Với việc công khai thân phận, đoàn người của Tân Diệu thuận lợi vào thành.
Huyện Bạch Vân nhỏ hơn huyện Lăng một chút, một đoàn người lớn như vậy thì chỉ có huyện nha là nơi thích hợp để an trí. Tri huyện họ Triệu, dẫn theo mọi người trong nha môn bận bịu ngược xuôi, sợ lơ là những nhân vật lớn này.
Mưa không lớn không nhỏ, kéo dài hai ngày vẫn chưa ngừng. Tân Diệu đứng dưới hành lang, nhìn màn mưa vô tận mà ngẩn ngơ.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Hạ Thanh Tiêu đứng bên cạnh nàng, cũng nhìn về phía màn mưa:
“Tân Đãi chiếu có phải cảm thấy nhàm chán rồi không?”
Không cần che giấu thân phận nữa, cách xưng hô “Đại ca”, “Nhị đệ” tự nhiên cũng không còn.
“Cũng hơi buồn chán, không biết phải đợi bao lâu mới có thể khởi hành.” Tân Diệu không quay đầu nhìn người nam tử dừng lại bên cạnh mình.
Có lẽ vì hắn biết quá nhiều bí mật của nàng, càng ở bên nhau lâu, nàng càng có một loại thả lỏng uể oải trước mặt hắn.
“Cứ xem như nghỉ ngơi đi.” Hạ Thanh Tiêu nhìn đường nét thanh thoát của gương mặt nàng, giọng điệu trầm ổn.
Là dáng vẻ của một thiếu niên thanh tú, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên hình ảnh của một thiếu nữ tươi tắn rạng rỡ.
Mưa nhẹ nghiêng nghiêng bay vào, một phần hạt nước vương lên y phục của Tân Diệu. Nàng không để ý, mỉm cười với Hạ Thanh Tiêu:
“Hạ đại nhân nói đúng, cứ xem như nghỉ ngơi đi.”
Rõ ràng là lặp lại lời hắn, nhưng khi bị đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt ấy nhìn, Hạ Thanh Tiêu lại cảm thấy có chút không tự nhiên.
“Có muốn chơi cờ không?” Hắn hỏi.
Hai người được sắp xếp ở hai gian phòng liền kề, bàn cờ cũng đã chuẩn bị sẵn. Một ván cờ còn chưa xong thì nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại.
Âm thanh bị tiếng mưa che lấp phần lớn, nhưng đối với hai người từ nhỏ đã luyện võ, vẫn nghe rõ ràng.
Tay Tân Diệu đang cầm quân cờ khựng lại, thả quân cờ vào hộp rồi đứng lên.
“Không biết xảy ra chuyện gì. Hạ đại nhân, chúng ta đi xem thử đi.”
Hạ Thanh Tiêu cũng đứng lên, tiện tay cầm chiếc ô tre để ở cạnh cửa.
Hai người nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy Triệu Tri huyện thần sắc nặng nề, đang khoác áo tơi chuẩn bị đi ra ngoài.
“Triệu Tri huyện, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Thanh Tiêu hỏi.
“Một thôn thấp trũng bị ngập nước, hạ quan dẫn người tới xem.”
Từ đầu tháng Năm đến giờ, tình trạng này đã gặp phải nhiều lần, tuy lo lắng nhưng Triệu Tri huyện cũng không hoảng loạn.
“Triệu Tri huyện, chúng ta cùng đi xem.” Tân Diệu nhìn chằm chằm vào ông, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt.
Triệu Tri huyện nghe vậy ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là từ chối:
“Mưa chưa dứt, đường lại khó đi, Tân công tử và Hạ đại nhân nên ở lại nha môn nghỉ ngơi thì hơn.”
Không nói đến người khác, chỉ riêng Tân công tử này nếu có sơ suất gì, ông không gánh nổi trách nhiệm.
“Hai ngày nay chúng ta đều nghỉ ngơi rồi. Chúng ta đi cùng Triệu Tri huyện, có thể giúp được gì đó.” Hạ Thanh Tiêu lên tiếng.
Triệu Tri huyện thấy người chịu trách nhiệm bảo vệ Tân công tử cũng nói vậy, không từ chối nữa.
Đoàn người lên xe ngựa, đi được nửa đường thì chuyển sang đi bộ để tới thôn làng kia.
Người trong thôn đều đã ra ngoài, trú ở nơi cao ráo, nhìn về phía những căn nhà san sát mà thở dài ai oán.
“Trời già không chịu để người ta sống yên, mưa không ngừng thế này, nước đã tràn vào nhà, hủy hoại biết bao thứ!”
“Thôi, người không sao là tốt rồi.”
“Quan phụ mẫu tới rồi!”
Dân làng nhanh chóng vây quanh đoàn người của Triệu Tri huyện, thi nhau kể khổ.
Tân Diệu lặng lẽ phóng tầm mắt ra xa, phát hiện tình hình của thôn này tốt hơn nàng tưởng rất nhiều.
Nghe nói bị nước ngập, nàng cứ nghĩ nước đã cuốn trôi cả làng, nhưng thực tế chỉ là nước tràn vào nhà, tài sản tổn thất, người thì vẫn an toàn.
Tân Diệu thu lại ánh mắt, nhìn về phía Triệu Tri huyện đang bị dân làng vây quanh.
Nàng muốn đi theo, một phần là nghĩ có thể giúp đỡ, phần khác là để cứu Triệu Tri huyện.
