- À ừm? Và nhân tiện thì chúng ta làm sao mới có thể rời đi nơi này?
Nguyễn Tiến Minh vào giờ phút này đang cùng Erica ở tại cái nơi mà cô nàng nói là giống như u thổ hay đại loại thế quỷ quái vùng đất kia. Và bởi vì mọi lần đều là gặp bức tượng rùa đá một thời gian xong liền tự động rời đi, hoặc là giống như lần trước gây hoạ xong ngất xỉu rồi tự rời đi, thế cho nên đối mặt với tình huống hiện tại hai người đã đứng thật lâu ở nơi này mà không tự động rời đi được, Nguyễn Tiến Minh chỉ có thể trông cậy vào năng lực của một Đại Hiệp Sĩ như Erica.
Đáng tiếc anh chàng nhất định phải vì thế mà thất vọng.
- Tôi cũng không biết nữa. Đối mặt với thông tin về u thổ tôi cũng không biết gì nhiều. Trước đó để tiến vào nơi này tôi thật là dựa vào mối liên hệ mỏng manh giữa cơ thể anh và vùng đất này đấy. Hiện tại rời ra ngoài cái gì vậy thì chịu rồi. Thế trước đây mọi lần anh làm sao mà rời đi được?
Tốt thôi! Hiện tại vậy mà đến lượt Erica hỏi ngược lại anh làm cách nào để mà rời đi. Sao một người sinh hoạt ở trong giới phép thuật như cô lại có thể đi hỏi thăm chuyện đó với một người bình thường như anh được chứ. Kết quả là anh quyết định trả lời câu hỏi của cô nàng hiệp sĩ bằng một cái trợn trắng mắt ẩn ý rằng: "Còn có thể làm sao rời khỏi, cô chẳng lẽ không biết sao." - Tất nhiên là tự động bị ném ra rồi. Cô dẫn tôi trở về đây mà không chuẩn bị cách thoát ra hay sao?
Đáp lại anh sau đó liền là nụ cười ngượng ngùng hiếm thấy ẩn trong lo lắng của Erica. Có thể đây sẽ là mỗi lỗi lầm chết người gây ra vì sự thiếu kinh nghiệm trong thực tế chấp hành nhiệm vụ của cô. Tuy nhiên hiện tại nói những chuyện này cũng chẳng giải quyết được cái mẹ gì. Cứ như vậy chờ thêm một khoảng thời gian thật lâu nữa cũng không thấy có thể rời đi, cả hai đành phải bắt tay vào lần mò xung quanh tìm kiếm lối thoát.
Thời gian trôi qua, một lần nữa lại tự động đi về vị trí nơi bia đá nằm vất vơ. Ở nơi này rõ ràng tồn tại một loại mê tung trận pháp hay thuật tự ma thuật nào đó khiến cho người không thể thoát đi xa vị trí này. - Vô ích thôi. Chiều khoá để thoát đi duy nhất hiển nhiên chỉ có thể ở tại nơi đây.
Erica trả lời với giọng chán nản. Dù cho có là Đại Hiệp Sĩ đi chăng nữa, sở trường của cô là chiến đấu chứ không phải những trận thuật kiểu này. Lại nói với số tuổi của cô muốn học tinh thông một hạng đã khó, làm sao có thể thứ gì cũng đều biết. Thế nên việc bị nhốt ở đây cũng không thể trách rằng cô ma thuật không tinh được. Ừ? Dù rằng có cái gì đó sai sai ở đây. - Có thể cô nói đúng! Thế nhưng không phải cô cũng đã sờ soạng kiểm tra tất cả mọi thứ có mặt ở đây rồi cho ra kết luận tìm không thấy gì rồi sao?
Nguyễn Tiến Minh cau mày thất vọng nói. Bởi vì chỉ có Erica hiểu về phép thuật vì vậy chuyện tìm kiếm manh mối lối thoát cái gì anh chỉ có thể để mặc cho cô.
- Haizzz! Chúng ta sẽ không như vậy cuối cùng chết vì đói ở tại đây đi. Tôi còn chưa có cả bạn gái đây!
