Mục Huyên đã lâm vào cảnh không thể cứu vãn.
Biệt Hàn lợi hại hơn xa so với tưởng tượng của nàng. Chiến bộ của nàng bị tiêu hao vô cùng lớn. Nàng cũng không hề cảm thấy khuất nhục, Biệt Hàn xuất sắc hơn hẳn nàng, nàng thua tâm phục khẩu phục.
Nhưng đến lúc nhận được phi kiếm truyền thư của Tiết Đông, nàng ngây người ra như phỗng.
Chưởng môn chiến bại!
Không ngờ chưởng môn lại chiến bại?
Điều này sao có thể xảy ra? Phản ứng đầu tiên của Mục Huyên là không tin, nhưng tin tức này do chính tay Tiết Đông truyền tới. Nàng nhanh chóng hiểu ra, đây là sự thật.
Mục Huyên lập tức ý thức được đây là một nguy cơ nghiêm trọng hơn bao giờ hết!
Vi Thắng một mình một kiếm giết đến tận chủ phong của Côn Luân. Nếu là hắn thật sự có thể dẫm chân lên ngọn chủ phong, đối với Côn Luân, có thể khẳng định đó là tai hoạ ngập đầu!
Côn Luân cao vời vợi, chưa từng bị ai hạ nhục tới như thế.
Đáng chết!
Mục Huyên hận không thể nào chắp cánh mà bay về Côn Luân, nhưng Nghiệt bộ của Biệt Hàn, lại không khác gì giòi trong xương, sống chết bám chặt sau lưng các nàng. Chỉ cần Mục Huyên thoáng lộ sơ hở, ngay lập tức xông lên cắn một miếng.
Biệt Hàn giống như loài sói, giảo hoạt gian trá, lãnh khốc vô tình.
Chiến bộ Mục Huyên thương tích đầy mình. Chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi vài ngày, đã có hơn một ngàn người ngã xuống dưới răng nanh của Nghiệt bộ Biệt Hàn. Bi đát hơn chính là, số lượng thương binh cũng ngang ngửa con số đó. Mục Huyên hiểu rõ, đây là hành động chủ tâm của Biệt Hàn, thương binh sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với sĩ khí.
Dưới sự đả kích liên tiếp như thế, sĩ khí của Chiến bộ Mục Huyên sa sút tới mức trước nay chưa từng có. Mục Huyên hiểu rất rõ, dưới điều kiện như vậy, nàng đã không còn khả năng chiến thắng Biệt Hàn.
Lúc này nàng chỉ suy xét một việc duy nhất, làm thế nào để có thể mau chóng chạy về Côn Luân. Côn Luân đã đến thời điểm nguy hiểm nhất, tình hình biến đổi thất thường, ngay cả Mục Huyên, cũng có chút mờ mịt không cách nào suy tính được.
Thế nhưng, Biệt Hàn dường như đã đoán ra được ý đồ của nàng, không khác gì hình với bóng, thủy chung cắn trộm các nàng, khiến cho các nàng vô cùng khó chịu.
Cảm giác hoàn toàn bất lực, lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Mục Huyên. Bây giờ bản thân nên làm thế nào?
"Đại nhân!" Sĩ quan phụ tá của Mục Huyên, cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Mục Huyên ngẩng đầu.
"Thuộc hạ sẽ cản ở phía sau!" Sĩ quan phụ tá vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang nhắc đến một chuyện hết sức nhỏ nhặt.
Trong lòng Mục Huyên run rẩy. Nàng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của người đã đi theo bản thân, đồng cam cộng khổ hơn mười năm. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân như tỷ muội, tình cảm thắm thiết đến cực điểm.
"Vì Côn Luân!" Giọng điệu của sĩ quan phụ tá nghiêm túc mà kiên định.
Chăm chú nhìn thật lâu, Mục Huyên mạnh mẽ đè nén sự bi thương trong lòng xuống, dùng toàn bộ sức lực của bản thân thốt lên:
"Vì Côn Luân!"Trên mặt sĩ quan phụ tá hiện lên vẻ tươi cười dịu dàng. Nàng quay người rời đi.
Mục Huyên không cầm nổi, nước mắt chảy dài.
Toàn thể Chiến bộ dâng lên hào khí vô cùng bi thương. Bất cứ một ai cũng đều thông cảm với quyết định của thượng cấp. Thương binh và hai nghìn Kiếm tu, được chọn lựa ra. Các nàng sẽ dùng tánh mạng, giúp những người khác tranh thủ thời gian.
