Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 439

Ở hiện trường truyền hình trực tiếp, người chủ trì vẫn đang khen ngợi liên mồm:

- Hoàng Sơn Chân Quân không hổ là tiền bối lão làng. Hắn không làm tăng tốc độ của máy kéo có tay cầm một cách lung tung mù quáng, mà cải tạo nó theo cách vừa phù hợp với khoa học, lại vừa dung nhập yếu tố tu chân một cách hoàn hảo. Từ khi xuất phát đến bây giờ, hắn vẫn luôn dùng tốc độ vững vàng để vượt qua các vị đạo hữu khác.

Tống Thư Hàng nhìn Hoàng Sơn Chân Quân đã sắp song song với mình, đoạn cười khổ nói:

- Hoàng Sơn tiền bối, chẳng phải ngài nói ngài tham gia thi tài chỉ là để góp mặt cho đủ số thôi à?

Nếu là góp mặt cho đủ số thì liều mạng thế để làm gì? Ngài sắp leo lên hạng nhất luôn rồi đó!

Tống Thư Hàng nhất định phải giật được top 10 đó nha, Hoàng Sơn Chân Quân tham gia cho vui mà lại lao vào tranh giành top 10 thì chính là một điều cực kì bất lợi đối với hắn đấy.

- Ha ha, nói sao nhỉ? Ta thật sự không ngờ máy kéo có tay cầm mà các ngươi cải tạo nó lại nát thế. Ta chỉ tiện tay cải tiến một tí, tùy tiện góp mặt đủ số thôi mà đã vượt qua hết cả các ngươi rồi. - Hoàng Sơn Chân Quân cười phớ lớ.

Giờ khắc này, Tống Thư Hàng cảm nhận được một cảm giác gọi là “bị thiên tài khinh bỉ sâu sắc” toát ra từ trên người Hoàng Sơn tiền bối.

Mỉa mai quá đi mà! Muốn nện vào mặt Hoàng Sơn Chân Quân một nắm đấm quá đi mà!

- Ờ, Thư Hàng tiểu hữu cố lên nhé, cứ duy trì như thế là có hi vọng lọt vào top10 đấy. Ta đi trước một bước đây! - Hoàng Sơn Chân Quân cười ha hả mà nói, đồng thời hai tay nắm chắc cần điều khiển của máy kéo có tay cầm, thân thể rung lên theo nhịp điệu, cứ thế vượt qua chiếc máy kéo số 44 của Tống Thư Hàng nửa thân xe, vừa bình tĩnh lại vừa vững vàng.

- Không hổ là Hoàng Sơn Chân Quân, phát huy rất ổn định. Bây giờ chúng ta phải chúc mừng cho số 5 Hoàng Sơn Chân Quân, hắn đã tạm thời giữ vị trí số 1 trong cuộc đua máy kéo có tay cầm lần thứ 1 này… Ồ? Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng gì đó rất lớn, dường như là một bài hát thì phải? Đây là bài ca cổ vũ mà khán giả hát lên vì các tuyển thủ sao? Hay là chúng ta thu một đoạn bài hát này xem thử nhé.

Sau đó, một giọng ca trong veo phát ra từ máy thu thập tin tức bát quái, truyền vào tai trăm ngàn tu sĩ có mặt tại hiện trường.

- Hoa xinh tươi trong giỏ ơi ~ ta hát cho hoa nghe nhé ~ Đi tới Hoàng Sơn hay lắm nha ~ Hoàng Sơn có phong cảnh đẹp nè ~ Hoa màu ở khắp nơi nha ~ Đại ngốc chạy đầy đường nha ~

“Khúc ca Hoàng Sơn đại ngốc” do Đậu Đậu xướng lên, uy chấn giang hồ!

Người chủ trì Giang Sơn lập tức ngu mặt.

- Phụt! - Các đạo hữu trên pháp bảo mây trắng đua nhau cười phá lên.

Chỉ có một vài đạo hữu vẫn còn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ví dụ như mấy đệ tử của nhà họ Sở. Cả đám đều ngu ngơ chẳng biết các vị tiền bối xung quanh mình đang cười rũ rượi vì lý do gì.





