Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 657

Có đủ nhiều tiền làm động lực, có thủ đoạn tăng cường tinh lực của tu sĩ, cộng thêm thành viên được Linh Điệp Tôn Giả phái trà trộn vào đoàn phim… chỉ thế thôi là đủ để tưởng tượng ra, khi bộ phim bắt đầu quay thì hiệu suất của đoàn phim mạnh mẽ tới chừng nào.

Đến lúc đó, đoàn phim này sẽ như một cỗ máy nghiền vô địch, nghiền nát hết thảy những khó khăn phía trước!

Nói không chừng chỉ trong vài ngày là có thể quay xong bộ phim của Tống Thư Hàng ấy chứ.

Đáng tiếc là ngày mai đoàn phim mới đến, nếu có thể đến sơm một chút để quay phim ngay thì tốt rồi.

- Không thể nóng vội được.

Linh Điệp Tôn Giả nhấp một ngụm trà.

Con gái Vũ Nhu Tử của mình độ kiếp còn cần phải chuẩn bị một chút thời gian, thời gian dài như thế chắc chắn là đủ để bộ phim của Thư Hàng tiểu hữu hoàn thành.

Thế là con gái đáng yêu của hắn không cần phải trang điểm xinh đẹp để xuất hiện trên màn ảnh rồi. Để bồi thường, hắn sẽ đích thân dẫn con gái đến xem bộ phim đó.

Cứ thế… dưới sự tấn công bằng kinh tế khổng lồ của Linh Điệp Tôn Giả và đủ thể loại dụ hoặc của tu sĩ, đoàn phim cấp quốc tế đang quay ngoại cảnh ở núi Ngưu Đỉnh thành phố Văn Châu đã thu thập thiết bị, sau đó hấp tấp chạy tới địa khu Giang Nam ngay ngày hôm đó.

Đi theo hộ tống đoàn phim còn có một hòa thượng Tây trà trộn vào.

… Chín giờ tối.

Tống Thư Hàng kết thúc buổi tu luyện hôm nay, sau khi được Bạch Tôn Giả chỉ điểm, hắn đã nắm giữ nhập môn Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công tầng thứ ba.

Việc tiếp theo hắn phải làm là luyện thuần thục công pháp Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công tầng ba,

tích tụ chân khí trong cơ thể trong đại hải chân dịch để trùng kích mạch đầu tiên: Tinh Huy Mạch.

Sau khi tạm biệt Bạch Tôn Giả, Tống Thư Hàng về phòng mình định ngủ ngon một đêm.

Trên đường về phòng, Tống Thư Hàng đi qua phòng của Thôn Vân đại sư thì thấy trong phòng vẫn còn bật đèn,

thậm chí còn truyền ra tiếng bàn luận rất sôi nổi.

Ngoại trừ giọng nói của Thôn Vân đại sư còn có giọng của Cao Mỗ Mỗ bạn hắn.

Không phải Cao Mỗ Mỗ say bét nhè nằm một đống trong phòng sao? Nó dậy từ lúc nào mà chạy vào phòng của Thôn Vân đại sư thế nhỉ? Mộng du à?

Không đúng không đúng, Tống Thư Hàng đứng ở cửa nghe một lúc thì đã nhận ra Cao Mỗ Mỗ và Thôn Vân đại sư đang thảo luận kịch bản với nhau.

Xem ra Cao Mỗ Mỗ và đại sư trò chuyện vui vẻ lắm.

Cao Mỗ Mỗ đã hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện của mình rồi.

Đáng mừng ghê.

Tống Thư Hàng không quấy rầy bạn thân và đại sư nữa, hắn lẳng lặng rời đi, về phòng mình ngủ một giấc.

… Rạng sáng ngày 11 tháng 8, đêm dài tĩnh lặng.

Tiếng trao đổi của Thôn Vân đại sư và Cao Mỗ Mỗ vẫn vọng ra từ trong phòng của Thôn Vân đại sư, hai vị này vẫn chưa nghỉ ngơi, xem ra đêm nay họ muốn thức trắng.

Tống Thư Hàng bò dậy khỏi giường, day day trán rồi mỉm cười đắng ngắt.

Không phải là tiếng thảo luận của hai người Cao Mỗ Mỗ đánh thức hắn.

Tống Thư Hàng bây giờ không thể ngủ được nữa, tinh thần lực trên mi tâm đã sáng lên ánh bạc, thể hiện rằng tinh thần lực của hắn đã sắp tấn chức từ tam phẩm lên tứ phẩm rồi.

Thể chất mà Tống Thư Hàng vất vả lắm mới tăng lên được vẫn không chống đỡ nổi tinh thần lực khổng lồ, cứ một lúc thì tinh thần lực lại nảy lên, đập vào trán hắn như một cây búa nhỏ.

Tống Thư Hàng vốn đã hơi buồn ngủ lại bị gõ cho tỉnh lại. Trên thực tế thì đã nhiều đêm nay hắn không thể ngủ ngon rồi.

- Phải mau chóng bắt được long ma để có long ma dược tề mới được.

Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng. Nếu không có long ma dược tề thì chỉ riêng việc không được ngủ thôi cũng đủ ép hắn phát điên rồi.

Bây giờ hắn mới có cảnh giới tam phẩm, còn chưa bỏ ngủ luôn được đâu.

… Tống Thư Hàng mất ngủ đầu đau như búa bổ, bèn day huyệt thái dương đi ra ban công biệt thự của Ngư Kiều Kiều.

Lúc này hắn phát hiện ra trên ban công biệt thự còn một người đang ngậm tẩu thuốc mà phun sương nhả khói.

Đó là Hiến Công Cư Sĩ mặt đỏ.

Cảm nhận được Tống Thư Hàng đến, Hiến Công Cư Sĩ quay đầu sang nhìn Tống Thư Hàng đang day trán:

- Thư Hàng tiểu hữu cũng không ngủ được à?

- Phải.

Tống Thư Hàng gật đầu.

- Lão phu cũng thế, tinh thần lực cường đại hơn thể chất quá nhiều, cứ một lúc lại như có ai nện nắm đấm vào đầu lão phu vậy, không thể nào mà ngủ nghê gì được.

Hiến Công Cư Sĩ phà một hơi khói trắng rồi nói với giọng ưu thương.

- Ta thì cảm thấy cứ một lúc lại có cái búa đập vào đầu mình.

Tống Thư Hàng nói.

Hai người nhìn nhau bật cười, đúng là cùng bệnh thương nhau.

- Hút tí không?

Hiến Công Cư Sĩ lắc lắc tẩu thuốc của mình:

- Nếu muốn thì chỗ ta có tẩu dự bị này, chưa dùng đâu.

- Cảm ơn tiền bối, ta không hút thuốc.

Tống Thư Hàng cười xua tay.

- Thế thì không cho ngươi cơ hội làm lãng phí thuốc lá quý báu của ta.

Hiến Công Cư Sĩ cười ha hả rồi tiếp tục phà ra từng hơi khói trắng.

Một lát sau, Hiến Công Cư Sĩ nói:

- Bố trí xong cạm bẫy rồi, nhất định sẽ bắt được nó!

Tống Thư Hàng đáp lời:

- Đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ được ngủ ngon.

- Ừ, được ngủ ngon. Tuy rằng với lão phu bây giờ thì giấc ngủ không còn ý nghĩa lớn lao gì nữa, thế nhưng đã ba chục năm nay lão phu chưa được ngủ một giấc ngon. Hơn nữa khi bế quan tu luyện cũng chịu ảnh hưởng của tinh thần lực, lão phu chịu quá đủ rồi.

Hiến Công Cư Sĩ thở dài rồi nói tiếp:00:00 / 03:13- Lão phu đã kích hoạt khí tức của tiểu hữu trong trận pháp, để xem có thu hoạch gì không.

- Chúng ta sẽ thành công!

Tống Thư Hàng nói.

- Chúng ta sẽ thành công!

Hiến Công Cư Sĩ cũng nói đầy kiên định.

Hai người lại nhìn nhau mà cười, trong đáy mắt tràn ngập mong ước tốt đẹp với tương lai.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:

- Thư Hàng tiểu hữu, Hiến Công đạo hữu, hai người đang làm gì mà cười nghe quai quái thế?

Là giọng của Bạch Tôn Giả.

Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn theo hướng giọng nói thì thấy Bạch tiền bối đang khoanh chân ngồi trên nóc nhà, trong tay bưng một chén trà bằng trúc, hơi nóng nhẹ nhàng bốc lên.

Bên cạnh Bạch tiền bối có một bàn trà nhỏ, trên bàn có đồ ăn, hoa quả và một bình trà đang đun.

Ánh trăng dịu dàng phủ xuống, khiến cho Bạch Tôn Giả gống như thần tiên hạ xuống phàm trần.

- Ta và Hiến Công tiền bối đang thảo luận xem làm thế nào để bắt giữ được… ừm… Tống Thư Hàng nói được một nửa thì đột nhiên nghĩ đến việc mà Hiến Công Cư Sĩ thương lượng với hắn, ấy là sau khi bắt được long ma thì sẽ chế tạo cho Bạch Tôn Giả một chiếc Long Vĩ Độn Ảnh làm quà bất ngờ khi bắt được long ma thì sẽ chế tạo cho Bạch Tôn Giả một chiếc Long Vĩ Độn Ảnh làm quà bất ngờ.

Cho Bạch Tôn Giả một niềm kinh hỉ.

Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng bèn cười thần bí với Bạch Tôn Giả:

- Bí mật nha, Bạch tiền bối.

Thế nhưng vừa nói xong thì Tống Thư Hàng đã cảm thấy có gì đấy sai sai, chuyện long ma thì có gì mà phải giấu Bạch tiền bối nhỉ? Đến lúc long ma xuất hiện thì Bạch tiền bối sẽ biết ngay mà.

