Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 161

Sau khi vào trung tâm điện máy, Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đi mua điện thoại di động, lắp sim rồi mua thêm một cái máy tính.

Quá trình từ đầu đến cuối vô cùng thuận lợi...Giá của di động và máy tính hợp lý đến độ Tống Thư Hàng cũng cảm thấy ngạc nhiên!

Thậm chí hắn còn chẳng cần cò kè mặc cả, chủ tiệm đã tự đưa ra cái giá sát với giá nhập hàng nhất, bán di động và máy tính cho hắn rồi còn nhiệt tình tặng thêm thẻ hội viên, thẻ ưu đãi!

Có được những ưu đãi ấy, là bởi từ đầu tới cuối, Bạch tiền bối luôn theo sau hắn, luôn nở nụ cười.

Bạch tiền bối không cần nói gì, cũng chẳng cần làm gì. Hắn chỉ cần đứng đó cười, chủ tiệm liền bán phá giá, chỉ hận không thể cho không.

Đúng là cái thời đại đến chó cũng phải dựa vào mặt.

Tống Thư Hàng nghĩ một hồi...Quyết định dẫn Bạch tiền bối dạo quanh trung tâm điện máy một vòng. Sau đó, hắn lại mua thêm hai cái máy tính bảng, rồi cả cái máy ảnh mà hắn nhắm từ lâu lắm rồi, còn cả máy chiếu mini!

Có Bạch tiền bối đi sau, món nào cũng mua được với giá hời.

Tuyệt vời quá!

Đây chẳng phải là cái level max của dạng kỹ năng “Sức cuốn hút +10, khi giao dịch với NPC sẽ được hưởng ưu đãi” trong game sao.

- Quý khách, sau khi mua đồ xong, xin quý khách giữ lại hóa đơn và phiếu trả tiền. Ở cửa ra của trung tâm điện máy có một quầy rút thăm trúng thưởng, cứ mỗi mười nghìn là được rút thưởng một lần. Phần thưởng rất tuyệt đó. - Chủ cửa hàng máy ảnh nhắc nhở đầy thiện chí.

Cứ cách mấy tháng, trung tâm điện máy lại có hoạt động rút thăm trúng thưởng để tăng lợi nhuận. Nhưng đương nhiên, đa số các phần thưởng đều là quà an ủi.

- Cám ơn. - Tống Thư Hàng mỉm cười đáp lại, rồi nhìn xuống những món đồ trong tay.

Một máy tính, hai máy tính bảng, máy ảnh, ổ ứng di động, máy chiếu mini...nhiều thật đấy.

Không được...Lỡ mua nhiều đồ quá rồi, hai tay mình cầm kín đồ thế này, lỡ Bạch tiền bối ngã xuống thì sao duỗi tay ra đỡ kịp!

Nghĩ đến đây, hắn lặng lẽ nhìn về phía Bạch tiền bối.

Bạch tiền bối có vẻ như đang vô cùng vui vẻ, tay cầm cái di động Tống Thư Hàng mua cho mình, mân mê không ngừng, trong khoảng thời gian này, hắn sẽ không đột nhiên trầm tư rồi đầu óc treo ngược cành cây.

Như cảm nhận được tầm mắt của Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối ngẩng đầu hỏi:

- Xong chưa? Giờ ngồi xe buýt về à? Yên tâm, lần này ta sẽ nhớ việc thu liễm khí tức.

- Không, không sao. Ta bỗng nhiên muốn đi bộ, chúng ta đi đường khác đi! - Tống Thư Hàng quyết đoán nói. Hắn không hề muốn chen xe buýt với Bạch tiền bối nữa.

- Ừm, được. - Bạch tiền bối là người rất dễ tính, còn hiền hòa, lại rất quan tâm đến hậu bối. Lời Bắc Hà Tán Nhân miêu tả đúng thật.

Đi tới địa điểm rút thăm trúng thưởng của trung tâm điện máy, Tống Thư Hàng đưa phiếu trả tiền cho họ, mấy đống đồ linh tinh, tổng giá trị hơn hai mươi nghìn, tổng cộng, hắn có hai lần rút thăm.

