- Ha ha, con cọp nhà ngươi mà hiện tại đã bị gọi là con cọp nhỏ, thật là cười chết ta rồi.
Tử Điện Mãng nói ở bên tai Khiếu Thiên Hổ.
- Ừ, Phiên Tình, ngươi mau nhìn đi, trên cổ con mèo này có một con tiểu xà, thật là đáng yêu.
Vừa dứt lời bàn tay trắng như ngọc của nàng đã không khách khí cầm Tử Điện Mãng trong tay, Đỗ Mật Nhi nói:
- Phiên Tình, ngươi thấy tiểu xà đầu này đẹp không?
- Con mèo nhỏ này tại sao lại buồn bã ỉu xìu như vậy, ánh mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào người.
Tô Hân nhi cũng ôm Khiếu Thiên Hổ vào trong tay.
- Hàn Nguyệt, chúng ta đi thôi.
Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng bị bốn cô gái cầm lấy thì Nhạc Thành cũng không lo lắng gì.
Sau khi tất cả đã xong xuôi, Hàn Nguyệt phức tạp nhìn Nhạc Thành, tựa hồ như muốn hỏi xem Nhạc Thành đêm đó có rình mình thay quần áo hay không, tuy nhiên nàng cũng không hỏi ra miệng, khuôn mặt liền ửng đỏ, lập tức rời đi.
- Xoẹt.
Hàn Nguyệt sau khi rời đi, Nhạc Thành cũng để Trần Bưu và Thác Ni Tư đi ra, hiện tại Nhạc Thành đau đầu không biết phải sắp xếp hai người này thế nào.
- Đại nhân, đại nhân.
Hai người thi lễ với Nhạc Thành, tiến vào không gian giới chỉ của Nhạc Thành bọn họ mới phát ra rằng giới chỉ của hắn quá thần kỳ, giống như là một không gian thực vậy.
Nhạc Thành nói:
- Các ngươi cứ ở trong phòng này đi, ta đi một chút.
Nhạc Thành bố trí một cấm chế.
Thân ảnh của Nhạc Thành xuất hiện khiến cho hai mắt của Khiếu Thiên hổ và Tử Điện Mãng tràn đầy lệ quang mà nhìn hắn, bộ dạng thương tâm vô cùng, bọn họ bị chà đạp bởi bốn nữ nhân dặc biệt là Khiếu Thiên Hổ, bộ lông bị mất đi ít nhất là hai phần ba.
- Các ngươi đang làm gì đó?
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Tử Điện Mãng và Khiếu Thiên Hổ Nhạc Thành cũng đành phải bất lực, hắn cũng không thể nói với đám nữ nhân đây là hai con lục giai ma thú.
- Biểu ca, hóa ra huynh đã ở Tả Tinh Đảo đính hôn cùng với Yên Nhiên tỷ tỷ.
Tô Hân Nhi mỉm cười nói với Nhạc Thành.
- Được rồi, các ngươi trước hết bỏ con sủng vật này xuống đi.
Nhạc Thành nhìn thấy hai con lục giai ma thú đã bị chà đạp đến mức không chịu nổi nữa.
Sau đó năm người tìm một chỗ mà hàn huyên, sau đó Nhạc Thàn cũng có một số hiểu rõ với Đấu Khí học viện.
Đấu Khí học viện có tổng cộng là ba lớp học sinh, lớp học viên mới, lớp học viên cũ, lớp học viên tốt nghiệp. Lớp học viên tốt nghiệp nghe nói thực lực thấp nhất cũng là nhất tinh đấu vương, thực lực cao nhất cũng là bát tinh cửu tinh đấu vương.
Chỉ là lớp học sinh tốt nghiệp không ở trong đấu khí học viện mà đi chỗ khác để tu luyện, hiện tại chỉ có một số lão sinh ở bên trong.
