Tu Chân Điển

Chương 2 - Thần Đô

Thần Đô là vương thành có diện tích lớn thứ hai chỉ sau Cửu Long Thành, nhưng nói về nhân số không thua gì Cửu Long Thành. Do nằm giữa Cửu Long Đại Quốc, trong thành tràn ngập nhân khí sinh hoạt, luôn luôn mưa thuận gió hoà, người từ nơi khác đến nơi này ngày càng nhiều, trở thành thương thành chính của Cửu Long Đại Quốc.

Ngoài Thần Đô vài dặm, một người trung niên nam tử cổng trên lưng một thiếu niên hướng cổng thành chạy đến. Hai người chính là Vô Tuyệt và Hoa Phong. Gần đến cổng thành, Hoa Phong chợt tỉnh.

"Ngũ Thúc..." Hoa Phong nhảy xuống nhìn xung quanh rồi quay đầu nhìn Vô Tuyệt.

Thấy Hoa Phong nhìn mình, Vô Tuyệt bất đắc dĩ thở dài nói: "Ta biết ngươi có nhiều thắc mắc, cũng như Ngũ Thúc ngươi đã nói có những chuyện bây giờ ngươi không nên biết. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rõ là địch nhân của ngươi rất mạnh, con đường tu chân của ngươi khó gấp trăm lần so với thiên kiêu, mấy vạn lần so với thường nhân."

"Địch nhân??" Hoa Phong hỏi.

"Khi nào có đủ thực lực ngươi sẽ tự biết... hiện tại nhớ kỹ những lời ta nói, tu chân lộ ngươi có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Còn nửa, không cần phải quay về Lạc Thành. Đừng lo, phụ thân ngươi hiện tại an toàn. Đây là một ngàn linh thạch hạ phẩm mà Ngũ Thúc chuẩn bị cho ngươi, cầm lấy. Ta hiện tại phải quay về. Lộ phía trước ngươi tự chính mình đi đi thôi."

Vô Tuyệt dứt lời ném một quả giới chỉ cho Hoa Phong, chính mình phóng nhanh về phía rừng trúc. Sau một lát, lấy tầm nhìn của Hoa Phong đã không còn thấy thân ảnh của Vô Tuyệt.

Hoa Phong trầm mặc suy nghĩ, trong đầu của hắn lúc nào cũng vọng lại câu nói của Vô Tuyệt "Địch nhân.... thực lực... lộ của ngươi khó gấp trăm lần so với thiên kiêu."

Lấy hắn hiện tại phàm nhân là không có khả năng để biết những chuyện đó. Hắn cần thiết nhanh chống trở thành đệ tử của Tiên Vân Tông để tu luyện năng cao tu vi, rồi sau đó tự chính mình tìm câu trả lời. Một lát sau hắn quay đầu, một tòa thành khổng lồ xuất hiện ở phía trước mặt hắn, phảng phất một tòa cự sơn. Trước cửa thành an bài hai người hộ vệ trên người hơi thở cường đại, ngoài ra còn ẩn chứa một cổ sát khí làm người khác hít thở không thông.

"Không hổ là Thần Đô, chỉ giao phí vào thành đã là năm linh thạch hạ phẩm. Lấy hiện tại Lạc Thành xa xa không có khả năng so sánh." Hoa Phong đến trước cửa thành cảm khái nói.

Dứt lời, Hoa Phong giao ra linh thạch rồi hướng tới phía trong thành mà đi. Phía trong thành đường lộ thập phần rộng lớn, dù là ban đêm nhưng có rất nhiều người đi qua đi lại. Hai bên đường chằng chịt sạp buôn bán, nhìn phía trước nữa có nhiều tửu lâu, khách điếm, hồng nhi viện chen chút không ngớt. Luận về phồn hoa khó có thành trì nào có thể so sánh với Thần Đô.

"Tính hôm nay trước nghĩ ngơi tại đây, hôm sau đến phủ thành chủ tham gia trắc thí linh căn." Hoa Phong nói đến đây, hướng tới đại môn một khách điếm bước vào.

