Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 20

- Sao cháu biết? – Ông ngoại của Thổ Ba tò mò hỏi,

- Đúng là tên họ Hoàng kia xây mộ xong, vừa mới dựng bia thì bảy ngày sau chết thật. Thế rồi, chưa đến một năm, một nhà mười miệng ăn của tên họ Hoàng đều lần lượt chết sạch. Quanh đây ai cũng bảo chuyện này đúng là kỳ quái. Cái tên họ Hoàng ấy đúng là xây mộ để chôn cả nhà thật

- Bởi vì ở Quỷ Đăng Tự có một linh quỷ sắp trưởng thành, do vậy mà mới có cao nhân mua lại ngôi chùa đó, dựng phong ấn, hòng tránh việc linh quỷ hại người. Xây mồ trên đó chẳng khác nào xúc phạm sao Thái Tuế... Linh quỷ dựa vào khí tức trên bia mộ để tìm giới gia chủ và những người trong nhà, nuốt sạch tinh khí của họ. Mới chết cả nhà chứ chưa chết cửu tộc là còn may. – Vũ Nhu Tử đáp, đây đều là những thông tin không cần giữ bí mật với người thường nên cô cứ vậy nói thẳng.

Ông ngoại của Thổ Ba trầm mặc hồi lâu, rồi nhìn chằm chằm vào Vũ Nhu Tử, thốt ra hai chữ:

- Mê tín!

- Cháu à, phải tin vào khoa học, tri thức mới là sức mạnh. Đừng có mê tín dị đoan như thế! – Ông ngoại của Thổ Ba không hổ là một cụ ông thời thượng.

- Phụt ~~

Thư Hàng không nhịn được, cười thành tiếng.

Nhưng sau khi cười xong, hắn lại thấy lạnh lẽo.

Chẳng nhẽ đơn giản chỉ là mê tín sao? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Vũ Nhu Tử bỗng nhiên ngượng chín mặt, xấu hổ chết mất; đôi khi, da mặt cô mỏng lắm.

May mà ông ngoại của Thổ Ba không để ý cái đề tài này lắm, ông là người rất dễ nói chuyện, chuyện trên trời dưới đất, chuyện nào cũng biết rất nhiều.

Thư Hàng và Vũ Nhu Tử chơi ở nhà ông ngoại Thổ Ba tới tận chín giờ, cả khách cả chủ đều vui vẻ.

Sau đó, Thư Hàng mượn Thổ Ba một chiếc xe máy để hắn và Vũ Nhu Tử có thể về khách sạn.

- Nghỉ sớm đi. – Thư Hàng cảm thấy long dong suốt cả ngày nay, hắn mệt lắm rồi, mệt cả về thể xác cả về tinh thần. Sau khi chào tạm biệt Vũ Nhu Tử, hắn về phòng nghỉ ngơi.

Vũ Nhu Tử vẫy vẫy tay, miệng cười ngọt ngào.

- Tiền bối, dậy dậy. Dậy dậy. – Trong cơn mơ màng, Tống Thư Hàng cảm thấy ngực mình bị thứ gì đè nặng, sau đó liền có một bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ mặt mình.

- Hửm? Để tôi ngủ thêm chút đi, buồn ngủ quá. – Tống Thư Hàng gắng phất tay, đẩy thứ đang vỗ mặt mình đi.

- Tiền bối, dậy mau, sắp đến giờ rồi. – Đôi tay nhỏ nhắn ấy tiếp tục day day mặt hắn.

Bàn tay nhỏ nhắn hơi lành lạnh, lúc ốp lên mặt dễ chịu vô cùng.

Thư Hàng đang chìm trong giấc ngủ ngon lành đành phải mở mắt, kế đó, hắn nhận ra một cô nàng xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên ngực mình với cái dáng vô cùng khiêu gợi.

Ngực nở, eo thon, chân dài, mái tóc đen tới ngang eo, rồi cả cái cảm xúc mềm mại của bờ mông đang in trên ngực hắn...Cô nàng ấy là Vũ Nhu Tử.

Có lẽ đây chính là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy.

