Dương Huyện thừa nghe kế hoạch của Tân Diệu, sắc mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng nhíu mày hỏi:
“Nếu như không thuyết phục được sơn phỉ thì sao?”
Trong kế hoạch của Tân công tử, sơn phỉ bị bắt giữ là mắt xích quan trọng nhất.
“Ta sẽ tự đi nói. Nếu vẫn không thuyết phục được…” Tân Diệu nhìn sang Hạ Thanh Tiêu, “thì đành chờ Hạ đại nhân điều động quân đội của Ninh Sơn Vệ.”
Nghe nói vẫn còn phương án dự phòng, Dương Huyện thừa dù cảm nhận được sự chân thành trong việc diệt trừ sơn phỉ của đối phương, nhưng cũng hiểu rằng đó là biện pháp cuối cùng trong tình huống bất đắc dĩ.
Sơn trại Ô Vân chiếm lợi thế hiểm trở, dễ thủ khó công, dù có điều động một lượng lớn quan binh để tấn công thì cũng chắc chắn không tránh khỏi tổn thất nặng nề.
Đứng trên lập trường triều đình, điều này chẳng khác gì mất nhiều hơn được. Đến lúc đó, e rằng không chỉ không lập được công, mà còn có thể chuốc thêm tội.
Dương Huyện thừa nghĩ tới khả năng này, mặc dù với ông thì không hối tiếc, nhưng không biết người khác sẽ nghĩ thế nào.
Ông rất nhanh nhận ra, nếu kế hoạch của Tân công tử có thể thực hiện được thì đó sẽ là kết quả tốt nhất.
“Vậy thì nhờ cậy Tân công tử vậy.”
Trong lao phòng của huyện nha, Đại Đương gia bị nhốt riêng trong một gian, còn Lục Đương gia và Tiểu Bát bị nhốt chung với nhau.
“Lục Đương gia, sao ngươi cũng vào đây rồi?” Tiểu Bát vừa thấy người vào là Lục Đương gia, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Lục Đương gia lườm hắn một cái:
“Ta vào đây có gì mà lạ, Đại Đương gia còn bị bắt vào đây nữa cơ mà.”
“Gì cơ? Đại Đương gia cũng bị bắt vào đây? Đại Đương gia không phải đến huyện Lăng để vui chơi sao, sao lại bị bắt vào đây rồi?”
“Ta cũng không biết.” Lục Đương gia lau mặt một cái, ánh mắt đờ đẫn, “Tiểu Bát à, ngươi tin trên đời có ma không?”
Tiểu Bát: ?
“Lục Đương gia, ta thấy làm sơn phỉ như chúng ta đều là đem đầu buộc trên thắt lưng quần, có ngày này cũng không có gì lạ, không đến mức sợ phát điên đâu chứ.”
Tân công tử kia thẳng thắn nói rằng vì hắn xấu nên mới chọn Lục Đương gia mang đi, điều này khiến hắn bất giác thông suốt.
Sợ gì chứ, mười tám năm sau lại là một hảo hán, biết đâu còn là một hảo hán anh tuấn!
“Ai nói sợ phát điên chứ.” Lục Đương gia giơ tay đánh vào đầu Tiểu Bát một cái, lẩm bẩm, “Ta chỉ cảm thấy gặp chuyện kỳ quái thôi.”
“Vậy ngươi nói thử xem, chuyện kỳ quái gì?” Tiểu Bát giục hỏi.
“Chuyện phải kể từ sau khi chúng ta chia nhau ra.”
Lục Đương gia vừa mới mở đầu câu chuyện, đã nghe tiếng bước chân truyền đến.
“Sơn phỉ bị bắt giam ở đây.”
Tiếng chìa khóa va chạm giòn vang, ngục tốt mở cửa lao.
Lục Đương gia trừng lớn mắt, ngây ngốc nhìn thiếu niên mà hắn xem như quỷ mị bước vào.
Lao phòng tối tăm, nhưng trên mặt thiếu niên lại treo một nụ cười nhàn nhã, nhẹ gật đầu với ngục tốt:
“Ta muốn nói riêng vài lời với họ.”
“Vậy ngài cẩn thận nhé.” Ngục tốt đóng cửa lại, cầm theo một chùm chìa khóa lớn rời đi.
Tân Diệu nhấc chân đi về phía Lục Đương gia.
Lục Đương gia giật mình tỉnh táo, lập tức nép mình ra sau Tiểu Bát.
Tiểu Bát nhìn hắn mà không hiểu gì.
Xảy ra chuyện gì vậy?
“Lục Đương gia hình như có chút sợ ta?” Thiếu niên dừng lại, hơi nghiêng đầu hỏi.
Khóe miệng y mang theo nụ cười, dáng vẻ ung dung tự tại.
Hành động nép sau Tiểu Bát vừa rồi của Lục Đương gia là phản xạ vô thức, lúc này trấn tĩnh lại, biết rằng trốn không được nữa, đành cắn răng bước ra.
“Tân công tử có việc gì muốn nói?”
Tân Diệu gật đầu, liếc nhìn Tiểu Bát một cái:
“Lại gặp nhau rồi.”
Tiểu Bát cười gượng, ánh mắt lóe lên.
Trước khi bị giải lên quan phủ, vị Tân công tử này lén nói với hắn rằng, ngoài hai người áp giải hắn, nếu không tiết lộ sự tồn tại của những người khác, có lẽ sẽ có cơ hội thoát ra.
Hắn vốn không tin, nhưng khi bị Huyện lão gia thẩm vấn, không hiểu sao lại giữ kín miệng.
Mà bây giờ, rõ ràng Tân công tử đang trên đường đi xa lại quay trở về, nhìn qua còn được quan chức huyện nha tiếp đãi ân cần.