Gió bấc lạnh như cắt da cắt thịt.
"Vì Côn Luân!"Vi Thắng cầm kiếm bước đi, vẻ mặt thành kính và trang nghiêm. Những nơi hắn đi qua, toàn bộ trời đất, giống như được nhuộm bằng máu.
Thí Thần Huyết Kiếm trong tay uống no máu tươi, sát ý ngập trời.
Ánh mắt Vi Thắng trong suốt mà kiên định.
Những ngày qua, hắn đến cùng là đã giết bao nhiêu người, muốn đếm e rằng cũng đếm không xuể. Kiếm tu Côn Luân, không khác gì thủy triều, hung hãn không sợ chết điên cuồng đánh về phía hắn.
Thực lực của bọn hắn không đáng được nhắc tới, nhưng ý chí của bọn hắn, lại làm cho Vi Thắng cảm động.
Nhưng cũng chỉ là cảm động.
Tâm Vi Thắng không hề lay động. Năm xưa khi lập kiếm thệ, trong lòng hắn kích động khôn nguôi. Cùng với Côn Luân, không chết không dừng, là tử thù.
Nhằm ngăn cản hắn, Côn Luân đã phá hủy toàn bộ Truyền Tống Trận trên đường. Nhưng đối với Vi Thắng, điều này không có bất cứ tác dụng nào. Thần Cấp Cường Giả, phá vỡ hư không dễ như trở bàn tay.
Khi rặng núi Côn Luân Sơn đập vào tầm mắt, ngay cả Vi Thắng, cũng không tránh khỏi rung động từ trong đáy lòng trước sự nguy nga hùng vĩ của nó.
Những ngọn núi phải dùng nghìn để làm đơn vị đếm, giống như một rừng kiếm vạn thanh, dài tít tắp không nhìn thấy cuối. Mỗi một ngọn núi, giống như một thanh phi kiếm riêng rẽ. Hình dáng của chúng khác nhau, phong thái cũng hoàn toàn khác biệt. Hoặc hiểm trở, hoặc hùng vĩ, hoặc núi băng vạn năm, hoặc dung nham giàn giụa. Ngay cả người đã từng đi qua rất nhiều nơi như Vi Thắng, cũng mới lần đầu tiên được thấy một nơi kỳ lạ đến thế.
Côn Luân quả nhiên được ông trời ưu ái.
Vi Thắng thầm cảm khái. Ánh mắt của hắn, rơi vào ngọn chủ phong của Côn Luân.
Giữa vạn ngọn núi, chủ phong của Côn Luân bắt mắt nhất, bởi vì nó sừng sững đồ sộ. CHủ phong Côn Luân chiếm một diện tích cực lớn, không có một ngọn núi nào có thể sánh ngang với nó. Những ngọn núi khác, so với nó, chỉ đáng coi là một chiếc đũa. Hơn nữa độ cao của nó, cũng vượt xa các ngọn núi khác không biết bao nhiêu lần, giống như một thanh kiếm khổng lồ đồ sộ, chỉ thẳng lên trời.
Côn Luân cao vời!
Ánh sáng của tầng tầng lớp lớp cấm chế lập loè, khiến cho ngọn chủ phong như được phủ thêm một làn lụa mỏng mỹ lệ, trong ánh nắng mặt trời lấp lánh ánh sáng mê người.
Đây chính là Côn Luân sao?
Con ngươi Vi Thắng đột nhiên rực sáng vô cùng. Tuy rằng ngọn chủ phong Côn Luân trước mặt tràn đầy sức hút làm rung động lòng người, nhưng Vô Không Sơn - một ngọn núi nhỏ nơi hoang dã hoàn toàn không có danh tiếng, lại đang hiển hiện trước mắt hắn.
Nó không nguy nga, nó không có sức hút rung động lòng người, nó không được nhiều người sùng bái.
Nhưng ngọn núi đó, mới chính là ngọn núi quan trọng nhất trong lòng hắn!
Dùng danh nghĩa của Vô Không!
Vi Thắng hít sâu một hơi, trong con ngươi là một vẻ vô cùng kiên định. Hắn nâng Thí Thần Huyết Kiếm trong tay lên.
