Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 18

Ở phía đầu bên kia, một người đàn ông siết chặt lấy chiếc điện thoại, vẻ mặt hắn lạnh lùng, bàn tay cầm điện thoại có chút run rẩy.

Sáu mươi năm, hắn biết chủ của Quỷ Đăng Tự mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không chết dễ dàng. Nhưng đã sáu mươi năm trôi qua, hắn nghĩ, chắc vị chủ nhân đó không còn để tâm tới nơi này nữa nhỉ?

Vậy nên hắn bắt đầu lập kế hoạch, tìm cách lặng lẽ phá vỡ phong ấn bên cạnh Quỷ Đăng Tự để lấy đi thứ ở trong đó.

Không ngờ rằng, đến cuối vẫn có người tới.

- Chết tiệt! – Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Thư Hàng và Vũ Nhu Tử dạo quanh khu La Tín.

Không gặp được nhóm cụ ông cụ bà ngồi tám chuyện, nhưng gặp được thứ thú vị hơn nhiều, ấy là —— năm tên háo sắc.

Lúc ngồi tàu siêu tốc, hắn không gặp được tình tiết “hồng nhan họa thủy”, nào ngờ tới khu La Tín rồi lại gặp phải cảnh mấy con ma men nổi ý tham sắc.

Nơi này là một đường nhỏ vắng người, năm con ma men dặt dẹo chặn Thư Hàng và Vũ Nhu Tử lại, năm cặp mắt đỏ quạnh, nhìn chằm chằm Vũ Nhu Tử với vẻ thèm khát.

Rượu vào thì máu anh hùng cũng nổi lên, hoặc là, máu tiểu nhân cũng nổi lên. Dưới sự kích thích của cồn, dù người ta có làm trò kỳ quái gì thì cũng chẳng đáng ngạc nhiên, dầu cho là hôn lợn, cắn chó, hay đánh nhau với chó, chuyện gì cũng làm được.

Năm con ma men chưa từng gặp được cô nàng nào ngon nghẻ thế này, vừa trông thấy Vũ Nhu Tử đã dán chặt mắt vào.

- Mẹ nó, cô em này xinh như tiên ấy nhỉ. Nếu được đè cô ta ra làm một lần thì tổn thọ mười năm cũng được! – Đây chính là ý nghĩ của bọn chúng. Vậy nên, chúng liền nương cơn say để xông lên.

Sợ gì chứ? Cùng lắm thì đi tù mấy năm.

Đúng là sự đáng thương của lũ không hiểu luật pháp, bọn chúng từng nghe tên nào khoác lác rồi bảo rằng, hiếp dâm con nhà người ta cùng lắm chỉ ăn cơm tù mấy năm thôi. Nhưng chúng cho rằng thời đại nào rồi chứ, chẳng nhẽ vẫn là nhiều năm trước à? Hay cứ tưởng đây là Ấn Độ?

Bây giờ, hiếp dâm con nhà người ta thì chỉ có chung thân, nếu nghiêm trọng thì còn xử tử luôn.

Nhìn cái cảnh dở khóc dở cười này, Tống Thư Hàng quyết định dãn gân dãn cốt một chút, chuẩn bị lên sàn thể hiện.

Sức chiến đấu của hắn không tệ...Bình thường còn có thể một đấu ba mà không hề nào núng, chứ năm con ma men gầy nhẳng này thì đáng gì? Chính vì thế mà đám lưu manh quanh trường chẳng đứa nào dám dây vào hắn.

Mấy thằng như que sào này, mình hắn chấp mười cũng được!

Ngay lúc Tống Thư Hàng chuẩn bị ra tay thì có một luồng gió dữ xẹt qua mang tai hắn.

Tiếp, hắn trông thấy đôi chân thon dài tung cước liên tiếp, tư thế đá trên không của nó, duyên dáng như cánh bướm dạo chơi giữa bụi hoa. Mấy cú đá đó đâu chỉ có đẹp, mà còn mạnh kinh khủng, khi đôi chân di chuyển trên không còn nghe được những tiếng vút vút vút như roi vọt.

Năm con ma men kêu lên thảm thiết, bay bịch bịch ra ngoài, nằm rạp trên đất run lẩy bẩy, ói ra cả đống, được một lúc thì ngất lịm.

Gục hết rồi á? Bao lâu là xong thế? Một giây? Hay còn nhanh hơn nữa!

Tống Thư Hàng quay đầu lại thì thấy được cảnh Vũ Nhu Tử thu chân về —— ngầu chết mất!

