngoài buôn bán chút hàng, tiện đường ghé qua quý huyện."
Nghe nói hai người trẻ tuổi này đi buôn bán, sắc mặt chủ quán lập tức thay đổi: "Hai vị không biết sao? Khu vực này gần đây nạn cướp nghiêm trọng, ra ngoài phải cẩn thận đấy."
"Chẳng lẽ phố xá vắng vẻ cũng liên quan đến việc này?" Tân Diệu tỏ vẻ sợ hãi, kinh ngạc hỏi.
Chưa đợi lão bá đáp, một thanh niên mua nước mát chen vào: "Chứ còn gì nữa. Cả trong thành mà gặp sơn tặc cũng có mấy nhà rồi. Giờ ai nấy đều sợ hãi, vừa tối là không muốn ra ngoài."
“Vậy sao? Đại ca, vậy chúng ta cũng nên sớm trở về thôi.”
Hai người quay về khách điếm, mỗi người trở lại phòng mình. Khi chuẩn bị rời đi, Hạ Thanh Tiêu lên tiếng an ủi:
“Đừng nghĩ nhiều, chuyện nơi này bị nạn thổ phỉ ta sẽ viết thư báo về triều đình. Một khi triều đình đã lên tiếng, quan phủ địa phương sẽ không dám làm ngơ nữa.”
Hôm sau rời khỏi khách điếm, Hạ Thanh Tiêu dặn dò hai thuộc hạ:
“Sau một canh giờ, các ngươi mang hai tên thổ phỉ này đến Huyện nha, rồi đến trạm dịch kế tiếp gặp ta.”
“Dạ.” Hai Cẩm Y Vệ mỗi người giữ c.h.ặ.t một thổ phỉ, đồng thanh đáp lời.
Hạ Thanh Tiêu quay sang gật đầu với Tân Diệu:
“Nhị đệ, đi thôi.”
Tân Diệu không nhúc nhích.
“Nhị đệ?”
Tân Diệu chăm chú nhìn hai Cẩm Y Vệ một lúc, rồi đột nhiên chỉ vào tên thổ phỉ đứng thứ sáu:
“Đại ca, ta muốn mang theo tên này trên đường đi.”
Câu nói vừa dứt, ngoại trừ Thiên Phong và Bình An đứng cạnh Tân Diệu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, những Cẩm Y Vệ khác đều tỏ ra kinh ngạc.
Tân công tử muốn mang theo một tên thổ phỉ để làm gì?
Hạ Thanh Tiêu không hỏi thêm, lập tức đồng ý.
Hắn biết sự đặc biệt của Tân Diệu, lại càng biết nàng không phải người hành động bừa bãi, chắc chắn phải có lý do.
Tên thổ phỉ vốn tưởng hôm nay bị áp giải đến quan phủ, tiếp theo là ngồi đại lao chờ c.h.é.m đầu. Không ngờ lại có cơ hội sống sót.
“Vậy ta thì sao?” Tiểu Bát vội vàng hỏi.
Tân Diệu lạnh nhạt đáp:
“Ta chỉ cần một tên là đủ.”
“Vậy, vậy sao lại không phải là ta?” Tiểu Bát không phải có ý kiến gì với Lục Đương gia, chỉ là đối mặt với hy vọng sống sót, bản năng sinh tồn bùng lên mạnh mẽ.
Tân Diệu liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:
“Ta chọn người nhìn ưa mắt hơn không được sao?”
Tiểu Bát lập tức câm nín, cúi đầu ủ rũ.
Hắn chỉ biết rằng gương mặt dễ nhìn thì dễ lấy vợ, không ngờ còn có thể cứu mạng.
Còn về Lục Đương gia, sắc mặt phức tạp đến cực điểm, ánh mắt nhìn Tân Diệu đầy sợ hãi.
Vị công tử này muốn làm gì hắn đây!
Ra khỏi cổng thành, Tân Diệu không thúc ngựa đi nhanh, chỉ thong thả như đang dạo chơi xuân. Khi đến một nơi, nàng kéo dây cương, dừng lại.
Chính là chỗ này.
Trong hình ảnh thấy được, hai Cẩm Y Vệ phụng lệnh Hạ đại nhân áp giải thổ phỉ đến Huyện nha cưỡi ngựa đi tới. Chân ngựa bất ngờ bị vướng, hai người bị hất ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy đã bị nhóm người mai phục hai bên c.h.é.m loạn đao.
Nhưng trước đó, hai Cẩm Y Vệ này rõ ràng không có điều gì khả nghi. Điểm khác biệt duy nhất chính là họ đã từng áp giải thổ phỉ đến quan phủ.
Nghĩ đến việc hai tên thổ phỉ từng nói Đại Đương gia mang theo một số người đến huyện Lăng vui chơi, Tân Diệu sinh nghi: rất có thể lúc hai Cẩm Y Vệ áp giải thổ phỉ đã bị Đại Đương gia phát hiện, vì thế bị g.i.ế.t diệt khẩu.
Đây chính là lý do Tân Diệu quyết định mang Lục Đương gia theo. Những kẻ mai phục kia là ai, đến lúc đó cần Lục Đương gia xác nhận.
“Đại Đương gia của các ngươi thân thủ ra sao?” Tân Diệu xuống ngựa, hỏi Lục Đương gia.
Lục Đương gia tuy không hiểu vì sao Tân Diệu đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời:
“Có thể lấy một địch ba, rất lợi hại.”
Tân Diệu gật đầu, “xoẹt” một tiếng xé toạc ống tay áo của Lục Đương gia. Trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, nàng vo tròn mảnh vải, nhét vào miệng hắn.
“Đừng hoảng. Lát nữa mời ngươi xem một vở kịch hay.”