Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 308

“Đúng là Hầu gia!” Quản gia của Hầu phủ đứng bên cạnh Quế di, thấy người thanh niên cưỡi ngựa đến gần, giọng nói không giấu nổi sự phấn khích.

Quế di bước lên vài bước, chớp mắt cố nén dòng lệ đang trực trào ra.

Những tin tức từ phương Nam theo các bẩm báo khẩn cấp liên tục được đưa về kinh thành, khiến tâm tình bà d.a.o động không ngừng. Nghe nói Hầu gia cùng Tân công tử đã làm nên những việc đại sự lợi quốc lợi dân, bà thực sự rất vui mừng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, dù không làm những việc lớn lao đó cũng chẳng sao, chỉ cần bình an trở về là đủ.

Hà Thanh Tiêu xuống ngựa, nhanh chóng bước đến trước mặt Quế di.

“Hầu gia đã trở về.” Quế di mỉm cười, cố kìm nén nỗi chua xót dồn nén bao ngày qua.

“Quế di đã gầy đi.” Hà Thanh Tiêu nhận ra sự gầy guộc của bà, trong lòng không khỏi áy náy.

“Hầu gia chưa dùng cơm phải không? Nước nóng đã chuẩn bị sẵn, mau đi tắm rửa rồi dùng bữa.”

“Đa tạ Quế di.”

Hà Thanh Tiêu tắm rửa thay y phục, sau đó đi đến hoa sảnh.

Trên bàn ăn ở hoa sảnh, bày biện đầy đủ các món, liếc qua đã có ít nhất hơn mười món: vịt hấp, tôm Long Tỉnh, thỏ cung bảo, canh măng giăm bông...

Mỗi món đều không nhiều, nhưng màu sắc, hương vị đều là đỉnh cao.

Hà Thanh Tiêu vốn không phải người coi trọng ẩm thực, vậy mà cũng không kiềm chế nổi, ăn một bữa no nê, quét sạch các món như gió cuốn mây tan. Sau đó, súc miệng, rửa tay, chuẩn bị đi đến Bắc Trấn Phủ Ty.

“Hầu gia còn muốn ra ngoài sao?”

“Ta đi một chuyến đến nha môn, xử lý một số việc còn tồn đọng.”

Quan trọng nhất là chuyện ở ngôi miếu hoang, phải xem đã điều tra đến đâu rồi.

Quế di biết khuyên cũng vô ích, chỉ có thể thở dài trong lòng.

Nếu Hầu gia lấy thê tử thì tốt biết bao, Hầu phu nhân chắc hẳn sẽ khuyên được Hầu gia biết yêu quý bản thân.

“Hầu gia, linh cữu của Tiên Hoàng hậu hiện để ở đâu? Nô tỳ muốn đến viếng.”

“Ở biệt viện. Đợi ngày mai ta sẽ đi cùng Quế di.”



“Không cần đâu, Hầu gia còn nhiều việc bận rộn, nô tỳ tự đi cũng được.” Quế di từ chối, giục Hà Thanh Tiêu đi sớm về sớm.

Hà Thanh Tiêu vội vã đến Bắc Trấn Phủ Ty.

“Đại nhân đã trở lại.” Trên đường vào nha môn, người qua lại đều chào hỏi liên tục.

Hà Thanh Tiêu bước vào phòng làm việc, hỏi Hoàng Thành: “Điều tra thế nào rồi?”

“Bẩm Đại nhân, qua điều tra, Chu Minh không có gì khả nghi, chỉ là người tham tiền nên bị Vương Bằng lừa phỉnh. Tiền Đại cũng tạm thời chưa phát hiện điều gì bất thường, có lẽ chỉ là bị Vương Bằng tiện miệng kéo vào. Vương Bằng nhận việc của thúc phụ mình cách đây năm năm. Thúc phụ của hắn có một nhi tử, một nữ nhi, nữ nhi đã gả chồng, nhi tử vẫn đang học ở trường...”

