Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 939

Bên trong ổ kiếm cổ.

Bạch tiền bối trầm tư nhìn mười bảy nhánh rẽ ở trước mặt.

Ổ của đám kiếm cổ vô hình này cứ như mê cung vậy, trong ổ có vô số nhánh rẽ và lối đi đan xen, cũng không biết nhánh nào mới đi thẳng tới ổ trứng của nó nữa.

Ngoài ra còn một điều nữa... Ấy chính là mấy lối đi này khá nhỏ, chẳng khác gì lỗ chó hết.

Cái đầu thì còn đỡ, dù có là mê cung thì chỉ cần Bạch tiền bối quét thần niệm là có thể tìm được chỗ chứa trứng cổ ngay.

Nhưng Bạch tiền bối cảm thấy chui lỗ chó không vui chút nào.

Sau khi suy tư một lúc, Bạch tiền bối đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc hỏi Tống Thư Hàng:

- Thư Hàng này, ngươi thật sự rất muốn trứng cổ kia ư?

Tống Thư Hàng:???

Không phải vụ tìm trứng của kiếm cổ vô hình là do Bạch tiền bối ngài đề nghị à? Nhưng Tống Thư Hàng vẫn đáp:

- Ừ, nếu như có thể lấy được thì ta cũng muốn lắm.

Thứ như kiếm cổ vô hình này đúng là bảo bối tốt.

- Được rồi, ngươi lùi lại sau lưng ta đi.

Bạch tiền bối nói.

Tống Thư Hàng làm theo, lùi lại sau lưng Bạch tiền bối.

Sau đó, hắn thấy Bạch tiền bối lấy ra một món pháp khí rất kỳ quái, thoạt nhìn khá giống một mũi khoan, nhưng bên cạnh mũi khoan còn có một cái móng vuốt nữa.

Bạch tiền bối giơ pháp khí hình mũi khoan lên, tìm đại một cửa động rồi bắt đầu khoan.

Pháp khí mũi khoan nhanh chóng xoay vèo vèo, cái móng vuốt trên pháp khí cũng xoay theo, vừa chạm vào đã khiến cái cửa động trước mắt to ra gấp mấy lần, tạo thành một con đường đủ cho hai người đi song song.

"Qủa nhiên... phong cách của Bạch tiền bối hôm nay sai quá sai."

Tống Thư Hàng nghĩ thầm, trong lòng hắn ẩn ẩn có một suy đoán. Nhưng suy đoán kia cần phải nghĩ cách để chứng minh mới được.

...

Ầm ầm ầm.

Bạch tiền bối cầm theo mũi khoan này đi thẳng một đường, cũng khoan thẳng một đường. Tống Thư Hàng thì đi theo sát phía sau hắn.

Ầm ầm, Bạch tiền bối bỗng dừng lại.

- Sao thế Bạch tiền bối?

Tống Thư Hàng hỏi ngay.

- Ừm, rốt cuộc cũng cảm ứng được chỗ của đám trứng cổ rồi, thần thức bị hạn chế đúng là không tiện chút nào. Đi thôi, chúng ta qua đường kế bên.

- Đường kế bên?

Tước yêu Tiểu Thải tò mò nhìn quanh, trước mắt bọn họ chỉ có mỗi con đường này thôi, làm gì còn đường nào nữa.

Tống Thư Hàng thì lập tức hiểu ra ý của Bạch tiền bối ngay, ý của Bạch tiền bối chính là không có đường kế bên thì cứ khoan ra một đường là được.

Qủa nhiên, Bạch tiền bối cầm pháp khí mũi khoan kia nhắm thẳng vách tường phía bên trái mà khoan ầm ầm.

Chẳng mấy chốc Bạch tiền bối đã khoan ra một con đường khổng lồ. Ở cuối lối đi đó là một nhánh thông đạo khác do đám kiếm cổ vô hình kia đào ra.

Đây đúng là con đường đi thẳng tới chỗ chứa trứng.