Cả ngày nay hắn ở bên một đại mỹ nhân như Vũ Nhu Tử, nên tối về mơ thấy mấy cảnh ám muội với cô ta cũng là chuyện bình thường. Vì thế Tống Thư Hàng chỉ cười ngây ngô rồi ngủ tiếp.

- Tiền bối, dậy, dậy. – Vũ Nhu Tử kẹp chặt hai má của Thư Hàng, cố gắng day day.

Đệch mợ nó, không phải mơ. Đúng là Vũ Nhu Tử mò vào phòng mình giữa cảnh đêm hôm khuya khoắt.

Mà điều quan trọng hơn là... Chỉ mình hắn có thẻ phòng nha, Vũ Nhu Tử vào bằng cách nào? Đây là tầng hai mươi ba đó!

Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ, hiện tại là mười một giờ đêm.

Cô à, đêm hôm mò lên giường người ta thế này, dễ gây hiểu lầm lắm đó.

- Gì đấy? – Tống Thư Hàng gắng tỏ vẻ bình tĩnh rồi cất tiếng hỏi.

- Chúng ta đi Quỷ Đăng Tự đi. – Vũ Nhu Tử đáp, - Mười hai giờ khuya là dễ tìm linh quỷ nhất.

Hả? Linh quỷ?

Ôi cô à, cô trèo đèo lội suối tới thành phố J xa xôi tìm chùa Quỷ Đăng, là để bắt linh quỷ gì gì đó sao?

Đùa nhau à!

Hắn cứ tưởng có việc hệ trọng gì nên Vũ Nhu Tử mới tìm Quỷ Đăng Tự. Hắn chẳng thể ngờ rằng sẽ có người không quản đường xá xa xôi, tới thành phố J chỉ để “bắt linh quỷ”.

- Được rồi, được rồi, tôi dậy ngay đây. Cô có thể xuống khỏi người tôi được không? – Tống Thư Hàng cười khổ, dù sao thì hắn cũng là một người đàn ông khỏe mạnh, có đầy đủ chức năng sinh lý.

Được một mỹ nữ siêu hạng như Vũ Nhu Tử ngồi lên người, hắn đã chào cờ từ lâu. Thật là, cái cô này không sợ hắn nổi cơn cầm thú sao?

Ờ... mà có lẽ Vũ Nhu Tử không sợ thật. Với cái công lực tung cước hạ chớp nhoáng năm cơn ma men, Tống Thư Hàng mà nổi cơn cầm thú thì chỉ có rơi vào kết cục bi kịch.

Vũ Nhu Tử chống tay, rồi lộn mèo một đường xinh đẹp; cô nhảy khỏi người Tống Thư Hàng, nhẹ nhàng đáp xuống bên giường, êm ru, không một tiếng động.

Thư Hàng có chút bất đắc dĩ, hắn vào phòng tắm thay đồ, rửa mặt cho tỉnh táo —— dù sao thì cũng đi với người ta tới thành phố J rồi, giờ cứ chiều theo mấy ý tưởng điên rồ của cô ấy thôi, coi như là liều mình bồi quân tử.

- Đi xe máy qua hả? – Tống Thư Hàng hỏi.

- Ừm. – Vũ Nhu Tử gật đầu, cô kéo theo cái vali to uỳnh của mình.

Tống Thư Hàng:

- Cô xách theo cái vali to thế, không sao chứ?

Vũ Nhu Tử nâng tay lên, vụt một cái liền giơ vali lên đầu mình một cách nhẹ bẫng, như thể nó không phải thì gì nặng nề lắm, mà chỉ tựa lông hồng:

- Không thành vấn đề, không tốn chỗ đâu.

Tống Thư Hàng cảm thấy đầu gối mình lại nhũn ra.

May mà mình không nổi cơn cầm thú, không thì qua đến nay mai, thanh niên “Tống Thư Hàng” sẽ hi sinh oanh liệt.

...

...

Tiếng xe máy gầm rú giữa đêm quầy rầy cơn mộng mị của bao người khác, Tống Thư Hàng quyết đoán rồ ga, phóng vút khỏi khách sạn.

Dựa theo hướng chỉ của ông ngoại Thổ Ba, chẳng mấy chốc mà cả hai đã đến được khu rừng. Nơi này không khó tìm, chẳng qua, giờ chỉ còn lại những tấm mộ, nên chẳng ai biết đây là Quỷ Đăng Tự.