Một loại cảm giác uể oải giống như chưa xuất chinh liền đã chết trận hiện lên trong lòng chàng trai trẻ tuổi. Anh cứ như vậy ngồi bệt xuống nền đất đen chết chóc và bắt đầu suy tư thật kĩ mọi lần mình là như thế nào tự động rời đi. Chỉ là ý tưởng rất tốt đẹp, kết quả rất cốt cảm. Rất hiển nhiên, hy vọng duy nhất lúc này chính là có thể giống như mọi lần bản thân tự động bị đưa ra bên ngoài vậy.
Erica sau một khoảng thời gian kiên trì tìm cách cuối cùng cũng đã nản lòng buồn bực ngồi xuống. Hai người bọn họ ngồi dựa lưng vào nhau giống như không muốn để đối phương nhìn thấy vẻ mặt uể oải bực bội của mình. Bởi lẽ nó thật sự rất nực cười khi trước đây không lâu cả hai còn nói cười với nhau muốn phong ấn hoặc tiêu diệt Dị Thần Xà đây. Hiện tại vậy thì tệ hại bị nhốt tại chỗ này muốn chờ đợi chết. Ngươi nói có đáng buồn cười không buồn cười?
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, không cam lòng chịu phải cái loại kết quả nực cười này, Nguyễn Tiến Minh một lần nữa tự mình đứng dậy bắt tay vào chính mình lần mò. Trọng điểm đương nhiên là ở tại vật thể duy nhất khác biệt ở nơi này, tấm bia đá. Đáng tiếc theo thời gian chuyển rời trôi qua, chẳng có tý gì kết quả hay manh mối được tìm thấy cả. Kết luận duy nhất mà Nguyễn Tiến Minh tìm được đó chính là tấm bia đá quả nhiên được làm bằng đá. Nếu có thêm cái gì nhận xét muốn nói vậy chính là bề mặt tấm bia đá thật bằng phẳng bóng loáng oa~ Và nét chữ được khắc vào thật sâu oá~ Xong! Và thế liền hết!
Giống như chú gà trống bại trận, Nguyễn Tiến Minh tâm tình buồn bực ngồi trở về lưng dựa lưng đối với Erica. Ở một nơi bốn bề không có một thứ gì ngoài sương mù trắng xám và ánh sáng mông lung này, không ăn không uống như vậy không biết hai người có thể chịu đựng được bao lâu nhỉ? - Ừ thì.... Hành động lần này của cô có người nào khác biết không vậy? Nếu như lâu rồi không thấy cô trở về có thể bọn họ sẽ tới đây tìm được chúng ta?
Giống như một tia hy vọng le lói, anh cất tiếng hỏi nhỏ đối với Erica. Cô gái đang thu chân lại và hai tay ôm lấy đầu gối của mình, đầu gục xuống một cách bất lực. Thú thật! Trước đó anh cũng không nghĩ tới một người kiêu ngạo, giỏi ăn nói như cô lại dễ dàng xuất hiện tâm tình tuyệt vọng thế đấy. Thời gian cùng lắm thì mới trôi qua nửa ngày thôi mà, hơn nữa bụng thậm chí cũng chưa cảm thấy đói... "Chẳng lẽ cái này gọi là người thông minh liền thích suy nghĩ xa xôi rồi thì sau đó tuyệt vọng vì phát hiện chân lý là người rồi thì ai cũng sẽ chết loại này buồn cười câu chuyện?" Anh buồn chán như vậy tự nhủ. - Vô ích thôi! Lần này chúng ta đến đây mà chưa kịp thông báo cho bất kì ai khác thì làm sao bọn họ biết mà tới cứu chúng ta được. Đó là chưa kể tới lần này tôi là tới làm nhiệm vụ một mình, hơn nữa muốn tiến vào kết giới này cũng thực sự quá khó. Những tay pháp sư phù thuỷ bình thường không thể nào tìm được nơi này đâu chứ nói chi là tìm vào và mang chúng ta đi.
Biết lắm khổ nhiều, càng hiểu rõ về giới phép thuật như Erica liền càng hiểu thấu hơn tình cảnh nguy hiểm mà họ hiện tại gặp phải. Ngược lại là người bình thường như Nguyễn Tiến Minh sẽ chỉ cảm thấy hiện giờ tình huống so với đi lạc trong rừng cũng không có gì khác nhau, có một loại đi mãi rồi cũng sẽ thoát ra thôi, đợi mãi rồi mình sẽ tự thoát khỏi chỗ này như vậy hy vọng chèo chống tinh thần. Quả nhiên.... - Ừm...! Tuy rằng chúng ta quen nhau không lâu, tình cảnh bây giờ cũng có chút bết bát chả ra sao, có điều bây giờ còn chưa là lúc để uể oải ủ rũ đâu.
