Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng

Chương 4

Văn Uẩn Nhi biết rõ chiêu kia lợi hại, lại nhìn Hạ Tâm Nghiên ói ra nhiều máu như vậy, gấp đến độ nước mắt chảy ròng...

--------------------
Trong lòng Hạ Tâm Nghiên đã là hối hận không thôi, đừng nói Trúc Cơ kỳ, chính là Hạ Viêm dù đã Kim Đan mạt kỳ trước móng vuốt của linh hổ Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có thể bó tay chờ chết.

Rõ ràng còn chưa vào sâu, tại sao lại có yêu tu Hóa Hình kỳ? Hạ Tâm Nghiên sắc mặt có hơi trắng bệch, nàng cắn cắn môi, xoay người nói với Văn Hiên cùng Văn Uẩn Nhi: "Lần này là ta quá tùy hứng, không có liệu đến nơi đây sẽ có yêu tu Hóa Hình kỳ. Các ngươi vốn là bị ta cưỡng ép tới, hiện tại nhanh đi đi!"

Văn Uẩn Nhi vốn đang khẩn trương xem tình huống bốn người Thư Khinh Thiển, nghe thấy Thư Khinh Thiển nói đã muốn cự tuyệt, lại nghe Hạ Tâm Nghiên nói những lời này, sửng sốt một chút liền hỏi ngược lại: "Còn các ngươi, các ngươi không đi sao?"

Hạ Tâm Nghiên chỉ vào bọn người Hạ Viêm, đỏ mắt nói: "Hạ Viêm bọn họ là người của Hạ gia ta, là ta tùy hứng bức ép bọn họ cùng ta xông vào, hiện tại tai vạ đến nơi, ta sao có thể yên tâm thoải mái đào tẩu, dùng mạng của bọn họ đổi mạng ta. Chuyện này vốn là lỗi của ta, hiện tại lại hại bọn họ phải cùng trả giá. Là lỗi của ta, là lỗi của ta, ta không nên tới đây, không nên tới đây..." Nói tới đó liền khóc nấc lên.

Văn Uẩn Nhi có chút giật mình. Nàng vẫn cho rằng vị Hạ tiểu thư này chính là một người ngang ngược vô lý, thậm chí ỷ mạnh hiếp yếu. Hiện tại lại muốn các nàng chạy thoát thân, còn nói ra những lời như vậy. Nàng đúng là nhìn lầm rồi.

Hạ Tâm Nghiên xoa xoa con mắt trầm giọng hét lên: "Hạ Mộc!" Bộ dáng tùy ý điêu ngoa lúc trước liền thanh đổi, dáng người uyển chuyển kiên cường tỏa ra khí thế uy nghiêm, không thể không khiến cho Văn Uẩn Nhi các nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.

Vừa dứt lời, một nam tử cao gầy thanh tú từ trong đám người đi ra, cao giọng đáp: "Có thuộc hạ!"

"Ngươi lập tức mang theo những người còn lại, hộ tống hai vị này rời khỏi rừng Tuyệt Tích!" Trên người tản ra khí thế làm cho người không thể cự tuyệt.

"Bẩm đại tiểu thư, thứ thuộc hạ khó có thể tòng mệnh. Chức trách của chúng ta là bảo vệ đại tiểu thư, tiểu thư ở đâu chúng ta liền ở đó. Tùy tùng của Hạ gia chắc chắn sẽ không bỏ lại chủ nhân, một mình thoát thân!" Hạ Mộc cao giọng đáp, gương mặt thanh tú khó nén nổi cố chấp.

"Đại tiểu thư ở đâu, thuộc hạ liền ở đó!" Phía dưới đồng thanh trả lời.

Hạ Tâm Nghiên tức giận đến nước mắt đều rơi: "Có ngươi rõ ràng dám không nghe lệnh ta, có tin ta đuổi các ngươi cút khỏi Hạ gia hay không!"

Phía dưới đều đứng thẳng tắp nhìn Hạ Tâm Nghiên, dùng ánh mắt nói rõ mình sẽ không nhượng bộ.

Hạ Tâm Nghiên nhìn bọn họ, khí thế vừa rồi đột nhiên tiêu tán, lẩm bẩm nói: "Ta không cứu được mạng của bọn người Hạ Viêm, lại không thể làm cho các ngươi an toàn trở về sao?" Trong giọng nói tràn đầy thống khổ cùng bất lực.