Nếu không có lực lượng bên ngoài thay đổi, Triệu Tri huyện lần này đi, sẽ không thể quay về nữa.
Hai ngày nay quan sát, Triệu Tri huyện tuy không phải là người có năng lực đặc biệt xuất sắc, nhưng lại yêu thương bá tánh, đáng để cứu giúp.
“Vùng đất này trũng thấp, hương thân có thể tạm thời tìm nơi lánh nạn ở nhà thân thích. Nếu không có chỗ nào để đi, tạm thời vào thành ở khu an trí. Chờ khi mưa lũ qua đi thì hãy quay về. Tổn thất về tài sản, quan phủ sẽ ghi lại trước, sau này sẽ cân nhắc bồi thường...”
Dưới lời trấn an của Triệu Tri huyện, dân làng dần bình tĩnh lại, đều đồng thanh: “Nước ngập không lâu sẽ rút, chúng ta đến làng Thượng Hà ở mấy ngày thôi.”
Vùng này có hai ngôi làng gần nhau, một gọi là Thượng Hà, địa thế cao; một gọi là Hạ Hà, địa thế thấp.
Tên làng mộc mạc đơn giản, vốn là một làng chia thành hai, hầu hết các gia đình đều có mối quan hệ họ hàng.
Triệu Tri huyện dẫn theo không ít nha dịch đến, thấy dân làng đạt được thống nhất, liền phân phó nha dịch giúp dân vận chuyển đồ đạc lặt vặt.
Trên đường đến Thượng Hà, Triệu Tri huyện bước đi khó nhọc trong nước bùn, nói với Hạ Thanh Tiêu:
“Lát nữa hạ quan dự định đi xem bờ đê, Hạ đại nhân đưa Tân công tử về trước đi.”
“Trước tiên đến làng Thượng Hà đã rồi tính...”
Hạ Thanh Tiêu chưa dứt lời, thì thấy Triệu Tri huyện bỗng sụp chân xuống, may mà được Tân Diệu kéo lại ngay.
“Đại lão gia không sao chứ!”
Biến cố bất ngờ làm đám nha dịch đi theo sợ hãi đến sững người.
Trưởng thôn đột nhiên bừng tỉnh, tái mặt kêu lên: “Đây là cái hố nước đó!”
Dân làng cũng giật mình hoảng hốt.
Cái hố nước này có mặt nước ngang bằng với mặt đường ngập nước, đục ngầu không rõ. Tri huyện mà rơi vào, dù không c.h.ế.t đuối thì cũng khổ sở một phen!
Trưởng thôn liên tục cúi người tạ lỗi với Triệu Tri huyện.
Triệu Tri huyện khoát tay, bảo trưởng thôn đừng để bụng, sau đó nhìn vào chỗ suýt ngã mà cảm thấy kinh hoàng.
Nếu thật sự ngã xuống, chắc chắn mất nửa mạng!
“Đa tạ Tân công tử cứu giúp, đã cứu mạng hạ quan.” Triệu Tri huyện lấy lại tinh thần, quay sang cảm ơn Tân Diệu.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, tuy nhỏ hơn nhưng vẫn khó chịu. Tân Diệu nâng tay chỉnh lại chiếc nón lá hơi lệch:
“Chuyện nhỏ thôi. Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, hãy mau đến làng Thượng Hà trước đã.”
Triệu Tri huyện gật đầu cảm kích, lớn tiếng gọi:
“Nhắc bà con cẩn thận chân bước, trẻ con thì bế lên được bao nhiêu cứ bế!”
Làng Thượng Hà cách làng Hạ Hà không xa, dù phải lội nước, cũng chỉ mất chưa tới nửa canh giờ để đến nơi.
Trưởng thôn bên này đã nhận được tin từ trước. Hai vị trưởng thôn nhanh chóng trao đổi, hối thúc nhau an trí dân làng. Khung cảnh vừa huyên náo, vừa có trình tự.
Nhưng trong mắt Tân Diệu lại là một cảnh tượng khác.
Nước lũ cuồn cuộn ào đến, mang theo cành cây và rác rưởi, từ xa đến gần cuốn trôi mọi thứ, nhấn chìm mọi thứ.
Mỗi khi ánh mắt nàng lướt qua một người, những gì nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt đau đớn của người đó khi đang vật lộn giữa dòng nước xiết.
Một, hai, ba...
Đôi mắt đau nhức dữ dội, Tân Diệu giơ tay lên che mắt, nhưng trong lòng vẫn không ngừng đoán: cách làng không xa là Bạch Giang, liệu có phải vỡ đê rồi không?
“Thật phiền phức, mưa lại to hơn rồi.”
Trong lúc Tân Diệu đang che mắt, không biết lời than phiền của ai trong làng đã lọt vào tai.
Sau đó là giọng nói của Hạ Thanh Tiêu: “Mắt không thoải mái sao?”
Tân Diệu hạ tay xuống, đồng tử co lại.
Trong hình ảnh hiện lên, Hạ đại nhân đang giữ lấy Triệu Tri huyện, cánh tay bị cành cây quệt trúng, trên khuôn mặt Triệu Tri huyện là biểu cảm khẩn trương như muốn đi về một hướng.
Hướng đó…
Sắc mặt Tân Diệu lập tức thay đổi.
Lũ lụt quét qua làng mạc xảy ra ngay sau khi họ vừa rời đi không lâu!
Trong cơn gấp gáp, Tân Diệu lập tức nắm lấy cổ tay của Hạ Thanh Tiêu.