So với Vũ Nhu Tử thì mấy chiêu thức của hắn chẳng khác gì mèo quào.

Nhìn mấy thằng say ngất lịm này, Thư Hàng không khỏi nhớ đến đám bất lương bị đánh bẹp dúm ngoài trường.

Nếu, hắn nói là nếu, bằng cái sức chiến đấu mà Vũ Nhu Tử vừa thể hiện đó, thì hoàn toàn có thể đánh gục bảy, tám mươi tên bất lương của cái ngày hôm đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ấy nhỉ?

Nhưng mà lúc ấy Vũ Nhu Tử còn ở trên máy bay mà.

Chẳng nhẽ chuyện ấy là do A Thập Lục của nhà Tô Thị A Thất làm thật? Chẳng nhẽ những người trên diễn đàn, ai ai cũng có sức chiến đấu kinh hoàng thế này?

- Không chết người đấy chứ? – Tống Thư Hàng có chút lo lắng.

- Yên tâm, gia có chừng có mực mà. Cùng lắm thì chỉ hôn mê hai ngày thôi, sau đó sẽ tỉnh. Thế mới vừa phải, nếu mê man ba ngày, không ăn, không uống thì dễ có vấn đề lắm. – Vũ Nhu Tử đáp.

Đáp này này khiến Tống Thư Hàng như ngộ ra diều gì —— đám lưu manh kia ngất mãi không tỉnh, có phải là do kỳ hạn “hai ngày” chưa tới không?

- Chúng ta đi thôi, tiền bối. – Vũ Nhu Tử nở nụ cười tươi rói, gọi Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng gật đầu đầy gượng gạo, đầu óc hắn vẫn lung bung hết cả, chỉ biết theo chân Vũ Nhu Tử rời khỏi hiện trường...

Sau khi Thư Hàng và Vũ Nhu Tử đã đi xa, một người đàn ông bước từ trong góc tối sau con đường nhỏ, bình tĩnh đi về phía năm con ma men.

- Mấy tên say này yếu quá, chưa đủ để làm hai kẻ kia dốc toàn lực. – Gã đàn ông thở dài.

Phía sau người đàn ông xuất hiện một kẻ mặt đồ đen, kẻ này nửa quỳ trên nền đất, trầm giọng nói:

- Đàn chủ, cần bọn tôi phái vài người qua thăm dò không?

- Không cần, năm tên này là người thường nên chúng mới nương tay. Nếu là người của chúng ta thì...Chúng sẽ không giơ cao đánh khẽ đâu. – Đàn chủ trầm giọng đáp lại, chẳng dễ gì mà bồi dưỡng được những người này, dù là cuộc huấn luyện tầm thường nhất là huấn luyện người mới thì cũng tiêu tốn những một trăm vạn đô la Mỹ, đám này không phải thứ có thể tiêu hao tùy ý.

Ban nãy, cô gái kia chỉ ra tay dạy cho đám lưu manh một bài học, nhưng qua đó cũng mơ hồ thấy được thực lực của cô ta. Những cú đá chân không và sự tinh tế trong kiểm soát lực đó như vậy, không phải một tên võ tu có cảnh giới dược phàm nhất phẩm có thể làm được!

Kẻ này là cường giả đã ngưng tụ được chân khí!

Đây không phải kẻ mà thuộc hạ của hắn có thể chống lại.

Hơn nữa, bên cạnh cô ta còn có một kẻ mà đến hắn cũng không thể nhìn thấu, một “tiền bối” có thực lực bí hiểm.

Hai kẻ này có thể dễ dàng tiêu diệt những thuộc hạ tinh anh mà hắn đổ cả đống tiền vào để bồi dưỡng. Dù thuộc hạ của hắn nhiều thế nào thì cũng không thể lãng phí thế được.

Thực ra mà nói thì, hắn cũng có chút sợ.

- Đành chờ thời cơ để hành động vậy. – Đàn chủ lầm bầm.

Trong lòng hắn đã có ý buông tay, không thèm khát bảo vật trong Quỷ Đăng Tự nữa, chẳng qua là còn chút đau đáu không cam thôi.

Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng dạo quanh khu La Tín hồi lâu, họ cũng gặp được những người trên năm mươi tuổi, nhưng chẳng ai biết gì về Quỷ Đăng Tự.

Tống Thư Hàng cảm thấy đau đầu chết mất, không ngờ tìm một ngôi chùa thôi mà lại phiền toái đến vậy:

- Vũ Nhu Tử, cô có chắc chắn rằng Quỷ Đăng Tự nằm ở khu La Tín của thành phố J không?