Chẳng lẽ, hắn thật sự có thể sống sót ra ngoài?
Nghĩ đến khả năng này, tim Tiểu Bát đập loạn mấy nhịp, ánh mắt nhìn Tân Diệu trở nên nhiệt tình hẳn.
Nếu thật sự có thể sống sót, ai lại chẳng muốn tái sinh, chịu khổ mười tám năm nữa chứ? Nhỡ đâu kiếp sau còn xấu hơn thì sao?
“Lục Đương gia, mời ngồi.” Tân Diệu đảo mắt nhìn qua, vén tà áo rồi ngồi xuống.
Thấy nàng tự tại như vậy, Lục Đương gia càng cảm thấy thiếu niên trước mặt thần bí khó lường. Hắn chần chừ một chút rồi cũng ngồi xuống.
Tân Diệu mỉm cười: “Lục Đương gia ngồi lại gần một chút, những lời ta sắp nói không thể để lọt ra ngoài.”
Lục Đương gia đành phải lề mề nhích lại gần.
Tiểu Bát không hiểu sao cũng bị Lục Đương gia ảnh hưởng, liền dè dặt hỏi: “Vậy ta… có nên ngồi gần lại hay không?”
“Ngươi cũng nghe đi.”
Nghe Tân Diệu nói vậy, Tiểu Bát vội vã chen vào ngồi cạnh Lục Đương gia.
“Lục Đương gia hiện giờ chắc đã biết, Đại Đương gia mới của các ngươi là phản quân triều đình rồi, phải không?”
“Cái gì, Đại Đương gia là phản quân triều đình?” Tiểu Bát suýt nữa nhảy dựng lên.
Chưa đợi Tân Diệu nói gì, Lục Đương gia đã thấp giọng mắng: “Muốn c.h.ế.t à, nói nhỏ chút đi!”
Tiểu Bát vội lấy tay bịt miệng mình.
“Vậy ngươi có biết vì sao Đại Đương gia lại phản loạn không?”
Lục Đương gia mờ mịt lắc đầu.
Hắn làm sao mà biết? Hắn đâu phải phản quân, hắn chỉ là một tên thổ phỉ nhỏ nhoi thôi mà!
“Cuối năm ngoái, ở Định Bắc xảy ra một trận địa chấn lớn, các ngươi đã nghe nói chưa?”
Lục Đương gia và Tiểu Bát đồng loạt gật đầu: “Nghe rồi.”
Định Bắc dù cách đây xa, nhưng thiên tai như địa chấn vẫn luôn khiến người ta chú ý. Tin tức đã lan truyền từ lâu qua các chuyến đi lại Nam Bắc.
“Nghe nói nhà cửa sụp đổ, c.h.ế.t rất nhiều người…”
Tân Diệu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, có rất nhiều người chịu thảm họa. Đặc biệt là giữa tiết trời đông giá rét, lại thêm tai họa này, chẳng khác gì họa vô đơn chí.”
Lục Đương gia và Tiểu Bát đều trầm mặc.
Những người gia nhập sơn trại Ô Vân hầu hết là dân nghèo khổ không còn đường sống. Tất nhiên cũng có kẻ muốn tránh khổ nhọc mà tìm con đường tắt, nhưng số này chỉ là thiểu số.
Lục Đương gia chợt nghĩ đến bản thân mình.
Nhà hắn vốn có vài mẫu ruộng mỏng manh, gia đình chăm chỉ cần cù, cuộc sống cũng tạm ổn. Kết quả là năm đó đại hạn, mùa màng thất thu, buộc phải vay tiền, lúa của phú hộ để qua cơn khốn khó. Nhưng càng vay càng khó trả, cuối cùng mất cả đất, nhà tan cửa nát.
Tân Diệu nhìn hai người, chậm rãi nói: “Cấp trên của Đại Đương gia chính là vị tướng quân phụng mệnh triều đình đến Định Bắc cứu trợ…”
Nghe Tân Diệu kể đến tội trạng của Ngô Diên Đình tham ô tiền cứu trợ, tàn sát dân chúng, sau khi sự việc bị phơi bày lại dẫn quân làm phản, sắc mặt Lục Đương gia và Tiểu Bát không ngừng thay đổi, phẫn nộ đến mức mắt đỏ hoe.
“Lũ cẩu quan này!”
Ý thức được vị Tân công tử trước mặt cũng là quan viên triều đình, Lục Đương gia cố nén cơn giận không chửi tiếp.
Tiểu Bát trẻ tuổi hơn, nghĩ ít hơn, liền thốt lên: “Lục Đương gia, lũ cẩu quan này còn tệ hơn cả bọn thổ phỉ chúng ta!”
“Bọn thổ phỉ chúng ta thì có gì xấu? Chẳng qua chỉ cướp chút tiền thôi mà…” Lục Đương gia theo bản năng phản bác, nhưng nghĩ đến Tân Diệu đang ở đây, liền bẽn lẽn im bặt.
“Lục Đương gia biết vì sao ta kể những chuyện này không?”
Lục Đương gia lại lắc đầu.
Chẳng lẽ là để dọa hắn? Dù sao hắn cũng đã ở trong ngục, không còn đường sống nữa.
“Sơn trại Ô Vân dễ thủ khó công, quan phủ địa phương thấy khó giải quyết nên mới mặc kệ. Nhưng nếu triều đình biết sơn trại Ô Vân dung túng phản quân, Lục Đương gia nghĩ triều đình sẽ vì nơi này khó đánh mà bỏ qua sao?”
Sắc mặt Lục Đương gia tái nhợt.
Đối với thổ phỉ, nếu khó giải quyết, quan phủ có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng đối với phản quân, chắc chắn sẽ toàn lực tiêu diệt!
Sơn trại Ô Vân… hết rồi!