................

Sáng hôm sau,

Hoa Phong giao trả linh thạch, rời khỏi khách điếm cất bước theo phương hướng phủ thành chủ mà đi. Trên đường, Hoa Phong vừa đi vừa nhìn hai bên đường các sạp buôn bán. Đúng lúc này, hắn đột nhiên dừng bước trước một tiểu sạp đông khách nhân xem, chú ý tới trên quầy hàng có một chiếc hắc giới chỉ nằm một gốc không ai để tâm đến.

Sạp chủ là một trung niên đại hán, hắn nhìn thấy Hoa Phong đứng nhìn sạp của mình, đối với Hoa Phong cười nói:" Vị huynh đài này yêu cầu tìm mua cái gì."

Hoa Phong hướng phía tiểu sạp đi đến, hắn chỉ tay về phía chiếc giới chỉ nói:" Chiếc giới chỉ này bán như thế nào?"

Trung niên đại hán nhìn theo phía tay Hoa Phong đang chỉ chiếc hắc giới chỉ, suy tư một lát, hắn cười nói:"Hai trăm cái linh thạch hạ phẩm."

Không có do dự, Hoa Phong trực tiếp lấy ra hai trăm linh thạch hạ phẩm đưa cho trung niên đại hán. Nhìn thấy Hoa Phong không có trả giá, sạp chủ vội vàng thu hồi hai trăm linh thạch, trong lòng lại là nở hoa. Nhưng mà, hắn không biết Hoa Phong trong lòng còn nở hoa hơn cả hắn.

Xong việc, Hoa Phong xoay người hướng ra phía ngoài mà đi. Bất quá vừa đi được vài bước, một đạo âm thanh đột nhiên truyền đến bên tai "Huynh đài, xin dừng bước."

Hoa Phong quay đầu nhìn lại, thấy một người bạch y thiếu niên hướng hắn đi tới. Bạch y thiếu niên đến trước mặt Hoa Phong nhìn trong tay hắn chiếc hắc giới chỉ cười nói: "Vị huynh đài này có thể bán lại chiếc giới chỉ này cho ta được không?, ta nguyện ý ra một ngàn linh thạch hạ phẩm"

Hoa Phong nhìn bạch y thiếu niên, cự tuyệt nói: "Không thể"

Nói giỡn đi, trong tay hắn chiếc hắc giới chỉ chân chính là không gian giới chỉ mà người tu chân có tu vi kim đan còn thèm khát huống chi phàm nhân như hắn, đứng nói một ngàn linh thạch cho dù một vạn.. không.. mười vạn hắn cũng chưa chắc bán, nếu bán chính là đầu mình bị nước vào đi.

Dứt lời, Hoa Phong liền quay đầu rời đi. Thấy Hoa Phong không có ý định đem hắc giới chỉ bán lại cho mình, bạch y thiếu niên suy tư chóc lát rồi bất đắc dĩ thở dài tự trách mình đến chậm một bước. Sau đó hướng tới phương hướng Hoa Phong mà chạy tới.

Mắt thấy bạch y thiếu niên lại chạy về phía mình, Hoa Phong dừng chân nhìn lại, trong lòng có chút không vui nói: "Còn có chuyện gì sao?"

"Không... ta không đánh chủ ý tới chiếc giới chỉ kia... chẳng qua, vị huynh đài lần này tới Thần Đô là tham gia trắc thí Linh Căn sao?" Thấy được Hoa Phong có chút không vui, sợ hiểu lầm hắn. Bạch Y thiếu niên nhanh chóng giải thích.

Hoa Phong không trả lời mà dùng ánh mắt nhìn bạch y thiếu niên chóc lát, sau đó xoay người hướng phủ thành chủ mà đi. Thấy được Hoa Phong không để ý đến chính mình, bạch y thiếu niên có chút ngượng ngùng liền xoay người hướng phía một tửu lâu mà đi.