- Mời rút thăm ở đây. - Một cậu thanh niên mỉm cười, nói với Tống Thư Hàng. Cách rút thăm trúng thưởng là cách cào thẻ vô cùng truyền thống.

Bạch tiền bối nhìn Tống Thư Hàng với vẻ ngạc nhiên.

- Xem ta đây, xem bàn tay thần thánh của ta, từ nhỏ, ta đã được khen là chuyên gia rút thăm rồi! - Tống Thư Hàng hà hơi vào tay, rồi mò tay vào thùng, rút ra một tấm thẻ, sau đó là cào nó.

Cậu thanh niên ghé qua nhìn, cười bảo:

- Chúc mừng, giải an ủi!

Sau đó, cậu chàng liền đưa qua một con gấu bông.

Giải an ủi…

Tống Thư Hàng cầm lấy con gấu, cười gượng:

- Ha ha, hôm nay hơi xui tí. Bạch tiền bối, ngươi thử xem?

- Được nha! - Bạch tiền bối vui vẻ cười, hắn học theo Tống Thư Hàng, cùng hà hơi vào tay rồi đưa vào thùng rút thưởng, sau đó là cào thẻ.

Cậu nhân viên ghé qua nhìn, rồi hô lên:

- Chúng mừng! Giải nhất! Phần thưởng là một chiếc laptop đời mới nhất có giá trị một vạn tệ! Quý khách thật là may mắn!

- Cám ơn. - Bạch tiền bối nhận lấy chiếc máy tính, nở nụ cười nhẹ với cậu nhân viên.

Nụ cười này, đúng là “đưa mắt khẻ cười vạn người mê”, cậu nhân viên không khỏi ngây ngẩn.

- Không có gì, không có gì. - Cậu chàng đứng sững ra đó, đợi đến khi Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đã đi xa mà vẫn còn vẫy vẫy tay tạm biệt.

Một lúc lâu sau.

- Ôi trời, người ban nãy là đực rựa mà? - Cậu nhân viên choàng tỉnh ngộ, cậu lo lắng sờ sờ vào ngực mình.

Tim đập nhanh quá.

Ôi mẹ ơi, chẳng nhẽ con là gay à?

Trong nhóm Cửu Châu số 1.

Hoàng Sơn Chân Quân bỗng nhiên lên tiếng hỏi:

- Thư Hàng tiểu hữu có đó không?

Tống Thư Hàng còn ở offline, đương nhiên không thể trả lời lại.

Mãi một lúc lâu sau.

Động Chủ Tuyết Lang đáp:

- Chắc là đưa Bạch tiền bối ra ngoài dạo rồi. Bạch tiền bối xuất quan lâu thế rồi, chắc đã đến lúc bùng nổ cái vận may quỷ dị ấy nhỉ?

Hoàng Sơn Chân Quân gật đầu:

- Tính ngày thì chắc đã bắt đầu rồi.

- Tuyệt thật đấy. - Động Chủ Tuyết Lang bỗng nhiên phán ra một câu như vậy.

- Đúng thế, tuyệt thật đấy. - Hoàng Sơn Chân Quân cũng cảm thán, - Đúng rồi, các ngươi nhắc nhở Thư Hàng tiểu hữu về việc phải chú ý đến cái vận may kỳ quái đó của Bạch tiền bối chưa?

Động Chủ Tuyết Lang ngạc nhiên:

- A? Chân quân chưa nói cho Thư Hàng tiểu hữu sao?

- Chẳng phải các ngươi lừa Thư Hàng tiểu hữu nhận nhiệm vụ này à? Sao ta lại là người nhắc? - Hoàng Sơn Chân Quân lộ vẻ kinh ngạc.

- Nhưng chẳng phải nhiệm vụ này là do cái vị chủ nhóm là ngươi lập nên à? - Động Chủ Tuyết Lang đáp.

- ... - Hoàng Sơn Chân Quân.

Lại một lúc lâu sau.