Sắc mặt của Hoàng Sơn Chân Quân trầm như nước.

Mình thật sơ ý quá, quên béng mất việc cấm ngôn Đậu Đậu thêm một lần nữa… mới để cho nó có cơ hội gây họa thế này đây.

Tối nay chuẩn bị ăn lẩu chó đi là vừa!

Tiếp đó, Hoàng Sơn Chân Quân chắp tay thành pháp ấn rồi nổi giận gầm lên:

- CẤM NGÔN!

Vòng cổ của một con kinh ba nhỏ trên đám mây lóe lên ánh sáng yếu ớt. Sau đó chú kinh ba bé nhỏ không thể nói tiếng người được nữa, chỉ có thể phát ra tiếng kêu gâu gâu.

Thế nhưng, trong mắt kinh ba lại lóe lên ánh hào quang trí tuệ. Hoàng Sơn đại ngốc, ngươi quá ngây thơ rồi!

Kĩ năng này ngươi đã sử dụng với bản Đậu Đậu một lần rồi, lần thứ hai không còn tác dụng nữa đâu!

Đậu Đậu ung dung nhích người ra, dưới thân nó cất giấu một thiết bị khuếch đại âm thanh cực lớn, và cả một chiếc máy phát nhạc nữa.

Đậu Đậu thò móng vuốt, khẽ nhấn một cái vào máy phát nhạc.

- Hoa xinh tươi trong giỏ ơi ~ ta hát cho hoa nghe nhé ~

“Khúc ca Hoàng Sơn đại ngốc” uy chấn giang hồ lại réo rắt vang lên.

Ca khúc đáng yêu, giai điệu đơn giản, ca từ ngắn gọn, lảnh lót dễ thuộc.

Hơn nữa, trừ phi tu luyện công pháp đặc thù, bằng không tu sĩ đều là loại người có trí nhớ siêu quần, đã gặp qua là không quên được. Vừa nghe ca khúc vui vẻ kia lần đầu thì mọi người đã có thể cùng hát theo, sau khi nghe đến lần thứ hai thì ai cũng biết hát luôn.

Đã thế, “Khúc ca Hoàng Sơn đại ngốc” còn có ma lực khó cưỡng.

Sau khi nghe một lần, mọi người đều bất giác vui vẻ hẳn lên cùng giai điệu của nó, thậm chí có người còn không kìm được mà lẩm nhẩm theo.





- Cắt ngay, cắt cái bài hát này đi ngay! - Trong chương trình trực tiếp vang lên tiếng la cấp bách của người chủ trì Giang Sơn, song đã quá muộn rồi.

Có lẽ chỉ ngày mai thôi, toàn bộ giới tu chân đều sẽ biết đến “Khúc ca Hoàng Sơn đại ngốc” này.

- Đậu Đậu!!!! - Hoàng Sơn Chân Quân gầm lên một tiếng phẫn nộ, cuối cùng hắn cũng không thể nào mà nhịn nổi nữa.

Hắn vỗ mạnh tay lên chiếc máy kéo có tay cầm, máy kéo số 5 phóng thẳng lên cao, tuôn ra khói đen, lao thẳng về hướng Đậu Đậu như truy sát.

- Gâu gâu! - Đậu Đậu đắc ý sủa hai tiếng với Hoàng Sơn Chân Quân. Nó cũng không chạy trốn, bởi vì nó biết dù có trốn cũng không thoát khỏi tay Hoàng Sơn Chân Quân được.

Đến cả pháp bảo Phong Hỏa Luân chuyên dùng để chạy trốn của nó cũng là do Hoàng Sơn Chân Quân chế tác cho, căn bản không thể đào tẩu nổi. Cho nên Đậu Đậu bất khuất đứng trên tầng mây, chờ Hoàng Sơn Chân Quân đến mà bắt nó!

Lúc này đây, Đậu Đậu cảm thấy Vũ Nhu Tử cô nương nói 1 câu rất đúng: Mọi người không phải là trẻ con, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm cho mỗi việc mình làm. Đây chính là giác ngộ!

