Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 49 - Trời Sinh Mị Đồng

Nhạc Thành nhìn thấy đội dong binh này hình như bảo vệ một tiểu thư về Song Tử Hải. Nhạc Thành cẩn thận lưu ý thì đội dong binh này thực lực không hề tệ, tổng cộng có mười người,Đội trưởng có tên là Khiếu Dương Cương có thực lực ngũ tinh Đấu Linh, đôi phó là Chu Hải Minh, có thực lực tam tinh đấu linh, những người khác đèu có thực lực Đại Đấu sư, trong đó còn có một tam cấp ma pháp sư.

Tổng cộng là năm chiếc xe ngựa, mỗi chiếc xe đều được một con ngựa trắng kéo đi, Nhạc Thành nhìn vào chiếc xe ngựa thứ hai, trên đường gia nhập vào ba thanh niên, Nhạc Thành chú ý qua, hai trung niên nam tử một người thì có tu vi nhất tinh Đấu Linh, một người thì có tu vi ngũ tinh đấu linh. Nhạc Thành cũng không để ý tới ba người, mà chăm chú khoanh chân tu luyện.

- Kẽo kẹt.

Chiếc xe ngựa đình chỉ rồi tiếp tục đi, Nhạc Thành mở to hai mắt ra, trên đường Nhạc Thành cũng biết rằng mỗi ngày ngựa cũng phải nghỉ ngơi một lần, tiến hành cơm nước.

- Tất cả mọi người nghỉ một chút.

Ở bên ngoài truyền tới một thanh âm, chính là đội trưởng Dương Cương, Nhạc Thành đối với hắn cảm giác cũng không tệ, người này dáng người cao lớn thô kệch, làm việc cũng rất nhiệt tình.

Nhạc Thành vươn tay ra, đã nửa ngày đi đưởng rồi, hắn lập tức xuống xe ngựa, lúc này ba người đi cùng với Nhạc Thành cũng xuống.

Nhạc Thành theo thói quen đi tới chiếc xe ngựa thứ ba, nghe nói chiếc xe này chính là bảo vệ vị tiểu thư trở lại Song Hải Tử, Nhạc Thành cũng chưa từng nhìn thấy vị tiểu thư đó.

- Nhạc huynh đệ, cảm giác ngồi xe ngựa thế nào, có quen không?

Dương Cương đi tới vỗ vỗ vai Nhạc Thành rồi nói.

- Đa tạ Dương đại ca, rất tốt.

Nhạc Thành cầm lấy lương khô trong tay của Dương Cương, mấy ngày nay đây là lần đầu tiên Nhạc Thành ăn thức ăn của Dương Cương.

- Vậy là tốt rồi, hiện tại còn cách Song Tử Hải rất xa.

Dương Cương mỉm cười rồi lập tức đi ra.

Nhạc Thành nhìn thấy màn che của chiếc xe thứ ba hơi động đậy, sau đó một thiếu nữ thanh tú, thần sắc giống như nha hoàn đi xuống xe ngựa, Nhạc Thành cũng không để ý tới, mỗi lần chiếc xe ngựa dừng lại, nha hoàn này đều xuống xe.

Nhạc Thành đang định rời ánh mắt đi thì sau lưng của nha hoàn bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, một nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi, thân mặc một chiếc váy dài hiện ra. Nhạc Thành mỉm cười không dời nổi ánh mắt.

Chỉ thấy lục y nữ tử kia trên đầu quấn một cái khăn vàng, đôi mắt to hiếu kỳ sâu sắc, ánh mắt vô cùng câu hồn, lộ ra một hương vị yêu mị. Làn da của nàng trắng như tuyết, trước ngực là bộ ngực cao ngất, eo lưng nhỏ nhắn giống như là linh xà vậy. Ở dưới váy là cái kiều đồn tròn trịa, cả người mang theo một khí tức yêu mị, so với Yến Hiểu Kỳ, Tô Hân Nhi, Vân Phỉ Phỉ thì có một hương vị khác, cũng khiến cho nam nhân có một cảm giác không kìm chế được.

- Đây chính là tiểu thư của đại gia tộc mà đoàn dong binh phải bảo vệ sao, không ngờ lại xinh đẹp như vậy.