Ở trong học viện có thẻ linh đặc thù, loại thẻ linh này ở học viện rất quan trọng, bởi vì có nó có thể đi vào phòng tu luyện của học viện, nếu như không có thẻ linh, học viện cũng sẽ không quản ngươi, nếu như ngươi muốn tiến vào phòng tu luyện chỉ có thể cầm thẻ linh mới đước, học viện mỗi tháng sẽ cho ngươi một thẻ linh mà thôi, những thứ khác học viện không phụ trách.
Nghe nói bất kể là đấu sư hay là luyện dược sư chỉ cần ở trong phòng tu luyện thì sẽ có không ít chỗ tốt, ở trong phòng tu luyện một ngày so với ở bên ngoài tu luyện hai ngày còn hiệu quả hơn rất nhiều.
Nếu như muốn có một tấm thẻ Linh kỳ thật cũng rất đơn giản, nếu như thực lực của ngươi đủ, trực tiếp khiêu chiến với đối thủ là có được thẻ linh.
Mặc khác thẻ linh của học viện còn có thể báo danh tuần tra ở bên ngoài, giống như Nhạc Thành vừ mới vào học viện, trợ giúp học viện tuần tra một ngày có thể đạt được thẻ linh một ngày.
Đối với đấu khí học viện, phòng tu luyện thần kỳ như vậy cho nên Nhạc Thành dĩ nhiên vô cùng hiếu chiến.
Nhạc Thành đồng thời biết được, năm ngày sau chính là trận đấu long trọng của Đấu Khí học viện, nếu như chiến thắng một trăm học viên dẫn đầu là có cơ hội tiên vào học viên cũ, hơn nữa còn có được thẻ linh nửa tháng, nếu thắng mười người đứng đầu thì có được thẻ linh một tháng, lực hấp dẫn vô cùng lớn.
Tiến vào học viên cũ cũng là trực tiếp nhảy lớp, không ít người khát vọng.
Trong một đình viện cổ xưa ở Đấu Khí học viện Hàn Nguyệt cùng với học viên ban ngày tham gia khảo thí còn có lão giả và trung niên hán tử thuộc đan dược hệ đứng ở phía trước. Một ông già áo rộng trên mặt hiện ra tinh quang, xem thực lực là biết đạt đến một mức rất cao.
- Hổ trưởng lão, ông nói thật là có người có thiên phú như vậy sao?
Lão giả áo dài tựa hồ như không thể tin nổi mà nhìn ba người nói.
- Viện trưởng đây là sự thật, Nhạc Thành kia không chỉ làn gũ tinh Đấu vương mà còn là ngũ giai cao cấp Luyện Dược sư, tất cả mọi người nhìn kết quả khảo thí thì biết.
Hổ Trưởng lão khẳng định nói, kết quả khảo thí lão trực tiếp nhìn thấy, tuyệt đối không phải là giả.
- Viện trưởng hai năm trước ta đã nói với người rằng Nhạc Thành chính là thiên tài có một không hai trong vạn người.
Hàn Nguyệt cất tiếng nói, biểu hiện hôm nay của Nhạc Thành đã khiến cho nàng vô cùng hài lòng.
- Vậy sao, lần này Đấu khí học viện chúng ta đã xuất hiện không ít thiên tài.
Lão giả áo xanh này có tên chính là Hàn Giang Đào chính là viện trưởng đại danh đỉnh đỉnh ở Đấu Khí học viện, thực lực mạnh thế nào rất ít người biết rõ, nhưng mà có thể đảm nhiệm chức viện trưởng đấu khí học viện thì ai cũng có thể tưởng tượng được.
- Viện trưởng tên Nhạc Thành kia hẳn là ở trong Đan Dược hệ chúng ta, hắn chính là ngũ phẩm cao cấp Luyện Dược sư, so với Ngũ Tinh Đấu vương thì còn cao hơn một chút.
Một trung niên hán tử ở bên cạnh nói:
- Giao hắn cho đan dược hệ chúng ta bồi dưỡng về sau nhất định sẽ có thành tựu lớn.
- Thúi quá, ngươi dựa vào cái gì mà đòi chiếu cố hắn, dựa vào cái gì mà đưa hắn vào trong đan dược hệ, ta là sư phụ của hắn, ta không đáp ứng.
