“Miễn lễ, bình thân.”
Hưng Nguyên Đế cất tiếng, ánh mắt dò xét người thanh niên vừa đứng dậy.
Nam tử trong bộ quan phục đỏ sậm, khuôn mặt trắng lạnh như ngọc, mang vẻ đẹp sắc nét tựa bức họa đậm màu. Chỉ là hôm nay đôi mắt vương nét mệt mỏi, như thể chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.
“Thanh Tiêu chuyến này nam hành, quả thực vất vả.”
“Vì Bệ hạ làm việc, vi thần chỉ cảm thấy vinh hạnh, không hề cảm thấy khổ cực.”
Hưng Nguyên Đế mỉm cười: “Lòng trung của ngươi, trẫm đều ghi nhận trong lòng. Thanh Tiêu à, nếu trẫm nhớ không lầm, năm nay ngươi đã hai mươi hai rồi phải không?”
“Đúng vậy.”
“Đã đội mũ hai năm, cũng nên cưới vợ rồi.”
Sắc mặt Hạ Thanh Tiêu khẽ biến: “Thần công việc bận rộn, thường xuyên bôn ba bên ngoài, tạm thời chưa có ý định thành thân.”
“Lời này không đúng. Thành gia lập nghiệp, trước thành gia, sau lập nghiệp. Nếu ai cũng nghĩ như ngươi, chẳng phải nửa quan viên Đại Hạ sẽ thành kẻ độc thân cả sao?”
Hưng Nguyên Đế xưa nay không phải người nói năng văn nhã, lời lẽ thẳng thừng mà khó ai phản bác.
Hạ Thanh Tiêu lòng trầm xuống, đã đoán được ý đồ hôm nay Hoàng thượng triệu kiến hắn vào cung.
Là muốn ban hôn?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Hạ Thanh Tiêu nắm c.h.ặ.t tay, đầu ngón tay lạnh buốt.
“Nhà ngươi không còn trưởng bối quyết định, trẫm sẽ nói thẳng. Trẫm có ý tứ muốn ban hôn Xuyến Công chúa cho ngươi, ngươi thấy thế nào?” Hưng Nguyên Đế dùng giọng điệu thương lượng, nhưng ai nghĩ Hoàng đế thật sự đang thương lượng, thì hẳn quá ngây thơ.
Hạ Thanh Tiêu không trả lời ngay, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Bên cạnh, Tôn Nham thấy phản ứng của Hạ Thanh Tiêu như vậy, không khỏi sinh lòng muốn xem trò hay.
Trường Lạc Hầu vậy mà không đồng ý!
Hưng Nguyên Đế cũng nhìn ra, nụ cười ôn hòa biến mất, thay bằng vẻ lạnh nhạt: “Thanh Tiêu, ngươi thấy thế nào?”
Câu hỏi cuối cùng nặng nề hơn hẳn, khiến người ta cảm nhận rõ áp lực từ cơn giận đang dâng lên của bậc đế vương.
Hạ Thanh Tiêu đương nhiên cảm nhận được, nhưng dù áp lực lớn đến đâu, hắn cũng không thể nhận lời.
Nếu hắn chấp nhận, không chỉ bất công với Xuyến Công chúa, mà còn không còn mặt mũi nào đối diện với A Diệu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn không khỏi nghĩ, Hoàng thượng đã sẵn lòng hạ giá ban hôn Công chúa cho hắn, có lẽ cũng sẽ đồng ý cho hắn một kết cục tốt. Vậy hắn có nên cầu xin được cưới A Diệu không?
Nhưng rất nhanh, Hạ Thanh Tiêu đã dập tắt ý nghĩ nực cười nảy sinh từ lòng tham đó.
Riêng với A Diệu, Hoàng thượng tuyệt đối không thể đồng ý.
“Vi thần…” Giữa bầu không khí gần như ngưng đọng, Hạ Thanh Tiêu mở miệng, “Vi thần tạm thời không muốn thành thân, phụ lòng ân điển của Bệ hạ.”
“Cho trẫm một lý do ngươi chưa muốn cưới vợ.” Hưng Nguyên Đế trầm giọng, “Đừng lấy mấy lời vừa rồi ra mà lấp liếm.”
Đến nước này, Hạ Thanh Tiêu không thể tránh né nữa, đành nói: “Vi thần từ nhỏ đã mất phụ mẫu, là người vô phúc, không có tự tin chăm lo cho thê nhi. Vi thần nguyện một lòng vì Bệ hạ làm việc, không nghĩ đến chuyện khác.”
“Hồ đồ!” Hưng Nguyên Đế giận dữ, “Chính vì ngươi trên không phụ mẫu, càng phải sớm thành thân, nối dõi tông đường Hạ gia. Nếu không ngươi làm sao có thể đối diện với phụ mẫu dưới cửu tuyền? Ngươi còn đặt trẫm vào đâu?”
Cơn giận của Hưng Nguyên Đế càng lúc càng lớn, không chỉ vì bị từ hôn mà còn bởi tình thế khó xử. Nghĩ mà xem, nghĩa huynh đồng cam cộng khổ dựng nước, sau này chia rẽ, đao binh tương kiến, ông là người chiến thắng. Vậy mà nhi tử nghĩa huynh lại không vợ không con, để người đời nghĩ sao?
“Ngươi đối với Xuyến Công chúa vô tình, trẫm cũng không ép buộc.” Dù nói thế, sắc mặt Hưng Nguyên Đế lại đen như đáy nồi.
Nữ nhi của ông mà hắn còn không vừa mắt, rốt cuộc tên này muốn gì?
“Nhưng việc hôn nhân của ngươi không thể kéo dài nữa. Nói đi, ngươi thích kiểu cô nương nào?” Hưng Nguyên Đế nén cơn giận hỏi.