Nguyễn Tiến Minh cố ý nói chuyện với giọng nghiêm trọng.
- Anh nói vậy là có ý gì?
Erica trả lời với loại tiếng rầu rĩ. "Quả nhiên, dù cho có thông minh sắc xảo đến thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ là bé gái mà thôi." Anh như vậy tự cho rằng là và bắt đầu thanh sắc sục sôi thuyết phục. - Một Erica mà tôi biết không phải là một con nhóc vừa mới bị nhốt nửa ngày liền bi quan tuyệt vọng ngồi khóc nhè như thế. Ngay cả tôi còn chưa bỏ cuộc thì một người hiểu hơn về pháp thuật như cô tại sao lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy chứ. - Chẳng phải là có câu nói: Nhìn chỉ tay nhận rõ vận mệnh, vận mệnh nằm ngay trong bàn tay ta hay sao? Nếu như ngay cả chính hai chúng ta cũng đều bỏ cuộc vậy thì dù cho lối thoát có ở ngay trước mắt cũng sẽ không tìm ra được lối ra đâu. Tự tin lên chút đi, cô bé!
Có thể nội dung lời nói không đúng lắm, có phần cưỡng từ đoạt lý chả ra sao, thế nhưng hi vọng thoát đi duy nhất của anh lúc này chính là bản thân cô. Dù thế nào thì cũng không thể để cho cô nàng hiệp sĩ này chính bản thân mình tuyệt vọng được. - Gì chứ! Ai là cô bé của anh? Nói gì mà nhảm nhỉ ghê. Anh im lặng đi được rồi đó!!!
Erica cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Thái độ của cô tỏ ra vẻ vô cùng khó chịu với những lời nói xưng hô của Nguyễn Tiến Minh, kết hợp với sắc đẹp vốn có của mình, khuôn mặt giận dữ xấu hổ này của cô gái toả ra một nét đáng yêu hiếm thấy. Ừ? Cần phải nói thêm thì lời la rầy của cô ấy vẫn còn đang tiếp tục. - ..... Sao anh có thể gán ghép tình thế đối mặt của chúng ta lúc này với cái loại không có đầu óc triết lý đó chứ? Nếu là mọi việc đều có thể bởi vì hô hào khẩu hiệu liền có thể làm được, vậy thì trên đời này đã đầy rẫy Diệt Thần Sư đi rồi~ Anh ăn nói thật là hết thuốc chữa, ngốc nghếch hết mức!!! - Khục! Tôi đâu có nói là cứ hô hào là sẽ thành công đâu. Ý của tôi chỉ là nếu không chịu làm thì không thể nào thu được thành công mà thôi.
Chàng trai trẻ cố gắng sửa lại cho đúng lời nói của cô nàng hiệp sĩ trong lúc người sau đang xấu hổ và tức tối. Quả nhiên lời cô ấy nói chớ có sai, ai đó ăn nói thật là ngốc nghếch hết mức. - Làm sao mà anh còn dám cãi lại hả???
Không giống như lúc bình thường mỉm cười nhẹ nhàng giảo hoạt, giờ phút này là một gương mặt đỏ bừng bừng đầy giận dữ mang theo khí thế giống như sát khí trong truyền thuyết, tục xưng xấu hổ quá hoá giận.
Nguyễn Tiến Minh thế nhưng không cảm thấy khó chịu mà ngược lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng. So với cái vẻ mặt chán chường gục đầu trước đó, vẻ mặt tức giận vì xấu hổ lúc này hợp với cô nàng hơn rất nhiều. Miễn là Erica đừng chán nản bỏ cuộc luôn là được. Mấy lời la rầy lúc giận rỗi của bé gái mà thôi. Anh còn có thể chịu đựng. - Thiệt tình! Vậy mà cứ tưởng rằng anh sẽ nói gì đó hay lắm, nên tôi mới im lặng lắng nghe đấy!
- Quá thất vọng! Bất tài! Không thể nói gì luôn! Thậm chí không có lấy cái để mà nhận xét nữa!!!