- Ơ? Có người à?

Lúc này tước yêu Tiểu Thải tinh mắt nên lập tức nhìn thấy có bóng người lóe lên trong con đường kia.

Tống Thư Hàng cũng nhìn thấy, ngay khi Bạch tiền bối vừa khoan thông qua đây thì đạo thân ảnh kia đã nhanh chóng bò qua.

- Hắc hắc, vừa rồi ta cảm giác được hắn cho nên mới đào theo chỗ của hắn đấy.

Bạch tiền bối nói:

- Tên này thậm thà thậm thụt chui vào trong ổ của kiếm cổ vô hình, chắc chắn là cũng muốn tìm trứng. Chúng ta đuổi theo hắn, đừng có để hắn chạy mất.

Vậy nên Bạch tiền bối cầm pháp khí mũi khoan kia lên khoan ầm ầm dọc theo con đường.

...

Độc Cô Bạch cảm thấy hôm nay đặc biệt bực bội.

Hắn là hàng hiếm trong hồ tộc, thân là một mỹ nam tử tiếng tăm lẫy lừng của hồ tộc, hắn lại dứt khoát từ bỏ huyễn thuật và công pháp dụ dỗ mà hồ tộc rành nhất, cuối cùng bái nhập môn hạ của một vị tu sĩ nhân loại, học một bộ công pháp rất thích hợp với hắn, còn học được bản lĩnh nuôi dưỡng linh thú vô cùng tuyệt vời.

Sư phụ chưa từng nói tên của công pháp cho hắn biết. Mỗi khi nhắc tới vấn đề xuất sứ của công pháp thì sư phụ luôn có vẻ ủ rũ. Nên dần dà Độc Cô Bạch cũng không dám hỏi nữa.

Sau khi thần công có chút thành tựu thì Độc Cô Bạch quyết định sẽ trở thành một vị đại sư thuần dưỡng linh thú như sư phụ, cho nên hơn nửa đời hắn chỉ lượn lờ khắp các bí cảnh, cấm địa... tìm kiếm đủ loại linh thú, đưa về nhà nuôi dưỡng cho thật tốt.

Một năm trước, Độc Cô Bạch tình cờ tìm được nơi cấm địa này, đồng thời cũng phát hiện ra ở đây có kiếm cổ vô hình cực kỳ quý báu. Công pháp hắn tu luyện rất đặc biệt, khiến hắn có một đồng thuật kỳ diệu, có thể nhìn thấy đám kiếm cổ vô hình này.

Kiếm cổ vô hình này chính là báu vật, có được huyết mạch linh thú. Nếu như đưa nó về thì chắc là sư phụ sẽ vui lắm nhỉ?

Thế là Độc Cô Bạch lập tức quyết định phải đưa trứng của kiếm cổ vô hình này về. Hắn tốn một năm, rốt cuộc cũng nghiên cứu chế tạo ra được một loại thuốc bột, sau khi bôi lên người thì có thể khiến cho kiếm cổ vô hình không phát hiện ra hắn.

Đồng thời hắn cũng luôn nghiên cứu tập quán sinh hoạt của kiếm cổ vô hình. Hắn phát hiện, trong tình huống không có ai kinh động thì cứ cách mỗi ba tháng, đám kiếm cổ vô hình này sẽ rúc ở trong động, tiến hành công việc sản sinh đời sau. Lúc này chúng sẽ hiếm khi rời khỏi huyệt động.

Mà mấy hôm nay chính là thời kỳ sinh sản mới của kiếm cổ vô hình.

Khi kiếm cổ ẩn nấp không ra ngoài thì cũng là thời cơ tốt nhất để hắn bò vào trong thông đạo nhỏ hẹp kia, không cần sợ bị đám kiếm cổ vô hình ra ra vào vào kia đả thương.

Nhưng điều khiến Độc Cô Bạch bực bội chính là khi hắn định nhân lúc này, tìm một con đường an toàn chui vào trong ổ, tìm kiếm nơi đám kiếm cổ vô hình đẻ trứng thì... Đột nhiên có một đám dở hơi ở bên ngoài xộc vào cấm địa.