"Hắn đến rồi!""Vi Thắng!"Chủ phong Côn Luân xảy ra một trận náo động. Bên trên ngọn chủ phong tập trung đông đảo toàn người là người. Không riêng gì ngọn chủ phong, mỗi một ngọn núi trong rặng Côn Luân, lúc này đâu đâu cũng thấy là người.
Vô số đệ tử Côn Luân chạy đến từ khắp bốn phương tám hướng.
"Vì Côn Luân!"Không biết ai hét lên một tiếng như xé họng, gần như tất cả mọi người đầu giơ cao phi kiếm đang cầm trong tay, hét đến khan cả giọng:
"Vì Côn Luân!""Vì Côn Luân!"Tiếng gầm thét giống như tiếng sấm rền, kích động giữa không trung, kích động giữa những ngọn núi, kích động trong lòng toàn bộ đệ tử Côn Luân!
"Giết!""Giết!"Vô số bóng người, từ rặng Côn Luân bay lên không trung, chiếm trọn cả một khoảng trời.
Bọn họ giống như một biển lửa đang bốc cháy rừng rực, muốn dùng ngọn lửa sinh mạng của chính mình, để hỏa táng cái thân hình đáng sợ kia. Trên mặt bọn họ tràn đầy vẻ cuồng nhiệt. Bọn họ hung hãn không sợ chết.
Nhưng, vượt quá dự kiến của tất cả mọi người, bóng người phía đằng xa, không ngờ lại không hề vọt tới bên này.
Chẳng biết tại sao, rất nhiều người thầm thở phào trong lòng.
Nhưng ngay lúc này, ở phía bên kia Vi Thắng bỗng nhiên giơ tay nâng cao thanh kiếm.
Tất cả mọi người không khỏi khẽ giật mình; Thậm chí ngay cả những đệ tử Côn Luân đang xông về phía Vi Thắng, toàn bộ cũng không tránh khỏi sững sờ.
Hắn muốn làm gì?
Khoảng cách giữa Vi Thắng và chủ phong Côn Luân, vượt quá một trăm năm mươi dặm, nếu không phải bọn hắn đã thiết lập phù trận từ trước, thì hoàn toàn không nhìn rõ thân hình Vi Thắng.
Chẳng lẽ là khiêu khích?
Khoảng cách xa như vậy, giơ kiếm lên thì làm được cái gì?
Nhưng, không đợi bọn họ kịp hiểu ra vấn đề, từ kiếm của Vi Thắng, một luồng kiếm quang màu đỏ bay ra.
Kiếm quang màu đỏ cũng không hề chói mắt, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có điểm nào dọa người. Nhưng chính một kiếm có vẻ không thể tầm thường hơn này, lại như phá không, lập tức bay đến trước mặt bọn họ!
Một đại dương máu mênh mông nhìn không thấy tận cùng!
Con sóng máu cao ngất trời cuộn trào mãnh liệt, giống như vô số quái thú đang há những cái miệng khổng lồ nhuộm máu, ầm ầm đánh tới bọn họ.
Những đệ tử Côn Luân đó không kịp làm ra bất kỳ một phản ứng nào, đã bị con sóng máu cuồng bạo nuốt trọn. Con sóng máu không những không hề đình chỉ, mà ngược lại càng lúc càng lớn tới mức ngập trời, dùng một tốc độ và thanh thế hết sức kinh người, đánh về phía ngọn chủ phong.
Khoảng cách xa ngút ngàn, dường như không hề tồn tại.
Gần như ngay lập tức, cơn sóng gió động trời sinh ra từ đại dương máu đỏ tươi đang cuộn trào mãnh liệt, mang theo một lực lượng vô cùng cuồng bạo cùng với một ý chí kiên định như sắt đá, đánh thẳng vào chủ phong của Côn Luân!
Oanh!
Cấm chế trên ngọn Chủ phong, giống hệt như giấy, bị xé vụn thành vô số tia sáng đủ mọi màu sắc, bay loạn trên không, ngay sau đó bị cơn sóng máu nuốt trọn. Tầng tầng cấm chế mà bao đời Côn Luân khổ tâm bố trí xuống, ngay cả trong thời gian một hơi thở cũng không chống đỡ nổi, lập tức tan tành như khói mây.
Mất đi sự ngăn cản, con sóng máu cuồng bạo đánh vào chủ phong Côn Luân!
Oanh!