Nhạc Thành khẽ nói ở trong lòng, cảm thấy khí tức trên người của Lục y nữ tử, trong lòng hắn tự nhiên chuyển động, tim bỗng nhiên đập mạnh hơn.

- Yêu Huyên tiểu thư, người nên đi ra ngoài hít thở chút khí trời.

Nhìn thấy Lục y nữ tử, Dương Cương lập tức đi tới, mà những người khác nhìn Lục y nữ tử, trong mắt đều hiện ra một lửa nóng, ngơ ngác nhìn nàng không thể tự kìm chế.

- Yêu Huyên, hóa ra nàng tên là Yêu Huyên.

Nhạc Thành nhìn thấy Dương Cương xưng hô với nữ tử thì cũng mơ hồ cảm thấy được khí tức yêu mị toát ra từ trên người nàng. Xem ra Yêu Huyên tiểu thư này không phải là người bình thường, Nhạc Thành cũng không nhìn ra tu vi thực lực của nàng.

- Được rồi, ngươi hãy mau mau rồi còn lên đường, đừng trì hoãn quá lâu.

Yêu Huyên cất tiếng nói, sau đó nàng lập tức xoay người đi lên trên xe ngựa, sau đó hơi chăm chú nhìn Nhạc Thành.

- Thiên sinh mị đồng

Yên Huyên nhìn Nhạc Thành khiến cho trong lòng Nhạc Thành không khỏi run lên, bốn mắt của hai người nhìn nhau, phảng phất như mình muốn hòa tan vào trong mắt của nàng vậy, ánh mắt của nàng vô cùng câu hồn, Nhạc Thành phải vận khởi một chút chân khí mới bình tĩnh trở lại được.

- Không ngờ Huyền Thiên đại lục lại có người thiên sinh mị đồng.

Nhạc Thành hồi phục tâm thần lại, trong lòng không kìm được mà cả kinh, xem ra từ nay phải cách xa cô gái này mới được, nữ tử này tuyệt đối không phải là người bình thường.

Trước sự phân phó của Yêu Huyên, Dương Cương đành phải một lần nữa lên xe ngựa, kể từ lần gặp đầu tiên với Yêu Huyên, mấy ngày sau hắn cũng không gặp nàng nữa.

- Nữ vương bệ hạ, thương thế của người thế nào rồi?

Trong chiếc xe ngựa thứ ba, một nha hoàn hướng về phía Yêu Huyên mà nói.

- Vẫn như cũ, lần này bị thương quá nặng, lại thêm vào ta đang ở trong giai đoạn tiến hóa xem ra phải nhanh tới gia tộc mới được.

Yêu Huyên khoanh chân ngồi, hai mắt mở to nhìn Cơ Linh nha hoàn mà nói.

- Nữ Vương bệ hạ, là ai khiến cho bệ hạ bị thương như vậy?

Cơ linh nha hoàn cất tiếng hỏi, thực lực của nữ vương nàng biết rất rõ, người bình thường đừng nói là làm nữ vương bị thương, cho dù nữ vương có phóng một tay cũng đủ khiến cho hắn biến thành một đống thịt vụn.

- Là Lão bất tử ở trong Quỷ Uyên Sâm Lâm, nếu như không phải ta đang ở trong tiến hóa thì hắn cũng không phải là đối thủ của ta.

Yêu Huyên hơi oán hận nói.

- Tiểu Lân, tu vi hiện tại của ngươi thế nào rồi?

Yêu Huyên hướng về phía Cơ Linh nha hoàn mà hỏi, Cơ Linh Nha Hoàn tên gọi chính là Tiểu Lân.

- Nữ vương bệ hạ, sau khi nô tỳ ăn Hóa Hình đan vào thì hiện tại đã giống như nhân loại, tu vi đạt tới cửu tinh Đại Đấu Linh.

Tiểu Lân trả lời.

- Ừ, tiến bộ không tệ.

Yêu Huyên hơi gật đầu nói:

- Trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất đừng đi ra, lão bất tử sẽ còn đến, tu vi của ngươi còn thấp, rất dễ bị phát hiện.

Thời gian kế tiếp, Nhạc Thành ở trong xe ngựa tu luyện, hiện tại tu vi của hắn đã từ từ tiến bộ, xem ra còn cách cảnh giới Khai Quang hậu kỳ cũng không còn xa.

Bình Luận (0)
Comment