Hàn Nguyệt nói với trung niên hán tử.
- Hàn đại sư, ta cũng là vì suy nghĩ của Đấu Khí học viện, Nhạc Thành về phương diện đan dược nếu được phát triển thì thành tích càng thêm lớn.
Trung niên hán tử tranh giành nói.
- Không, học viên của ta dựa vào cái gì mà cho ngươi.
Hàn Nguyệt không hề nhượng bộ, một học viên có thiên phú tốt như vậy tuyệt đối không để người khác cướp đi.
- Được rồi, các ngươi tranh giành như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Hàn Giang Đào kêu lên, hai người trong lòng vô cùng biết rõ, nếu như ai có thể có một thiên tài đệ tử phía dưới thì cơ hội ngồi lên vị trí cao tầng của học viện cũng nhiều hơn.
- Ta hiện tại nhìn thấy tên Nhạc Thành kia thiên phú vô cùng tốt, Đan dược hệ và Đấu khí hệ cho hắn cùng vào.
Hàn Giang Đào nói.
- Cái gì, viện trưởng, học viện dường như chưa có tiền lệ như vậy.
Tủng niên hán tử và Hồ trưởng lão cùng nói.
- Được rồi, ta đã quyết định như vậy, các ngươi đi xuống đi, Hàn Nguyệt, ngươi ở lại.
Hàn Giang Đào nói.
Lập tức Hồ trưởng lão cùng với trung niên hán tử rời ra khỏi đình viện, sau đó Hàn Nguyệt ở lại:
- Cha người gọi con lại làm gì, con còn có chuyện cần làm.
- Tiểu cô nương này, để cho con ở học viện tu luyện thật tốt con lại không chịu, lại muốn làm sư phụ.
- Tu luyện buồn muốn chết, bây giờ ở trong học viện cũng không có mấy người biết con là con của cha, con đến trường dạy cũng là do sự cố gắng của con, không cần sự chiếu cố bất kỳ gì của cha.
Hàn Nguyệt chu miệng nói, giả quỷ nói với Hàn Giang Đào. Nàng lúc này trước mặt cha không còn thần thái của một vị sư phụ nữa mà chỉ còn là một tiểu nữ nhi mà thôi.
- Nguyệt Nhi, lúc trước tại sao con phát hiện ra Nhạc Thành?
Hàn Giang Đào cất tiếng hỏi, đối với Nhạc Thành này, hắn cũng tràn ngập tò mò.
- Hắn chính là đường đệ của Nhạc Kiều, hai năm trước con đi Lập Anh trấn chiêu sinh nên gặp hắn.
Hàn Nguyệt nói, vừa nghĩ tới Nhạc gia, Hàn Nguyệt không tự chủ nghĩ tới chuyện mình thay quần áo bị tên tiểu tử kia nhìn thấy, khuôn mặt liền đỏ lên.
- Nguyệt Nhi, con làm sao vậy?
Hàn Giang Đào nhìn Hàn Nguyệt đỏ ửng cả khuôn mặt mà kỳ quái, chẳng lẽ nam sinh này đã được con mình để vào mắt hay sao.
- Không, không có gì.
Hàn Nguyệt liền đổi sắc mặt sau đó lập tức nói với Hàn Giang Đào.
Cha, hôm nay cha không mắng con sao, hai năm trước cha đã quở trách con đến ba tháng.
- Tiểu cô nương này, hừ…
Hàn Giang Đào nói:
- Con bây giờ nhận được một đệ tử tốt, ta làm sao có thể trách con, con đưa ta đi đến gặp tên Nhạc Thành đó.
Nhạc Thành đang ở trong phòng khoanh chân tu luyện, trên người của hắn là thanh mang nồng đậm.
- Chủ nhân, có người tiến đến, tu vi rất cao.
Khiếu Thiên Hổ nói với Nhạc Thành.
Một lát sau, Nhạc Thành thu hồi chân khí, thở ra một trọc khí mà nói:
- Thực lực thế nào?