Vào lúc này thời gian dường như đã ngừng trôi, vẻ mặt tất cả mọi người dại ra, đầu óc bọn họ trở nên trống rỗng.
Ngọn chủ phong Côn Luân hùng vĩ như một thanh kiếm khổng lồ, dưới sự chứng kiến của bọn họ, từ từ đổ sụp xuống.
Ầm ầm!
Thể tích của ngọn Chủ phong đâu phải là nhỏ. Lúc nó sụp đổ, tro bụi đất đá bốc lên cao, tạo thành một đám mây hình cái nấm đồ sộ, ầm ầm nổ mạnh, gây ra chấn động khiến toàn bộ rặng Côn Luân đều rung động.
Tĩnh lặng!
Một khoảng tĩnh lặng!
Trên mặt mỗi người đều có cùng biểu cảm, sắc mặt của bọn họ trắng bệch, môi của bọn họ run rẩy, vẻ mặt của bọn họ đầy hoảng loạn.
Chủ phong, chủ phong bị một kiếm chặt đứt...
Toàn bộ đệ tử Côn Luân sắc mặt như tro tàn. Trong lòng bọn họ, dường như có một thứ gì đó đang ầm ầm sụp đổ.
"Không!"Những tiếng thét thê lương chói tai, mang theo nỗi tuyệt vọng sâu thẳm!
Vi Thắng một mình giết thẳng vào Côn Luân, một kiếm chặt đứt Chủ phong!
Tin tức kinh người này, như một cơn lốc, quét ngang thiên hạ. Không có bất kì sự việc nào, có thể dọa người hơn việc này. Côn Luân, Côn Luân mạnh nhất thiên hạ, không ngờ lại bị một người, dùng một kiếm chặt đứt ngọn chủ phong!
Toàn bộ những người nhận được tin tức này, đều ngây người cả buổi.
Nếu như Lâm Khiêm bại trận, đã khiến cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi; Thế nhưng, sự việc này, đã không thể nào dùng cụm từ 'không thể tưởng tượng nổi' để hình dung.
Mấy ngàn năm qua, Côn Luân vẫn là môn phái đứng đầu thiên hạ, là thế lực cường đại nhất thiên hạ!
Không có bất kỳ một môn phái nào, có thể sánh ngang.
Côn Luân cao vời vợi!
Cách nói này không phải do Côn Luân tự phong, mà do uy danh của Côn Luân đã được tích lũy qua mấy ngàn năm, đã khắc sâu vào trong lòng người. Đệ tử Côn Luân luôn kiêu ngạo, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ có tư cách để kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo này là chuyện đương nhiên, bởi vì bọn họ xuất thân từ Côn Luân.
Bọn họ vĩnh viễn nghênh ngang đắc ý, bọn họ vĩnh viễn tràn đầy tự tin. Bọn họ là những thanh niên kiệt xuất nhất, những kiếm tu cường đại nhất, bọn họ là chúa tể thiên hạ trong tương lai. Trong mắt người khác đã là như thế, thì trong sâu thẳm trái tim mình, bọn họ càng thêm tin tưởng không hề nghi ngờ.
Côn Luân còn hơn cả Thánh địa của Kiếm Tu.
Bọn hắn khai sáng con đường tu luyện cường đại cho Kiếm Tu, đồng thời phát huy nó tới mức rực rỡ. Trong toàn bộ tu giả, kiếm tu là tu giả có sức chiến đấu cường đại nhất.
Thế nhưng, Thánh địa của Kiếm Tu, lại bị một vị Kiếm Tu khác phái, giết đến tận cửa, một kiếm chặt đứt chủ phong Côn Luân.
Đối với bất kỳ một cái nào môn phái, điều này không chỉ là vô cùng nhục nhã, mà còn nguy hại tới gốc rễ.
Toàn bộ Kiếm Tu, khi nghe thấy tin tức này, không một ai có thể nói lên lời. Trong lòng bọn họ, dường như có một thứ gì đó, đang lặng lẽ đổ sụp.
Côn Luân, không bao giờ còn có thể là một Côn Luân cao vời nữa.
Ngọn chủ phong cùng với uy danh của Côn Luân cao vời ầm ầm sụp đổ, trở thành vật làm nền hoàn mỹ nhất cho một người.
Danh tiếng Kiếm Thần Vi Thắng, sau hôm đó, không ai dám bàn cãi.
Kiếm Thần cao vời vợi!