Hoàng Thành cẩn thận trình bày tình hình của gia đình thúc phụ Vương Bằng, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Gia đình họ trên bề mặt thì vẫn bình thường, nhưng khi điều tra sâu hơn đã phát hiện mức độ ăn tiêu thực sự không khớp với thu nhập... Đại nhân còn nhớ Tống Chủ sự ở Lại Bộ không?” (Chương 249 : nha mấy ní – lời Editor)

Hà Thanh Tiêu nhanh chóng phản ứng: “Tống Chủ sự có liên quan gì đến thúc phụ của Vương Bằng?”

Lúc trước, khi nữ quyến của hai nhà Châu, Kỷ bị tịch thu làm quan nô, vị Tống Chủ sự ở Lại Bộ này đã muốn mua Kỷ Thái Lan và Châu Ngưng Nguyệt, vì vậy mới lọt vào tầm ngắm của Cẩm Y Vệ.

Dưới sự chỉ đạo của Hà Thanh Tiêu, Cẩm Y Vệ không đánh rắn động cỏ, mà vẫn âm thầm theo dõi hắn.

“Tống Chủ sự hàng ngày gặp gỡ những ai, người phụ trách giám sát hắn đều ghi chép lại. Gần đây hắn từng gặp thúc phụ của Vương Bằng. Việc này vốn không có gì kỳ lạ, nhưng nhờ Vương Bằng mà điều tra được về thúc phụ hắn…”

Từ góc độ theo dõi Tống Chủ sự, không thể chỉ vì hắn gặp một người mà nhận định người kia có vấn đề. Ngược lại, điều tra những người thân thiết với thúc phụ Vương Bằng cũng không ngay lập tức làm dấy lên nghi ngờ về kẻ chỉ gặp một lần. Nhưng khi cả hai người này đều nằm trong diện điều tra của Cẩm Y Vệ, sự trùng hợp này lại trở nên bất thường.

Cẩm Y Vệ chưa từng tin vào sự trùng hợp.

“Thuộc hạ tức tốc trở về kinh thành để bắt người ở nhà thúc phụ của Vương Bằng, nhưng thúc phụ hắn đã chết. Nói là đột tử do bệnh tim, thực tế là bị diệt khẩu.”

“Còn Tống Chủ sự thì sao?” Hạ Thanh Tiêu không tỏ ra bất ngờ trước cái c.h.ế.t của thúc phụ Vương Bằng.

Vương Bằng dùng rắn độc hãm hại Tân Diệu thất bại, thế lực đứng sau tất nhiên sẽ diệt khẩu những kẻ có khả năng lộ ra dấu vết. Trong mắt bọn chúng, chỉ cần thúc phụ Vương Bằng chết, manh mối sẽ bị cắt đứt.

Chỉ tiếc rằng bọn chúng tính toán đủ đường, lại không ngờ rằng Cẩm Y Vệ đã theo dõi Tống Chủ sự từ lâu.

Hiện tại, tình thế là thế lực kia nghĩ rằng mọi chuyện đã dừng lại ở thúc phụ Vương Bằng, không hay biết Tống Chủ sự đã bị bại lộ. Còn về phía Cẩm Y Vệ, họ đang chờ Hạ Thanh Tiêu ra lệnh bước tiếp theo.

“Tống Chủ sự trông vẫn bình thường, giờ này còn đang ở nha môn.”

Hạ Thanh Tiêu trên mặt bình tĩnh như mặt nước, trong ánh mắt lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng: “Không cần làm kinh động hắn, đợi hắn tan ca giữa đường thì bắt về Cẩm Y Vệ.”



Tống Chủ sự, cũng giống như Đông Sinh trước đó, hiển nhiên chỉ là tốt thí của thế lực kia. Chỉ là không rõ thông qua Tống Chủ sự, có thể bắt được con cá lớn nào.