- Chắc chắn là ở đây, hơn nữa chắc chắn là ta không nhớ sai tên, Quỷ trong “quỷ quái”, Đăng trong “đèn lồng” mà! – Vũ Nhu Tử nói rất kiên định,

- Lúc mẹ mang thai ta, mà từng đưa ta tới đây, nhưng lúc ấy ta chỉ có thể dựa vào pháp thuật của cha để quan sát thế giới xung quanh bằng ý niệm, vậy nên ta chỉ nhớ rõ được cái biển Quỷ Đăng Tự bằng gỗ thôi.

Cái câu này, nửa đoạn trước thì Tống Thư Hàng nghe hiểu, nhưng nửa đoạn sau thì chẳng biết cô ta luyên thuyên đến tận đâu rồi. Hắn với cô nàng đúng là không sống ở cùng một thế giới mà.

- Chung quanh có đặc điểm nào nổi bật không? Ví dụ như ở đỉnh núi? Sườn núi? Hay có sông gì không? – Thư Hàng hỏi.

- Không ở trên núi, ở khu đất bằng. Nhưng những chi tiết khác thì ta không nhớ rõ. – Vũ Nhu Tử nói với vẻ có lỗi.

- Phía Bắc Hà tiền bối có tin gì không?

Vũ Nhu Tử lấy điện thoại ra nhìn, rồi vui vẻ nói:

- Bắc Hà tiền bối online này.

Trong nhóm Cửu Châu số 1.

Bắc Hà Tán Nhân:

- Vũ Nhu Tử, hai ngươi tìm được Quỷ Đăng Tự chưa?

- Vẫn chưa, tiền bối có tin gì không? – Vũ Nhu Tử vui sướng nhắn lại.

- Xin lỗi, ta có hỏi vài đồng đạo, nhưng những người ta quen đều ở phía Đông của Hoa Hạ, không ai biết tin gì về thành phố J. – Bắc Hà tán nhân nhắn lại cái icon cười khổ,

- Hơn nữa, có một tên rất khó xứ lý còn đang quấn lấy ta. Chuyện tiếp theo, e rằng ta không giúp được gì.

- Không sao, tiền bối cứ bận việc đi. – Vũ Nhu Tử cười đáp.

Khi đọc được cái tin này, Thư Hàng bỗng thấy, Bắc Hà tán nhân đúng là...một người đàn ông chẳng đáng tin cậy gì cả. Lúc không cần thì online suốt này, lúc cần thì lại đang bận chuyện gì đó!

- Tống tiền bối, chúng ta đành tự lực cánh sinh vậy! – Vũ Nhu Tử siết quyết, làm động tác “cố lên”.

Đáng yêu quá! Chẳng hiểu vì sao mà Tống Thư Hàng lại thấy cái cô nhiều hơn mình mấy tuổi này lại đáng yêu đên thế.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì ở đằng trước chợt xuất hiện cả loạt đèn pha. Một dàn xe máy với đủ thứ màu sắc gầm lên “”Brừm...brừm”, lao về phía này như bay. Nghe mấy tiếng gầm lớn thế là đủ biết đám xe này đều được cải tạo rồi.

- Đội đua xe hả? Thời đại nào rồi chứ? – Tống Thư Hàng lẩm bẩm, rồi kéo Vũ Nhu Tử đứng sát lề đường.

Vũ Nhu Tử vừa nghe thấy ba chữ “đội đua xe”, ánh mắt liền sáng rỡ lên:

- Cần xử lý họ không?

- Hả? – Tống Thư Hàng không hiểu cô đang nói gì.

- Không phải đua xe là vào tù hả? Đánh xỉu bọn họ rồi quăng vô tù! – Vũ Nhu Tử xoa xoa tay, xem chừng đang muốn xuất chiêu lắm.

- ... – Cô à, cô nói đúng lắm, tôi không biết phản bác sao nữa.

Nhưng cuối cùng, Vũ Nhu Tử không ra tay.

Trong lúc bảy, tám cái xe máy đó phóng qua chỗ Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử thì đột nhiên có một chiếc dừng lại, ngoặt một vòng điêu luyện rồi đỗ ngay trước mặt Tống Thư Hàng.

Phần kính chắn của mũ bảo hiểm được hất lên, lộ ra gương mặt đẹp trai sáng láng:

- Thư Hàng! Cái thằng nhãi này, sao lại đến đây thế hả!
Bình Luận (0)
Comment