Đám dở hơi kia đã kinh động đám kiếm cổ vô hình, đám kiếm cổ vô hình vốn đang nấp trong động đột nhiên bay vèo vèo ra ngoài.

Lúc đó, Độc Cô Bạch đang chui trong hang động thiếu chút nữa sợ vãi tè.

Kiếm cổ vô hình kéo từng đàn bay ra trong thông đạo nhỏ hẹp, đập thẳng vào mặt. Sơ sẩy một cái thôi thì hắn sẽ bị đâm thành tổ ong luôn.

May mà Độc Cô Bạch phản ứng nhanh, thêm nữa là hình dạng của hắn khi hiến thành nhân hình cũng khá nhỏ nhắn.

Trước tiên hắn đào vài cái hố trong thông đạo rồi chui vào, lúc này mới may mắn tránh khỏi đột tấn công tới tấp của đám kiếm cổ vô hình bay ập ra.

Vất vả lắm mới thoát được một kiếp. Hắn lại dè dặt mò mẫm, bò ngang bò dọc trong ổ trùng.

Nhưng bò được một lúc thì hắn lại nghe thấy con đường kế bên phát ra tiếng ầm ầm.

Đờ mờ, lại là thứ thiếu nào nữa đây?

Dám đào đường trong ổ của kiếm cổ vô hình? Chán sống rồi à?

Có chán sống thì cũng đừng có hại ta chứ!

Trong lúc Độc Cô Bạch nghĩ như thế thì đột nhiên hắn thấy có gì đó sai sai. Sao tiếng ầm ầm này ngày càng gần thế nhỉ?

Thanh âm này đang tới gần chỗ hắn ư?

Tèo rồi!

Mục tiêu của đối phương chính là hắn!

Độc Cô Bạch vội bò nhanh hơn, di chuyển ở nơi này trong hình thái nhân loại không tiện chút nào. Nhưng hắn lại không thể biến thành yêu thân được. Yêu thân của hắn cao cỡ một tầng lâu lận, căn bản không chui nổi trong nơi nhỏ hẹp này.

Độc Cô Bạch liều mạng bò cho nhanh, nhưng tiếng ầm ầm sau lưng lại ngày càng gần hơn.

Đồng thời có một giọng nói cực kỳ êm tai cười nói:

- Tìm thấy rồi, tiểu tặc chạy đi đâu hả!

Ngay sau đó, Độc Cô Bạch cảm giác hai chân của mình bị quấn lấy. Là pháp bảo loại trói buộc, hắn có giãy kiểu gì cũng không thoát.

Độc Cô Bạch rưng rưng nước mắt... Sư phụ, xem ra hôm nay ta phải tèo rồi.

...

Ầm ầm.

Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng khoan thẳng tới bên cạnh Độc Cô Bạch.

- Ơ? Là một đại mỹ nhân! Ta có thể ngửi thấy mùi hồ ly trên người cô ấy, cô ấy là một hồ yêu.

Tước yêu Tiểu Thải vui sướng reo lên.

- Đây là hồ ly tinh à, lần đầu tiên ta thấy một con còn sống như thế đấy, đúng là đẹp thật.

Diệp Tư chui ra, nói với vẻ đầy kinh ngạc.

Tống Thư Hàng cũng nhìn Độc Cô Bạch. Gương mặt trái xoan, chân mày là hai đốn tròn, đôi mắt dài hẹp vô cùng quyến rũ, đúng là một mỹ nhân.

- Đạo hữu gì đó ơi... Ta không chơi gay. Xin đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đắm đuối ấy.

Độc Cô Bạch nói.

Tống Thư Hàng:...

Con mắt nào của ngươi thấy ta nhìn ngươi với ánh mắt đắm đuối hả?