Vừa đi được hơn trăm bước, một người lục y thiếu niên còn có phía sau một hắc y lão giả chắn ở trước mặt hắn. Lục y thiếu niên nhìn Hoa Phong cười hắc hắc nói: "Giao cho ta chiếc hắc giới chỉ của ngươi vừa mua, ta cho ngươi năm trăm linh thạch hạ phẩm."

Cảm nhận Lục y thiếu niên đối với mình không có hảo cảm, hắc ý lão giả trong mắt ẩn chứa hàn mang mang theo một tia sát ý nhìn chằm chằm chính mình. Hoa Phong có chút tức giận nhưng mà hắn không dám phát tác. Hành, lão giả trước mặt mình chân chính là một vị tu chân, tuy hắn không ngại bị một chưởng chụp chết nhưng hắn còn muốn sống để tìm mẫu thân á.

Bất đắc dĩ Hoa Phong nói: "Năm trăm... quá ít... hai vạn linh thạch ta bán"

Không phải Hoa Phong muốn hai vạn linh thạch, chính là đối phương đã biết hắc giới chỉ trong tay hắn là không gian giới chỉ mà chỉ trả cho hắn năm trăm linh thạch. Nếu mà hắn còn dám nâng đại giới chắc chắn sẽ bị đối phương một chưởng chụp chết, bất quá bán năm trăm linh thạch hắn không cam lòng á. Hắn hận á, hận chính mình không có thực lực á.

"Hắc hắc... ngươi mua chỉ có hai trăm linh thạch... lại bán hai vạn linh thạch... ngươi đây là công phu sư tử ngoạm đi" Lục y thiếu niên trong mắt phát ra một tia sát ý nhìn Hoa Phong nói.

Lục y thiếu niên thừa biết chiếc hắc giới chỉ trong tay Hoa Phong không chỉ là hai vạn linh thạch, chỉ là nhìn thấy Hoa Phong không phải người trong thành mà là từ nơi khác đến. Lúc này, hắn trong lòng chỉ có một ý niệm, đó là cướp cho nên mới ra cái giá năm trăm linh thạch. Nếu Hoa Phong biết điều có lẽ hắn sẽ tha cho một mạng.

"Không công phu công điếc gì cả...chiếc hắc giới chỉ trị giá hai vạn linh thạch, không thiếu một phân, ta mới bán." Hoa Phong chỉ chỉ vào chiếc hắc giới chỉ lạnh nhạt nói.

Dứt lời, Hoa Phong xoay người rời đi. Trong lòng hắn tuy sợ, sợ bị một chưởng chụp chết nhưng hắn có nghịch lân á, nếu để người khác biết hắn đem không gian giới chỉ bán với giá năm trăm linh thạch, chắc chắn sẽ bị chửi ngươi đầu bị nước vào đi.

"Ngươi đây là rượu mời không uống, thích uống rượu phạt đi. Vậy thì, ngươi có thể đi tìm chết" Lục y thiếu niên nhìn thấy Hoa Phong rời đi liền cười lạnh nói, sau đó nhìn sang phía hắc ý lão giả gật gật cái đầu.

Lão giả tự nhiên biết mình phải làm gì, thân hình vừa động hướng đến Hoa Phong mà đến. Cảm nhận được một cổ cuồng phong gào thét, Hoa Phong muốn tranh né nhưng bất lực vì thân thể của hắn lúc này đã cứng đơ, cảm giác thoát lực. Lúc này, Hoa Phong chính xác là bị lão giả "định".

Một quyền của lão giả hướng tới đầu của Hoa Phong, định oanh toạc đầu của hắn. Thì đúng lúc này, một âm thanh bổng quát lên: "Dừng... cho ta dừng tay."

Nghe được âm thanh này, lão giả rùng mình đình chỉ một quyền.

Tuy lão giả đình chỉ một quyền, nhưng quyền phong để lại đủ để cho Hoa Phong sởn tóc gáy, chúi người về phía trước hai ba bước. Hoa Phong chậm rãi mở mắt, trên người nổi da gà, cảm nhận được chính mình yếu nhược đành bất đắc dĩ thở dài.

Bình Luận (0)
Comment