- Chủ nhân hẳn là đấu hoàng, hơn nữa cũng không phải là Đấu Hoàng bình thường.
Tử Điện Mãng cất tiếng nói, từ xa truyền đến khí tức nó đã cảm nhận được.
- Thác Ni Tư, Trần Bưu, các ngươi tiến vào giới chỉ đi.
Nhạc Thành một lần nữa phải để Thác Ni Tư và Trần Bưu vào không gian giới chỉ.
- Nhạc Thành ngươi đang nghỉ ngơi sao?
Thanh âm của Hàn Nguyệt từ ngoài cửa truyền vào tai của Nhạc Thành.
Nhạc Thành lập tức đi ra mở cửa thì phát hiện ngoài Hàn Nguyệt còn có một cường giả ở đó, hắn cất tiếng nói:
- Hàn Nguyệt đạo sư, ta vẫn chưa nghỉ ngơi, mời tiến tới đây.
- Vị này chính là?
- Đây chính là Hàn Giang Đào viện trưởng, viện trưởng cố tình tới thăm ngươi.
Hàn Nguyệt giới thiệu cho Nhạc Thành.
- Ra mắt viện trưởng.
Nhạc Thành thi lễ, trên khuôn mặt có một vẻ quái lạ, không kiêu ngạo cũng không hèn kém.
- Ngươi chính là Nhạc Thành sao?
Hàn Giang Đào đánh giá Nhạc Thành, nhìn thấy thần thái của Nhạc Thành, hắn cũng rất ưa thích, khuôn mặt biến đổi sau đó khôi phục lại vẻ bình thường:
- Ngươi ở học viện vừa là đấu sư vừa là luyện dược sư, ta đồng ý để ngươi về sau vừa tu luyện ở đan dược hệ và đấu khí hệ.
- Đa tạ viện trưởng
Nhạc Thành mỉm cười nói, đối với việc này Nhạc Thành cũng không quan tâm nhiều. Nhạc Thành đến đấu khí học viện cũng chỉ vì hai nguyên nhân, một là đáp ứng Tô Hân Nhi, và Yến Hiểu Kỳ.
Thứ hai chín là hắn muốn ở đấu khí học viện tu luyện vài năm, lần trước ***ng phải cường giả Đấu Tông, Nhạc Thành bị hù đến mức phải bỏ chạy, nếu như tu vi của hắn khôi phục đến Kim Đan kỳ thì không cần e ngại một đấu tông, còn nếu như khôi phục tới Nguyên Anh Kỳ thì một đấu tông nho nhỏ cũng sẽ bị hắn giết trong lòng bàn tay.
- Vậy ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi, năm ngày sau có trận đấu của các học viên, ta hi vọng ngươi có thể nắm được vị trí thứ nhất.
Hàn Giang Đào khẽ mỉm cười nói:
- Mặc dù thành tích khảo thí của ngươi rất tốt nhưng thực lực chân chính khi thi đấu mới quyết định tất cả.
- Được rồi, ngươi đi nghỉ đi.
Hàn Nguyệt nhìn Nhạc Thành, trong mắt có một vẻ phức tạp.
Ánh mắt của Hàn nguyệt vô tình rơi vào mắt của Hàn Giang Đào, Hàn Giang Đào hơi mỉm cười sau đó lập tức cùng Hàn nguyệt rời khỏi phòng của Nhạc Thành.
- Cha, cha thấy Nhạc Thành thế nào?
Sau khi rời khỏi phòng của Nhạc Thành, Hàn Nguyệt nói với Hàn Giang Đào, lần này tới khảo sát Nhạc Thành, không biết cha nghĩ thế nào, trong lòng nàng cũng rất nghi hoặc.
- Nguyệt Nhi, con nói là về phương diện nào?
Hàn Giang Đào cất tiếng hỏi.
- Phương diện gì nữa, không phải là cha vừa đi khảo sát hắn sao?
Hàn Nguyệt nghi ngờ hỏi, tại sao cha lại hỏi như vậy.