Bạch tiền bối:

- Là một con hồ yêu đực đấy, Thư Hàng, ngươi định xử lý hắn kiểu gì đây? Dù sao thì cũng là cùng một bọn tấn công Sở gia, chết cũng không có gì đáng tiếc, chi bằng chém chết cho rồi đi. Đúng rồi, Tiểu Thải này, ngươi học phương pháp siêu độ thế nao rồi? Lần này ta chém hắn xong thì sẽ giữ linh hồn lại, ngươi có thể thử phương pháp siêu độ với hắn xem sao.

- Ta vừa mới đọc Địa Tạng Độ Hồn Kinh thôi, chưa học được phương pháp siêu độ.

Tước yêu Tiểu Thải đáp.

- Thế thì tiếc quá.

Bạch Tôn Giả nói.

Độc Cô Bạch nuốt một ngụm nước bọt.

Sư phụ ơi, tu sĩ nhân loại ở bên ngoài đáng sợ quá đi mất.

Không chỉ đòi chém chết mà cả linh hồn của ta cũng không tha. Giết người bất quá chỉ là đầu rơi xuống đất, nhưng nếu cả linh hồn cũng không tha thì đúng là quá đáng mà!

Đợi đã? Cùng một bọn tấn công Sở gia ư? Mấy vị đạo hữu này hiểu lầm rồi!

- Đợi đã, đạo hữu. Ta không có chung phe với mấy người ở bên ngoài!

Độc Cô Bạch vội kêu to:

- Ta chỉ là một người nuôi dạy linh thú bình thường mà thôi, một năm trước thì ta đã tới cấm địa này rồi. Ta hoàn toàn không biết đám thô lỗ ngoài kia. Ta chỉ muốn kiếm được vài quả trứng của kiếm cổ vô hình thôi.

Bạch tiền bối nghe thế bèn nói:

- Hửm? Lại còn định cướp trứng cổ của ta à? Đúng là cứ giết ngươi cho rồi.

Độc Cô Bạch: -....

Đạo hữu à, một năm trước thì ta đã đến đây rồi, nếu như nói cướp thì cũng là ngươi cướp trứng của ta mới đúng!

- Bạch tiền bối ngài đợi một chút đã.

Lúc này Diệp Tư đột nhiên nói.

Sau đó, Diệp Tư mỉm cười nhìn Độc Cô Bạch:

- Tiểu tử hồ tộc trẻ tuổi kia, ngươi có muốn giữ mạng không? Có muốn trứng cổ nữa không?

Độc Cô Bạch gật đầu như mổ thóc.

Diệp Tư lại cười dịu dàng hơn bao giừ hết:

- Vậy ngươi có tiền không?

- Tiền ư? À à, ta có đây!!

Độc Cô Bạch móc ra một túi linh thạch:

- Tất cả linh thạch trên người ta đều ở đây.

- Ta không cần linh thạch.

Diệp Tư nói:

- Ta muốn nhân dân tệ, USD hoặc bảng Anh cũng được.

Độc Cô Bạch:???

Diệp Tư hỏi:

- Ngươi không có à?

Độc Cô Bạch cười khổ lắc đầu.

- Thiệt tình, ngươi không biết đạo lý không có tiền thì nửa bước cũng khó đi à?

Diệp Tư thất vọng lùi về trong thân thể của Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng:...

- Vậy xử con tiểu hồ ly này thế nào đây?

Bạch tiền bối ngồi xổm xuống, vươn tay chọt Độc Cô Bạch.

- Hay là cứ trói hắn lại trước đi đã, nếu như hắn thật sự không chung phe với đám người bên ngoài thì thả hắn đi sau.

Tống Thư Hàng nói.

Nếu như hồ yêu này thật sự không cùng phe với đám tu sĩ ở bên ngoài thì chia cho hắn ít trứng cổ cũng được.

Nói được một nửa thì trong lòng Tống Thư Hàng chợt động, lại nhìn chằm chằm vào Độc Cô Bạch.
Bình Luận (0)
Comment