- Để ta gọi điện cho hắn vậy. - Hoàng Sơn Chân Quân nói, - Ai có số điện thoại của hắn không? Lần trước có liên lạc nhưng ta không lưu.

Truyện đư.ợc dịch tại. iREAD..vn.Túy Nguyệt Cư Sĩ:

- Ta có, vừa nạp tiền điện thoại cho hắn, gửi ngươi này.

Phía bên kia, lúc đi về, Tống Thư Hàng cố tình lựa đường vắng mà đi.

Hắn đi trước dẫn đường, Bạch Chân Quân đi theo sau ở mép phải, vừa đi vừa nghịch chiếc điện thoại di động.

Hai tay của Tống Thư Hàng xách theo cả đống đồ, may rằng sức vác của hắn hiện tại vô cùng lớn, nên chút đồ ấy không đáng là bao.

Dọc đường đi, hắn đều nhìn chằm chằm vào Bạch tiền bối, chỉ sợ hắn đột nhiên thất thần.

- Ha ha, ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì? Ta kiểm soát khí tức của mình rồi mà. - Bị Tống Thư Hàng nhìn hoài như vậy, Bạch tiền bối cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền cười nói.

- Không có gì, chỉ sợ tiền bối đột nhiên thất thần. - Tống Thư Hàng đáp lại rất thành thực.

- Không đâu, giờ ta đang nghiên cứu mấy thứ trên điện thoại, không thất thần đâu,yên tâm đi! - Bạch tiền bối nói với giọng đầy tự tin.

- Thế là tốt rồi, đợi lúc về, ta sẽ đăng ký một tài khoản nói chuyện cho tiền bối. - Tống Thư Hàng vừa đi vừa nói chuyện.

- Được. - Bạch tiền bối cười ha ha.

- Tìm được rồi, Thư Sơn Áp Lực Đại! - Tu sĩ Quỳ Hoa cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, giống hệt như những gì tư liệu đã miêu tả, một thanh niên có dáng vẻ của học sinh, bề ngoài thì thiện lương, vô hại.

Bên cạnh hắn có một người đàn ông tuấn mỹ, hai người vừa đi vừa cười nói.

Quỳ Hoa tu sĩ thầm cảm ứng một chút, thấy được Thư Sơn Áp Lực Đại chỉ có tu vi chừng khai khiếu, khí huyết trong cơ thể rất mỏng manh.

Mà người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh hắn chỉ là một phàm nhân!

Hắn nhìn chung quanh, thì đấy, nơi này là một đoạn đường rất thưa thớt, đứng lâu thế rồi mà vẫn chưa thấy bóng ai!

Đúng là cơ hội trời ban!

Quỳ Hoa tu sĩ nghĩ vậy, liền nhanh chóng lao về trước, quát lớn một tiếng:

- Thằng nhãi đằng trước, đứng lại cho ta!

Xem ta bắt cái tên Tống Thư Hàng này thế nào đây!

Tống Thư Hàng nghe thấy có người hô mình liền quay đầu lại với vẻ tò mò.

Sau đó, hắn nhìn thấy một gã mặt mày thanh tú nhưng cơ thể lại như hùm như gấu đang chạy về phía mình.

Tống Thư Hàng cảm thấy nghi hoặc, hắn đâu biết người này nhỉ?

- Đang gọi chúng ta à? - Bạch tiền bối cùng tò mò quay lại nhìn rồi hỏi.

- Chắc không phải, ta không quen. - Tống Thư Hàng đáp.

- A. - Bạch tiền bối đáp lại rất thản nhiên.

Giữa lúc nói chuyện, Bạch tiền bối bỗng nhiên như vấp phải thứ gì, liền trượt chân ngã sấp về trước!

Chẳng nhẽ do hắn quay lại nên mới thất thần?

Đồng tử mắt của Tống Thư Hàng trợn to!

Con mẹ nó chứ, đã đề phòng hết mọi chuyện rồi mà không phòng nổi chuyện này. Chủ yếu là do hắn thật sự không ngờ rằng, chỉ quay đầu lại thôi mà Bạch tiền bối cũng trượt chân?