Truyệ.n được dịch trực tiếp tại iR.EAD..Đậu Đậu cảm thấy mình cũng giác ngộ rồi, không còn sợ hãi gì nữa. Cho dù sau này có bị Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói cả năm thì cẩu sinh của nó cũng đã không uổng phí rồi.

Hoàng Sơn Chân Quân bóp chặt chiếc máy phát nhạc, xách Đậu Đậu lên ném sang một phía của chiếc máy kéo có tay cầm.

- Gâu gâu! - Đậu Đậu ngẩng đầu lên sủa hai tiếng với Hoàng Sơn Chân Quân, muốn giết hay róc thịt cũng tùy ngươi, ta mà sợ chết thì không phải là Đậu Đậu!

Hoàng Sơn Chân Quân giật giật khóe miệng, lái máy kéo có tay cầm, xình xịch xình xịch rời khỏi cuộc đua, rồi biến mất giữa trời xanh bát ngát.

Suốt cả đường đi, Hoàng Sơn Chân Quân chẳng nói chẳng rằng.

Mãi một lúc lâu sau, chân quân mới dịu dàng nói với:

- Đậu Đậu à.

Giọng điệu kia ấm áp nhẹ nhàng như gió mùa xuân.

Thế mà Đậu Đậu lại rùng mình một cái.

- Ngoảnh đi ngoảnh lại, ngươi đã lớn thế này rồi. Rõ ràng cái lúc ta mang ngươi về nhà nuôi, ngươi mới chỉ nhỏ bằng bàn tay ta thôi. - Hoàng Sơn Chân Quân cảm khái vô vàn: - Thời gian trôi nhanh quá.

Đậu Đậu:

- ?

- Con cái rốt cuộc cũng phải lớn lên. - Hoàng Sơn Chân Quân cúi đầu nhìn Đậu Đậu: - Chung quy, con cái rồi cũng phải rời xa cha mẹ mình để tìm bạn lữ đi cùng suốt cuộc đời, để xây dựng nên một mái nhà thuộc về riêng nó.

Đậu Đậu chẳng hiểu ra sao, Hoàng Sơn đại ngốc tức quá hóa điên rồi à?

- Ta nghĩ cũng đến lúc gả ngươi cho người ta rồi, Đậu Đậu ạ. - Hoàng Sơn Chân Quân mỉm cười, dịu dàng bảo.

Đậu Đậu:

-…

Từ… từ từ đã, chờ tí!

Hoàng Sơn đại ngốc, ngươi có nhầm chỗ nào không đấy?

Đậu Đậu sốt sắng kêu toáng lên:

- Gâu gấu gâu gâu gầu gấu gấu gấu!!!

Nó, Đậu Đậu, đại yêu khuyển kinh ba, là đực mà! Tại sao lại dùng “gả cho người ta” để nói nó chứ?

Chẳng lẽ thực ra nó là một con kinh ba cái, nhưng lại bị Hoàng Sơn đại ngốc nuôi như con đực?

Đậu Đậu nghĩ thế, bèn nhấc người lùi về phía sau, liếc nhìn cái chỗ có “Đậu Đậu nhỏ”.

Không mà, mình đúng là một con kinh ba đực mà!

Cho nên, Đậu Đậu ngốc sững người ra.

Hoàng Sơn Chân Quân mỉm cười nhẹ nhàng, rồi vươn tay vuốt ve đầu nhỏ của Đậu Đậu với động tác càng dịu dàng hơn nữa.

Xình xịch xình xịch, máy kéo phả một luồng khói đen cuồn cuộn, mang theo Đậu Đậu ngu ngơ, biến mất không thấy tăm hơi.





- Chậc… xin chào các quý vị khán giả, vừa rồi trên đường đua đột nhiên xuất hiện một việc ngoài ý muốn. Năm giây trước, Hoàng Sơn Chân Quân vừa đuổi kịp và vượt qua Diệt Phượng công tử để trở thành người giữ vị trí số một đã đột nhiên rời khỏi đường đua vì việc cá nhân, nên đã mất đi quyền thi đấu. Hiện tại chúng ta có thể thấy người giữ vị trí số 1 vẫn là Diệt Phượng công tử may mắn. Hắn vẫn đang duy trì ưu thế mỏng manh với các đạo hữu phía sau.