Ừ? Nguyễn Tiến Minh còn thật tình không nghĩ tới mình sẽ bị chê kịch liệt đến thế.
- Này! Đúng là tôi không quá giỏi về ăn nói. Thế nhưng cô cũng một vừa hai phải thôi nhá má!
Nguyễn Tiến Minh nhỏ giọng nói thầm phản đối.
- Bực mình quá! Nếu anh không có biết gì về pháp thuật vậy thì im lặng mà ngồi ở đấy đi. Đợi đó tôi, Erica Blandelli nhất định sẽ tìm ra cách thoát khỏi nơi này.
Erica đứng dậy và bắt đầu một lần nữa chăm chú tìm kiếm nghĩ cách. Nguyễn Tiến Minh thì yên lặng đi theo thử xem có thể phát hiện được thứ gì không.
- Ờ, tốt thôi. Dù sao chỉ cần chúng ta không chịu bỏ cuộc thì vẫn còn hi vọng mà.
Nguyễn Tiến Minh cười cười vừa đi vừa nói.
- Anh ý nói ai chịu bỏ cuộc á? Tôi đã nghĩ anh là một thằng ngốc, nhưng tôi chưa bao giờ biết anh là một tên.... đệ nhất ngốc đấy. Có lẽ nào anh muốn nói là tôi vừa rồi đã muốn bỏ cuộc sao?
Mặc dù những lời của Erica chứa đầy sự tức giận, Nguyễn Tiến Minh vẫn không thay đổi giọng điệu của mình phản bác đáp lời.
- Không có gì phải ngại mà đúng không? Con người ai cũng có lúc lên voi xuống chó tâm tình thất thường ấy mà. Không phải mới lúc nãy cô vẫn còn đang úp mặt xuống, trông rất uể oải thất vọng sao? - Suy đoán đần độn như vậy thì không thể tha thứ được...!!! Vừa rồi là..... Không có gì đâu, tôi chỉ ngắm nghía mặt đất thôi. Không có ý gì đâu. Đừng có suy nghĩ bậy bạ như thế nữa!
Lý do đó quá giả tạo và đầy gượng gạo. Dù khả năng chối cãi của Erica được đánh giá ở hàng cấp cao, ở trong trường hợp rõ ràng như thế này, ngay cả một người có thể mạnh mẽ xuyên tạc ngôn ngữ như Erica cũng không thể tìm được một lời giải thích thoả đáng cho những cử chỉ của cô vài phút trước.
Nhún nhún vai, Nguyễn Tiến Minh gượng cười và không tiếp tục dồn ép lên sự xấu hổ của cô nữa.
Có thể nhận ra lý do của mình quá giả tạo, gương mặt của Erica không khỏi hơi ửng đỏ lên.
- Thế thôi, còn về cái chuyện lối hành xử của tôi mà anh vừa nói,.... Đừng có mà suy nghĩ bậy bạ đấy! Nhưng,.... cho những lời an ủi chả hay ho gì lúc nãy, một ngày đó tôi sẽ cảm tạ anh. Tuy không có tài miệng lưỡi, anh cũng để vào nó tấm lòng của mình. Anh sẽ được tặng lại thứ gì đó có giá trị tương đương những công sức anh đã bỏ ra. Về khoản này, tôi, Erica Blandelli, tuyệt đối sẽ không bủn xỉn đâu. - Rồi rồi. Vậy thì tôi sẽ mong chờ sự cảm tạ đó của cô.
Trước một Nguyễn Tiến Minh lời nói nhẹ nhàng vô tư tiếp nhận, Erica không thể tiếp tục nổi nóng thêm. Gật đầu nhẹ một cái, khuôn mặt của cô vẫn còn vương lại chút ít sắc đỏ. Những cử chỉ mập mờ này thật không hợp với cô, khiến cho cô ngượng ngùng rời ánh mắt khỏi anh. Hai người bọn họ trước trước sau sau lại quay về công việc tìm kiếm lối thoát của mình. Khác biệt là lúc này cả hai đều đã có được một niềm tin đặc biệt kiên định nhờ vào việc nương tựa vào nhau. Họ cứ như vậy không ngừng tìm kiếm suy tư lối thoát cho đến khi.... ......
Kết thúc chương 9.