Nói thì chậm, mọi chuyện xảy ra thì nhanh.

Tống Thư Hàng mới chỉ nghĩ như thế, mà Bạch tiền bối đã ngã sầm xuống đất.

Rầm...

Tiếng vang đinh tai nhức óc, cứ như sét giữa trời hạn.

- Rớt hố rồi! - Tống Thư Hàng nghĩ thầm.

Bụi đất tứ tung.

Ngay sau đó, lấy nơi Bạch Chân Quân ngã làm tâm, một hố đất có đường kính chừng ba mươi mét xuất hiện!

Tống Thư Hàng ngã tại ngay giữa cái tâm hố ấy.

Hắn vội vàng phủi phủi toàn thân, không bị thương gì à?

Chẳng nhẽ là lúc nãy, Bạch tiền bối bảo vệ mình sao?

Sau khi bụi đất bay hết.

Bạch tiền bối bĩnh tình bò lên, phủi phủi đám bụi đất chẳng hề tồn tại trên người:

- A, sao lúc nãy lại té nhỉ? Thư Hàng tiểu hữu, ngươi không sao chứ?

- May mà không có gì. Đồ cầm trong tay cũng không sao. - Tống Thư Hàng đáp.

A, đợt chút!

Cái người vừa gọi họ lại đâu?

Tống Thư Hàng gióng mắt ra xa.

Quỳ Hoa tu sĩ đang lao như điên, không hãm lại được, cũng ngã vào hố. Nhưng may mà hắn chỉ ngã ở mép, nên ngoại trừ việc cái dáng có chút vật vã thì cũng không bị thương gì.

Hắn nuốt nước miếng, trợn tròn mắt nhìn hai kẻ đang đứng ở tâm hố là Bạch Chân Quân và Tống Thư Hàng.

Lúc này, đầu hắn y như cái hố này, trống trơn và tắc cứng.

Một lúc lâu sau, hắn mới liều mình đứng lên để bò khỏi hố.

- Xin hỏi, nãy cậu gọi tôi phải không? - Tống Thư Hàng cười gượng, - Kỳ quái thật đấy, sao chỗ này tự nhiên lại sụt hố nhỉ? May mà chúng ta đều bình an vô sự!

Sụt cái đầu mày ấy, cái thằng khốn nói dối không chớp mắt này! Nãy ta rõ ràng nhìn thấy rằng người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh ngươi ngã xuống, đập ra cái hố này!

Quỳ Hoa tu sĩ gầm gừ trong lòng như vậy, nhưng lại tỏ ra hoảng sợ:

- Đúng rồi, thực xin lỗi, tôi nhìn nhầm rồi! Nãy tôi nhìn cái dáng sau lưng của cậu, thấy giống giống một đứa bạn của mình. Nhưng cậu vừa quay lại thì tôi mới nhận ra là mình nhầm, nhớ cái thằng bạn thân đó thế!

- Vậy tôi đi trước đây, chỗ này bị lún đất, đáng sợ quá. - Quỳ Hoa tu sĩ xoay người, rồi dùng hết sức bình sinh để chạy như điên.

- Nhận nhầm à? - Tống Thư Hàng xoa cằm, cảm thấy người này có gì là lạ.

Bấy giờ, Bạch tiền bối nói:

- Thư Hàng tiểu hữu, chúng ta ra đi, ta muốn dùng bình thổ chú.

- Không cần, không cần, chúng ta đi thôi, nơi này bị lún đất thôi mà! - Tống Thư Hàng nuốt nước miếng, dù nơi này ít người, nhưng cái tiếng rầm ban nãy chắc chắn sẽ gây sự chú ý, giờ chẳng biết có bao nhiêu ánh mắt đang đổ chằm chằm về đây nữa.

Mặt đất tự nhiên có hố thì còn bảo là lún được.

Nếu Bạch tiền bối dùng bình thổ chú, khiến mặt đất lại bằng phẳng thì sẽ thành hiện tượng siêu nhiên, thế lại càng rắc rối.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

Bình Luận (0)
Comment