- Ta nói có hai phương diện, phương diện thứ nhất là thực lực, cái này khí tức của hắn mịt mờ, ta nhìn cũng không ra, chỉ cảm thấy không đơn giản, con có nhìn thấy hai con ma sủng kia không?
Hàn giang Đào cất tiếng hỏi.
- Tiểu ma sủng, cha nói là con mèo nhỏ và con tiểu xà sao? Ban ngày hôm nay con đã nhìn thấy rồi.
Hàn Nguyệt trả lời.
- Ha ha.
Hàn Giang Đào cười nói:
- Vậy hẳn không phải là hai con tiểu ma sủng, ta cảm nhận khí tức trên hai người con ma sủng đó rất mịt mờ, so với ta cũng không kém bao nhiêu, nếu như ta đoán không lầm thì đó chính là hai con lục giai ma thú.
- Cái gì, lục giai ma thú?
Hàn Nguyệt hít một hơi lạnh, vậy mà hôm nay mình còn nói nó là một con mèo nhỏ.
- Cũng không cần ngạc nhiên, trong học viện cũng có vài ma thú hình người, bọn chúng phục Hóa HÌnh đan sau đó có thân hình giống như nhân loại, lớp học viện cũ cũng có nhiều ma thú.
Hàn giang đào cười nói.
- Cha, cha nói đây là mốt mặt, không phải còn một phương diện khác sao?
Hàn Nguyệt ngẫm lạ, hai ma thú này cũng không có gì đặc biệt, trên đại lục có rất nhiều ma thú, một số ma thú phục hoán hình đan trở thành con người, không bị người khác phát hiện.
- Một mặt khác nữa.
Hàn Giang Đào cười cười nói:
- Ta thấy tên Nhạc Thành kia bộ dạng tuấn lãng thiên phú cực cao, nếu như ở cùng với hắn thì tránh không khổi hắn có ba vợ bốn nàng hầu, điều này thì ngược với ý muốn của con, mặc dù nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũng không tính là gì, nhưng ta sợ tính khí của con không chịu được.
- Cha, tại sao cha lại nói như vậy, con cùng với tên tiểu tử thúi kia không có bất kỳ quan hệ gì.
Hàn Nguyệt nghe xong thì biết cha đang giễu cợt mình, vội vàng nũng nịu nói.
- Con không có gì với hắn sao, vậy con xấu hổ với hắn là cái gì.
Hàn Giang Đào cười cười nói.
Ở trong gian phòng của Nhạc Thành, Hàn Nguyệt cùng với Hàn Giang Đào hai người vừa đi, Khiếu Thiên Hổ liền nói với Nhạc Thành:
-Chủ nhân, thuộc hạ cảm nhận tên Hàn Giang Đào đã phát hiện ra thực lực của thuộc hạ và con rắn chết tiệng này, chỉ sợ thực lực của hắn đã là thập tinh Đấu Hoàng.
- Thật không?
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Hắn không nói gì thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng.
Một đêm không có chuyện gì trôi qua, Nhạc Thành sau đó cùng với Thác Ni Tư và Trần Bưu đi ra ngoài, sau đó năm người lại trở về phòng tu luyện.
Ngày hôm sau Nhạc Thành một lần nữa tiên tới đấu khí học viện, mang theo Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng tìm Tô Hân Nhi, về phần Thác Ni Tư và Trần Bưu thì hai người đành phải ở trong phòng của Nhạc Thành.
- Biểu ca, huynh tới thăm muội sao?
Tô Hân Nhi nhìn thấy Nhạc Thành thì lập tức cao hứng.
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Ta tới đây thăm muội, hai năm không gặp, muội càng ngày càng xinh đẹp.
- Đáng ghét, huynh lại chọc quê Hân nhi rồi.
Tô Hân Nhi yêu kiều nhìn Nhạc Thành.
- Hân Nhi, muội ở đâu, nghe nói tên Nhạc Thành tiểu tử kia đến rồi phải không, mau đưa ta tới gặp hắn.
Một thanh âm truyền tới, chính là Nhạc Kiều.