- Cần tôi giúp không? – Tống Thư Hàng hỏi.

- Tiền bối yên tâm, một con linh quỷ thôi mà, không làm hại gia được đâu. Loáng cái là xử lý xong, tiền bối đứng cạnh trợ trận cho gia là được. – Vũ Nhu Tử cười hì hì đáp lại.

Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi tới khu vực chôn cả nhà của người đàn ông họ Hoàng kia.

Một ngôi mộ hình ghế dựa cực lớn, là cái kiểu mộ rất thịnh hành hồi năm, sáu mươi năm trước. Không biết có phải năm ấy tên họ Hoàng biết cả nhà mình sắp chết không mà xây mộ rất to, vừa đủ cho cả bốn đời, tổng cộng mười bốn người trong nhà chôn cùng.

Giờ đang lúc đêm khuya, thành thử bãi tha ma càng có vẻ lạnh lẽo.

Tống Thư Hàng siết chặt áo khác của mình, thầm nghĩ:

- Chẳng nhẽ gặp quỷ thật?

Phía đầu bên kia, Vũ Nhu Tử đã bắt đầu hành động.

Cô mở cái vali to uỳnh ra, từ đó sáng lên thứ ánh sáng lóng la lóng lánh. Tống Thư Hàng nhìn rõ, trong đó xếp lần lượt từng miếng từng mảnh ngọc, đoán chừng phải hơn trăm miếng!

Còn có một cái chuông màu tử kim, giống đồng mà không phải đồng, giống vàng mà không phải vàng, nhưng khiến người ta cảm thấy —— thứ này chắc chắn là đắt lắm!

- Phù!

Vũ Nhu Tử nhẹ nhàng thở ra một hơi, dù trời không có gió, nhưng mái tóc đen dài của cô vẫn có thể vùng vẫy, nom oai hùng vô cùng!

Sau đó, Vũ Nhu Tử rút từ vali ra một cây côn kim loại màu bạc, cắm quanh ngôi mộ lớn khắp một vòng. Cây côn bạc đó trông có vẻ cũng đắt lắm. Cô tiếp tục rút một dây bùa từ vali, quấn quanh cây côn nọ.

Thế mà vẫn chưa xong, cô lại tiếp tục lấy mấy loại bột phấn, rắc quanh ngôi mộ. Những bột phấn này không biết làm từ gì mà rắc xong lại tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Nom rất đẹp.

Tống Thư Hàng tìm một tảng đá sạch để ngồi bên, vừa ngồi vừa nhìn Vũ Nhu Tử làm đủ trò quanh ngôi mộ.

Cứ thế, cơn buồn ngủ trong hắn càng lúc càng dâng lên, hắn cảm thấy mắt mình bắt đầu mơ màng rồi.

Chẳng biết đã qua bao lâu.

Khi Tống Thư Hàng mơ màng mở mắt thì thấy Vũ Nhu Tử đang nhẹ nhàng nhảy múa quanh ngôi mộ...Nửa đêm nửa hôm, đi nhảy ở bên mộ, sở thích của cô nàng này cũng đặc biệt thật đó!

Hửm? Quanh cô ấy hình như có hai luồng sáng xanh bay qua bay lại, nhưng đang phụ họa của Vũ Nhu Tử vậy, nom rất dễ nhìn. Tiếc rằng cái cảnh này không thể đẹp nổi, bởi cái bối cảnh là bãi tha ma khiến nó bỗng trở nên quỷ dị.

Cảnh sắc đặc biệt thế này, phải quay lại để giữ kỉ niệm mới được!

Thư Hàng thò tay vào túi áo lấy di động. Tống Thư Hàng đúng là lớn gan, người thường nhìn cảnh này chắc sợ tè ra quần rồi ấy chứ, vậy mà hắn còn muốn quay lại.

Do còn đang ngái ngủ, nên hắn hơi cứng tay, làm di động trượt khỏi túi áo, rơi bộp xuống đất.

Ánh sáng mỏng manh của màn hình di động, mơ hồ chiếu được thứ kỳ quái nào đó dưới chân hắn!

Bình Luận (0)
Comment