Tống Thư Hàng:

- …

Bây giờ hẳn là hắn phải cảm ơn Đậu Đậu đúng không?

Đậu Đậu phấn đấu quên mình tự tìm đường chết, mang Hoàng Sơn Chân Quân đi mất, để cho hắn bảo vệ được ưu thế “vị trí số 1” của mình?

- Đậu Đậu, ta sẽ thắp nhang cho ngươi. - Tống Thư Hàng cảm kích nói.

Sau đó hắn cố gắng khống chế máy kéo có tay cầm, lao về phía trước với tốc độ nhanh hơn, nhanh nữa! Đây chính là cơ hội mà Đậu Đậu liều mình mang về cho hắn, hắn không thể để lãng phí được!





Ngay lúc Tống Thư Hàng còn đang cảm khái, thì có một đạo kiếm quang lao sát qua người hắn “vèo” một cái, sau đó vượt qua hắn mà phóng thẳng về phía trước!

- Cái gì thế? - Tống Thư Hàng mở to mắt ra nhìn.

- Ơ kìa? Đạo kiếm quang vừa rồi là gì! Quá nhanh, quá nguy hiểm, tốc độ không thể tin được, lại có đạo hữu nào mới trúng số sao? Chúng ta zoom màn hình để nhìn cho rõ nhé. A thấy rồi…ồ, lại là vị tiểu cô nương này sao?

Trong đạo kiếm quang kia bao bọc một cô nương tóc dài đen nhánh, chân thon nuột nà, cùng với chiếc máy kéo có tay cầm số 22 của cô nàng.

- Lại là Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử cô nương. Vũ Nhu Tử cô nương bị đẩy về vạch xuất phát nhưng không hề bỏ cuộc mà lại tiến lên một lần nữa, sau khi xuất phát lại không lâu, có vẻ như cô ấy lại cán phải một cái bẫy khác, chiếc máy kéo số 22 của cô lại phóng thẳng lên không. Song lúc này đây cô không còn bị đưa về vạch xuất phát, mà là lao về phía trước. Sau khi vượt qua tất cả các tuyển thủ, cô tiến thẳng tới vị trí chiếc máy kéo số 44 của Diệt Phượng công tử ở phía trước! Tái Ông mất ngựa, biết họa hay phúc? Chúc mừng Vũ Nhu Tử cô nương, cô đang dẫn đầu cuộc đua máy kéo có tay cầm!

Vũ Nhu Tử vẫn còn đang ngây ra. Cô chớp chớp mắt, mình lên hạng 1 rồi á?

Hạng 1 nha ~ Cảm giác này phê quá! Cô thích!

Vũ Nhu Tử nắm chặt cần điều khiển rồi cười lên những tiếng vui vẻ dễ nghe. Nhân cơ hội này xông thẳng lên đi, kéo dãn khoảng cách với các tuyển thủ phía sau, duy trì ưu thế lao thẳng về đích đi!

Cô muốn đoạt giải quán quân cuộc thi máy kéo có tay cầm lần thứ nhất này!

- Xông lên! - Vũ Nhu Tử vui sướng hét lên.

Chiếc máy kéo có tay cầm số 22 phóng thẳng về phía trước.

Đột nhiên, Vũ Nhu Tử cảm thấy cả chiếc máy kéo hơi hơi chấn động, cảm giác như thể mất đi trọng lực.

Khóe miệng Vũ Nhu Tử giật giật.

Cảm giác mất trọng lực này rất quen thuộc, bởi vì cô đã trải qua nó 2 lần rồi!

Sau đó, theo một tiếng thét chói tai của Vũ Nhu Tử, cô và chiếc máy kéo số 22 lại “xoắn ốc thăng thiên”. Sau khi lên một độ cao thích hợp, chiếc máy kéo có tay cầm số 22 của Vũ Nhu Tử bị mang thẳng về phía vạch xuất phát.

Vũ Nhu Tử cô nương: TT^TT

Nước mắt nhạt nhòa.

Bình Luận (0)
Comment