Phía Bắc Trấn Phủ Ty, mọi chuyện có vẻ yên ả, ánh mắt của bá quan quyền quý đều dồn vào hai trăm sơn tặc được Tân Mộc mang đến.

“Hai trăm tên sơn tặc cứ thế tiến vào thành, Binh Mã Ty làm gì vậy?” Một quan viên tức giận.

Cũng có quan viên cười khổ: “Không thì làm sao? Binh Mã Ty dám trước mặt Hoàng thượng bắt người ư?”

“Bắt người? Chư vị có lẽ chưa nghe nói, Hoàng thượng đã ban cho Tân Đãi chiếu năm trăm mẫu ruộng tốt, để an trí những sơn tặc này.”

“Chuyện này thực sự là…” Quan viên định mắng nhưng nhận ra không thể chửi Hoàng thượng nơi công cộng, đành ngậm miệng tức tối.

Đến ngày hôm sau, khi lên triều, không ít quan viên đứng ra phản đối việc ưu đãi lũ sơn tặc này như vậy.

Hưng Nguyên Đế nghe xong, lạnh lùng hỏi những kẻ phản đối: “Ý các ngươi là, cần qua cầu rút ván, thỏ c.h.ế.t thì c.h.ó bị làm thịt, chim c.h.ế.t thì cung bị vứt bỏ?”

Trước câu hỏi của Hoàng thượng, bá quan kín đáo giật giật khóe miệng.

Sự ưu ái của Hoàng thượng dành cho Tân Đãi chiếu quá rõ ràng, một hơi dùng đến ba điển cố...

“Đạo nghĩa là để nói với người thường, không phải với lũ sơn tặc không coi luật pháp ra gì.”

“Ai quy định đạo nghĩa phải dùng như vậy? Trẫm tha thứ cho lũ sơn tặc này, chính là để những người lầm lỡ biết rằng vẫn còn cơ hội quay đầu. Mai sau nếu trẫm lại cần đến những người như họ, họ sẽ hợp tác, chứ không phải như bài học của Ô Vân Trại, bị ép đến đường cùng mà chống trả điên cuồng.”

Hưng Nguyên Đế không biểu lộ cảm xúc nhìn đám quần thần mặt mày biến sắc, từng lời nói như đinh đóng cột: “Những sơn tặc này có công bình loạn, công tội bù trừ, lưu lại ngoại ô kinh thành làm lương dân yên ổn thì có gì không được?”

Một quan viên không cam lòng kích động nói: “Bọn chúng dù sao cũng là xuất thân sơn tặc. Nể tình có công bình loạn, không truy cứu chuyện cũ đã là Hoàng thượng khoan hồng, sao có thể xứng đáng cày cấy trên ruộng tốt Hoàng thượng ban cho?”

Hưng Nguyên Đế dùng ánh mắt xem kẻ ngu dốt liếc nhìn vị quan vừa lên tiếng, nhạt giọng nói: “Tân Mộc, Tân Đãi chiếu đã giúp triều đình giải quyết nạn phản quân, còn cứu nhiều bách tính trong trận lụt. Công lao như vậy, ban ruộng tốt chẳng lẽ không đáng? Trẫm đã ban ruộng, chỉ cần không phạm pháp, dùng ra sao là chuyện của hắn.”

Có quan viên định nói thêm, Hưng Nguyên Đế liền sa sầm mặt: “Anh hùng không hỏi xuất thân. Chuyện này không được bàn nữa. Bãi triều!”

Phần lớn quan viên răm rắp rời đi, những đại thần như Lễ bộ Thượng thư bị giữ lại, cùng tiến vào Càn Thanh Cung nghị sự.

Những vị đại thần liếc nhìn nhau, đoán được chuyện mà Hưng Nguyên Đế muốn bàn.

Đó là việc đưa Tân Hoàng hậu vào Hoàng lăng!
Bình Luận (0)
Comment