Chuyện mà hắn cần giữ bí mật với Bạch Tôn Giả chỉ có mỗi việc chế tác Long Vĩ Độn Ảnh thôi mà.

Thế là Tống Thư Hàng ho khan một tiếng, định giải thích chuyện long ma với Bạch tiền bối một chút.

- Bí mật ư? Được rồi, thế thì ta không hỏi nhiều nữa.

Bạch Tôn Giả cười ha ha rồi bưng chén trà mà nhấp một ngụm.

Sượng rồi.

Được rồi, dù sao đến lúc long ma xuất hiện thì Bạch tiền bối cũng nhìn thấy, thôi thì để đến khi ấy nói sau vậy.

- Thư Hàng tiểu hữu, Hiến Công đạo hữu, hai người không ngủ được à? Có muốn ngồi đây uống chén trà không?

Bạch tiền bối mời.

- Được chứ.

Tống Thư Hàng nhảy nhẹ một cái, thi triển thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành, bật lên mấy cái nhẹ như chim yến, rơi xuống ngay cạnh Bạch Tôn Giả.

Sau đó hắn cũng không khách khí mà ngồi xuống cầm một quả táo to lên gặm. So với tẩu thuốc của Hiến Công Cư Sĩ, quả nhiên vẫn là hoa quả, đồ ngon và trà thơm của Bạch tiền bối hợp với hắn hơn.

Hiến Công Cư Sĩ ở phía xa bật cười, sau đó hắn cũng tắt tẩu thuốc của mình rồi đi tới bên cạnh Bạch Tôn Giả với Tống Thư Hàng.

Bạch Tôn Giả rót trà cho Hiến Công Cư Sĩ và Tống Thư Hàng với động tác nhẹ nhàng rồi đặt chén trà xuống trước mặt họ.

Sau đó tôn giả nâng chén của mình, thổi nhẹ một cái rồi nhấp một ngụm nhỏ, nhìn có vẻ hưởng thụ vô cùng.

Tống Thư Hàng nhận chén trên bàn, cũng thổi khí thuần thục không kém và nhấp một ngụm.

Trà của Bạch Tôn Giả không phải là Linh Mạch Bích trà nhưng cũng là một loại linh trà. Tống Thư Hàng chỉ thấy hương trà vị trà nở bừng trong khoang miệng.

- Cả người như sống lại vậy.

Tống Thư Hàng cảm thán.

Hiến Công Cư Sĩ cũng vươn tay định bưng chén trà lên.

Nhưng đột nhiên tay hắn cứng đơ lại.

Và trên mặt hắn lộ rõ vẻ vui sướng.

- Có gì đó đang đến!

Hiến Công Cư Sĩ nói.

- Mục tiêu đến rồi sao?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Không xác định được, thế nhưng thứ này đến vì khí tức của ngươi, cho dù không phải là mục tiêu thì cũng có quan hệ lớn với mục tiêu đó.

Hiến Công Cư Sĩ nói.

Nói xong, Hiến Công Cư Sĩ nhảy vụt xuống, lao về phía sau biệt thự.

… Sau biệt thự của Ngư Kiều Kiều, có một đội bảy thân ảnh đang đi về phía cạm bẫy của Hiến Công Cư Sĩ.

- Không sai, ta đã cảm ứng được khí tức đó rồi!

- Đó là khí tức nhiễm máu tươi và oán hận của đồng bạn chúng ta!

- Nhất định phải bắt hắn chịu trừng phạt tàn khốc nhất!

- Phàm là kẻ đã vấy máu của người trong tộc ta thì sẽ là kẻ thù của chiến sĩ nhím biển trên toàn thế giới. Hắn không thể trốn thoát, vận mệnh của hắn chính là bị chúng ta chém chết. Chiến sĩ nhím biển cường đại! Không có thương hại!

- Không chỉ có hắn, mà còn cả người nhà hắn và tất cả những người có quan hệ với hắn, nhất định đều phải chết trong tay chiến sĩ nhím biển chúng ta!

- Thế nhưng nếu hắn quỳ xuống cầu xin chúng ta chặt đầu hắn, thì chiến sĩ nhím biển chúng ta có thể tha mạng cho người nhà của họ!

Bảy thân ảnh không ngừng trao đổi với nhau.

Trong cuộc trao đổi của họ, những từ ngữ như “giết cả nhà ngươi, giết hết bạn bè ngươi, cắt đầu xin lỗi…” xuất hiện với tần suất cực cao.

Bảy thân ảnh mau chóng đi tới gần cạm bẫy.

Dưới ánh trăng sáng, cả bảy thân ảnh ấy đều mặc quần áo đen sì, và đeo mặt nạ bảo hộ đầu chỉ lộ mỗi hai con mắt. Trên đỉnh đầu họ mọc rất nhiều gai nhọn, trên người họ cũng đầy gai góc, trông chẳng khác gì những con nhím.

Chiến sĩ nhím biển! Không biết sợ hãi!

Kẻ đã giết chiến sĩ nhím biển, dù cách trăm sông ngàn núi cũng phải tru di!
Bình Luận (0)
Comment