Nhạc Thành trong tay thủ ấn cấp tốc đánh ra, trong tay ba đường sáng quay vòng đột ngột bạo khởi, kiếm Ám Ảnh không thể nghi ngờ là pháp bảo công kích nhanh nhất của Nhạc Thành.
- Xuy xuy.
Thân hình Nhạc Thành rất nhanh lùi lại, đồng thời sắc mặt cũng hơi đổi.
- Đinh đương.
Ba đường màu vàng sáng quay vòng nổ bắn ra thạch bích, ngay cả vết rạn nứt cũng không có lưu lại, thạch bích này độ cứng rắn đạt đến trình độ khủng bố rồi.
- Thật là Huyễn thuật cao minh.
Nhạc Thành nhịn không được lẩm bẩm nói, nguyên lai thú ảnh cũng là hư ảo, điều này làm cho Nhạc Thành cũng nhìn không ra, loại thủ đoạn này làm cho Nhạc Thành ngạc nhiên vô cùng. Hắn cũng không biết Cổ Nham làm sao hình thành, Nhạc Thành có thể chắc chắn nơi này tuyệt đối không phải do tự nhiên hình thành.
Trong Huyền Thiên nội lục còn có người có thủ đoạn này, điều này làm cho Nhạc Thành bội phục vô cùng.
Nhạc Thành sắc mặt trầm xuống, lập tức đi tới, sống ở đâu thì phải theo phong tục ở đấy, cũng chỉ có xông lên phía trước mà thôi.
Từ từ đi về phía trước, trong lòng Nhạc Thành cũng không dám chủ quan, chỉ có quỷ biết rõ phía trước còn có nguy hiểm gì.
- Xoẹt.
Trong lúc Nhạc Thành cẩn thận đi tới, trong thạch động đột nhiên thú ảnh lao ra, thú ảnh mơ hồ có móng vuốt cùng răng nanh sắc bén, toàn thân chiếu rọi một mảnh đen kịt, hẳn cùng thú ảnh giống nhau.
Nhạc Thành do dự một chút, nếu thú ảnh là hư ảo, bản thân mình hoàn toàn không cần để ý tới, nếu thú ảnh chân thật, mình hôm nay gặp phiền toái rồi.
Nhạc Thành cũng chỉ do dự một chút, lập tức trong tay thủ ấn đánh ra, trong tay ba đường kim mang nổ bắn ra, đồng thời thân hình cũng rất nhanh lùi lại mấy chục thước.
- Xùy.
Mà thân hình Nhạc Thành rất nhanh lùi lại, một con thú ảnh quỷ dị xuất hiện ở sau lưng Nhạc Thành, thú ảnh có móng vuốt cùng răng nanh sắc bén, hướng về phía Nhạc Thành chộp tới.
- Đoạt Hồn chỉ.
Nhạc Thành sắc mặt thay đổi lớn, cũng cảm thấy sau lưng có một con thú tồn tại, hắn vội vàng đánh ra Đoạt Hồn công kích, vung tay ra mấy đạo ánh sánh màu xanh chói mắt lao đi.
- A.
Một tiếng kêu của ma thú thê thảm vang lên, sau lưng Nhạc Thành thú ảnh đã có mấy lỗ máu, thú ảnh đón đầu đây là một ma thú, mà ma thú trước khi chết lợi trảo vỗ vào trên bờ vai Nhạc Thành.
Trên bờ vai của Nhạc Thành nhờ có Kim Long chi thể làm cho ma thú lợi trảo xẹt qua.
Nhạc Thành có thể mơ hồ cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ tại bờ vai xẹt qua, hắn hoàn hảo có Kim Long chi thể, trên bờ vai chỉ có mấy vết trảo hơi mỏng mà thôi.
May là mình có Kim Long chi thể cho nên chỉ lưu lại vết trảo, lúc này Nhạc Thành cũng kinh hãi không thôi, vừa rồi nếu không có Kim Long chi thể, sợ là mình sẽ không dễ chịu như vậy, con ma thú này đúng là quá mạnh mẽ rồi.
- Keng keng.
Tiếng thanh thúy va đập vang lên, ba kiếm Ám Ảnh của Nhạc Thành lần nữa tập kích đúng vào hư ảo ma thú, ba kiếm Ám Ảnh đánh thẳng vào thạch bích bóng loáng.
Nhạc Thành thu hồi lại kiếm Ám Ảnh, lập tức nhìn vào trong thạch động, con ma thú vừa mới bị mình giết rất là quỷ dị, trông nó có lợi trảo cùng răng nanh, thân thể cao chừng một thước, dài hơn ba mét.
Ở Huyền Thiên nội lục, Nhạc Thành thật sự cũng chưa từng gặp qua con ma thú như vậy, Nhạc Thành nhớ tới một loại Yêu thú. Nhưng Nhạc Thành cũng không dám khẳng định, trong Huyền Thiên nội lục, làm sao lại xuất hiện Yêu thú đây.
Do dự một chút, sau đó Nhạc Thành cũng không để ý tới con ma thú này nữa, lập tức tiếp tục đi lên phía trước, trong này tràn đầy quỷ dị, khuôn mặt Nhạc Thành cũng càng ngày càng ngưng trọng hơn.
Do dự một chút, sau đó Nhạc Thành cũng không để ý tới con ma thú này nữa, hắn tiếp tục đi tới, ở nơi này quỷ dị như vậy, sắc mặt Nhạc Thành càng ngày càng ngưng trọng lên.
Sau nửa canh giờ, Nhạc Thành rốt cục đi ra khỏi thạch động, lúc này xuất hiện tại trong mắt Nhạc Thành chính là Đình Viện, Đình Viện này thoạt nhìn thanh nhã, mà ở trong đình viện, Nhạc Thành gặp lại Minh Yêu.
Nhạc Thành thần sắc hơi trầm xuống, bây giờ hắn thấy Minh Yêu ở trong đình viện gãi đầu gái tai, mị hoặc vô cùng, khi Nhạc Thành xuất hiện, Minh Yêu có vẻ như không nhìn thấy, nàng một mình ở bên trong đình viện như đang ôm lấy một người vậy.
- Nhạc Thành, ngươi rốt cục cũng đã đến.
Nhạc Thành mơ hồ nghe được Minh Yêu đang nói cái gì, thần thức hắn thả ra, lúc này Nhạc Thành phát hiện Minh Yêu cũng không phải là hư ảo.
- Thoát y phục của ta, ngươi lại đi lên nha.
Nhạc Thành tiếp tục nghe Minh Yêu tại thì thầm nói.
Nhạc Thành biết loại ảo cảnh này đủ để cho Minh Yêu bị lạc vào cả đời không thể tỉnh lại, Minh Yêu sẽ bị hãm ở bên trong đó cả đời, cho đến khi chết già mới thôi.
Ảo cảnh này tuyệt đối là khủng khiếp, Nhạc Thành đã tự mình thử qua một lần, thiếu chút nữa rơi vào trong đó, nhưng do hắn có thần thức cùng tâm cảnh cường đại, ảo cảnh đối với hắn tác dụng cũng không lớn.
- Ngươi còn chưa lên sao.
Minh Yêu thì thầm nói, lập tức bàn tay trắng như ngọc bơi lên, hai tay vuốt ve bộ ngực sữa, thần thái vô cùng cám dỗ.
- Minh Yêu.
-o0o-