Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 174

Ô! Gần đây chắc chắn Đậu Đậu đã xem quá nhiều phim đen rồi!

Tống Thư Hàng đang định viết một bài luận tám trăm chữ để khiển trách Đậu Đậu trong tâm tưởng thì điện thoại trong túi vang lên.

Mở máy ra xem, thì ra là chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân gọi tới.

Tống Thư Hàng nghe máy:

- Hoàng Sơn tiền bối, có chuyện gì vậy?

- Ha ha, lúc trước ta nói sẽ đặt cho ngươi với Bạch Tôn Giả mấy cái ô tô đúng không? Hôm nay 13 chiếc đã được vận chuyển tới một bãi độ xe gần Đại học Giang Nam rồi, mấy chiếc còn lại sẽ được chuyển tới trong vòng một tháng nữa. Tí nữa sẽ có người gọi điện cho ngươi, ngươi đi nhận xe nhé. Ta đã bao cả bãi đỗ xe luôn rồi, xe nào không dùng đến thì cứ đỗ ở đó là được. - Tiếng cười sang sảng của Hoàng Sơn Chân Quân truyền tới.

Tống Thư Hàng nghe xong thì trong lòng khẽ động, sau khi thi xong bằng lái, đương nhiên là hắn muốn có một con xe ngon, giấc mộng đàn ông trừ bay lên trời thì còn có xe ngon nữa mà.

- Không thành vấn đề, lúc nào ta cũng qua được.

Hoàng Sơn Chân Quân lại hạ giọng hỏi:

- Còn có chuyện khác nữa, bây giờ Bạch Tôn Giả có ở gần ngươi không?

- Không, ta vừa tan học, đang trên đường về. - Tống Thư Hàng đáp.

- Thế thì ta nói luôn. Ta hỏi ngươi này, gần đây có phải Bạch Tôn Giả rất may mắn không? - Hoàng Sơn Chân Quân khẽ hỏi.

- May mắn á? Hình như Bạch tiền bối đúng là may thật đấy. - Tống Thư Hàng gật đầu nói.

Ví dụ như rút thưởng ngoài cửa hàng điện tử, rút cái được giải nhất ngay này, hoặc ví dụ hôm mình khế ước linh quỷ, có thi thể của tán tu bay tới rớt phi kiếm và nhẫn đồng cổ nữa này.

Bây giờ thanh kiếm kia còn đang được Bạch Tôn Giả dùng thay đi bộ đấy.

- Ừm, quả nhiên là bắt đầu rồi. Chú ý an toàn nha Thư Hàng tiểu hữu! Bạch tiền bối càng may thì ngươi càng cần phải chú ý hơn đấy. - Hoàng Sơn Chân Quân nói.

- Sao lại phải chú ý an toàn? - Tống Thư Hàng nghi ngờ hỏi.

- Để ta nói kiểu dễ hiểu đi. Nếu có thiên thạch từ trên trời rơi xuống bên cạnh Bạch tiền bối, sau đó ngài ấy phá thiên thạch ra được một đống tài liệu luyện khí mà tu sĩ dùng được, thì đây là may mắn đúng không? - Hoàng Sơn Chân Quân hỏi.

- Đúng. - Tống Thư Hàng gật đầu.

- Thế nếu cái tảng thiên thạch đó mém chút nện chết hoặc nện trọng thương ngươi đang đứng bên cạnh Bạch Tôn Giả thì sao? - Hoàng Sơn Chân Quân nói khe khẽ.

Tống Thư Hàng lập tức ngộ ra chân lý:

- Chân quân, ý ngài là may mắn của Bạch tiền bối thường đi kèm với vận rủi à?

- Cũng không phải thế, nói đúng ra hẳn phải là “phú quý trong nguy hiểm” ấy. Chỉ cần cẩn thận một chút thì ngươi sẽ thu lợi không ít đâu. - Hoàng Sơn Chân Quân cảm thán.

- Được rồi, ta biết rồi. - Tống Thư Hàng gật đầu, đây chính là nguyên nhân mà các tiền bối trong nhóm đều tránh Bạch tiền bối sao?

- Còn việc cuối cùng nữa. Coi như là kinh nghiệm tiền bối truyền thụ cho ngươi đi. - Hoàng Sơn Chân Quân nói với vẻ ý tứ sâu xa: - Sắp tới ngươi tán gẫu vối mấy cô nương xinh đẹp trong nhóm nhiều chút đi. Như cô nàng Vũ Nhu Tử trong Nhóm Cửu Châu Số 1 chúng ta ấy. Nói chuyện với cô ấy nhiều vào, vừa nói vừa nghĩ đến những điểm xinh đẹp của cô nương ấy nhé. Trong nhóm còn có Lệ Chi Tiên Tử, cô nương này thì vừa mới ra nước ngoài dạy dỗ một tên thần linh bản xứ dám đắc tội cô ấy về, chắc là cũng sẽ online thường xuyên. Lúc nào rảnh ngươi tiếp xúc với cô ấy nhiều chút. Cô nàng còn thích chụp ảnh tự sướng, ngươi sẽ thường xuyên thấy ảnh xinh đẹp của cô ấy, lúc xem thì nhớ nghĩ đến những điểm thu hút của ngươi ta.

- Gì? - Tống Thư Hàng nghe xong chẳng hiểu ra sao.

- Không có gì đâu, tiếp xúc với mấy cô nàng xinh đẹp nhiều vào, nghe tiền bối, chuẩn không sai! - Hoàng Sơn Chân Quân thâm sâu nói: - Thế nhé, ta cúp trước.

Bạ-n đ-ang đọc -truyện tại iREAD.-vnTút tút… Hoàng Sơn Chân Quân cúp điện thoại.

Tống Thư Hàng cầm máy di động, buồn bực lẩm bẩm:

- Mấy vị tiền bối trong nhóm toàn thích nói một nửa giữ một nửa, sao không chịu nói rõ ra nhỉ?

Đậu Đậu dưới đất ngẩng lên nhìn Tống Thư Hàng một cái rõ sâu sắc, sau đó im lặng gật đầu:

- Không có gì đâu, đừng có nghe Hoàng Sơn đại ngốc, cha đó đen tối lắm!

Tống Thư Hàng:

- …



Phía khác, tại nhà của Dược Sư.

Bạch Tôn Giả dựa vào tường, tư thế cực ngầu:

- Thế này được chưa?

- Được rồi được rồi, giữ tư thế này đi. - Trước mặt hắn là một cô nàng mặc đồng phục cảnh sát, tầm hơn hai mươi tuổi. Cô nàng cầm máy ảnh trong tay, miệng thầm nuốt nước miếng ừng ực.

Cô nàng này chính là nhân viên phụ trách cấp giấy tờ tạm trú cho Bạch Tôn Giả.

Tách tách tách, sau khi chụp mấy chục tấm ảnh của Bạch Tôn Giả, cô nàng liếm môi:

- Một tư thế cuối cùng, sau khi chụp xong tôi sẽ chọn một tấm để làm giấy tờ tạm trú cho ngài.

- Ừm, được. Nhưng mà làm giấy tạm trú cần nhiều ảnh như vậy sao? - Bạch Tôn Giả nghi ngờ nhưng vẫn rất phối hợp, đưa một tay lên đỡ trán làm một động tác cực cool.

- Cần chứ cần chứ! Nhất định tôi phải làm ra một tờ giấy tạm trú hoàn hảo mới được. - Nữ cảnh sát nghiêm túc nói, đoạn vuốt vuốt album trong máy ảnh, trong đó đã có tới hơn hai mươi tấm rồi.

Tiếc quá đi, muốn chụp thêm nữa quá đi! Cô thậm chí còn muốn nhét cái người tên là Tống Bạch ở trước mặt này vào máy tính mà mang về nhà luôn ấy chứ! Mang về có thể khoe với các đồng nghiệp nữ dài dài.

Tống Bạch chính là tên của Bạch Tôn Giả hiện tại.

Bởi vì tên của Bạch Tôn Giả chỉ có mỗi một chữ Bạch, không tiện làm chứng minh thư. Cho nên khi Tuyết Lang Động Chủ làm chứng minh thư cho hắn thì thuận tay thêm luôn họ Tống vào.

Sau khi lưu luyến không rời chụp nốt tấm ảnh cuối cùng, nữ cảnh sát để lại phương thức liên lạc của mình rồi nói:

- Ngài Tống Bạch, tối đa hai ngày nữa tôi sẽ gửi giấy tạm trú của ngài tới đây! Nếu ngài có nhu cầu gì cần gấp cũng có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ ưu tiên làm trước cho ngài.

- Cảm ơn. - Bạch Tôn Giả mỉm cưởi với nữ cảnh sát.

Nữ cảnh sát mặt đỏ bừng, đeo máy ảnh, tim đập rộn rã không ngừng. Cuối cùng cô tiếc nuối ngắm Bạch Tôn Giả thêm một lúc nữa rồi mới ôm một bụng không cam lòng đi khỏi nhà của Dược Sư.

Bạch Tôn Giả âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong cả quá trình chụp ảnh hắn đều phải khống chế cẩn thận khí tức của mình, tránh cho “mị lực” đặc biệt trời sinh phóng ra ngoài. Mệt ơi là mệt.

Sau khi nữ cảnh sát rời đi, Bạch Tôn Giả đi ra sân, lấy một cái thùng to đùng.

Trong này chính là… chiến lợi phẩm mà hắn tích cóp được trong ngày hôm qua và buổi sáng hôm nay. Ngoại trừ TV màn hình lớn, máy lọc nước, loa thùng, lò vi sóng… sáng nay, còn có cả máy hút mùi, lò vi sóng, máy làm sữa đậu nành…

Nếu không phải sáng nay nữ cảnh sát kia đến sớm quá thì hắn còn muốn tháo nhiều thứ hơn cơ.

Đương nhiên sau khi mấy thứ này hỏng tan tành thì hắn đều cẩn thận vẽ một trận pháp ảo ảnh ở vị trí cũ của chúng. Trong thời gian ngắn sẽ không bị ai nhìn ra điểm gì khác thường. Hi vọng là Tống Thư Hàng tiểu hữu sẽ không nhìn thấy điểm khác thường đi ~

Nhân lúc Tống Thư Hàng chưa về, mang đám này đi xử lý trước cái đã!

Lúc này, có một thiếu nữ mũm mĩm còn nét trẻ con lén lút tới gần nhà của Dược Sư. Cô bé cẩn thận phá giải đại trận phòng ngự này… chính là Đường thiếu chủ của Không Không đạo môn
Bình Luận (0)
Comment