Văn Hiên cùng Văn Uẩn Nhi nhìn bọn họ như vậy trong lòng cũng rất khó chịu. Văn Hiên suy nghĩ một chút, đột nhiên sáng mắt lên, nói: "Các ngươi cũng đừng tuyệt vọng, chúng ta chưa chắc sẽ chết." Xoay người từ bên trong túi trữ vật móc ra một tấm phù, lẳng lặng nhìn Văn Uẩn Nhi.

Văn Uẩn Nhi ngây ra một lúc, mạnh mẽ vỗ đầu một cái, làm sao quên món đồ tốt này rồi. Đây là linh phù Xuất Khiếu kỳ mà sư phụ bọn họ trước khi bế quan đã dùng tinh huyết của bản thân điều chế cho bọn họ, dư sức đối phó với yêu tu Hóa Hình kỳ.

Văn Uẩn Nhi kéo Văn Hiên: "Chúng ta nhanh đi, Thư tỷ tỷ các nàng sắp không xong rồi!"

Hạ Tâm Nghiên ở phía sau vội la lên: "Ngươi cẩn thận một chút!" Cũng liền vội vã đi theo.

Mà Thư Khinh Thiển mọi người đã là cung giương hết đà rồi, tuy biết bọn họ không đi, nhưng cũng không thể phân tâm đi khuyên bảo. Bên eo Hạ Viêm hầu như bị linh hổ cào nát rồi, liên tiếp ăn vài viên Hồi Huyết đan mới cầm máu. Hai người còn lại cũng lung lay sắp ngã , đầy người là máu, chỉ còn có thể cố phòng thủ.

Nguyệt Ảnh kiếm trong tay Thư Khinh Thiển không một kẽ hở, thỉnh thoảng liền ném một vài pháp bảo Kim Đan kỳ vào linh hổ, ngoại trừ linh lực sắp cạn, còn lại không có bị thương bao nhiêu. Nhưng trong lòng nàng đau đến chảy máu, đây đều là những của Nguyệt di cho đó! Nàng vung kiếm vững vàng đỡ lấy một trảo của linh hổ, bị xung động hất văng ra ngoài, Thư Khinh Thiển chỉ cảm thấy cả lồng ngực đau nhức, trong cổ họng cũng tràn đầy mùi máu tanh.

Thư Khinh Thiển ho khan vài tiếng, gắng gượng lần thứ hai mạnh mẽ chém ra một kiếm. Chỉ nghe thấy Văn Uẩn Nhi truyền âm nói: "Ta cùng sư huynh có biện pháp đối phó với yêu tu này, Thư tỷ tỷ mọi người hấp dẫn sự chú ý của nó, ta cùng sư huynh dùng linh phù Xuất Khiếu kỳ nướng nó!"

Bọn người Hạ Viêm sau khi biết được hết sức kinh ngạc. Hai người này không biết có lai lịch gì, lại sở hữu Xuất Khiếu kỳ cực phẩm linh phù, xem ra chính là đồ đệ của vị một cao nhân hoặc là đệ tử tâm đắc của môn phái nào đó.

Bốn người đem hết toàn lực, lại không phòng thủ, liều mạng công kích. Thư Khinh Thiển lại sử dụng Phượng Minh Quyết Nguyệt di từng nhắc nhở trước khi đạt Nguyên Anh trước không được khinh suất sử dụng. Nàng vươn tay trái ra ở trên Nguyệt Ảnh kiếm phất một cái, vài giọt tinh huyết nhỏ ở trên thân kiếm, trong nháy mắt biến mất. Nàng đem toàn thân linh lực toàn bộ rót vào kiếm, Nguyệt Ảnh run rẩy phát sinh một tiếng phượng hót trong trẻo.Thư Khinh Thiển bổ ra một chiêu kiếm, kiếm khí hóa thành hư ảnh của một con phượng hoàng lao tới phía linh hổ, linh hổ phát ra một tiếng rống, bị bức lui vài bước.

Văn Hiên Văn Uẩn Nhi nhân cơ hội chia nhau phi thân chuẩn bị đem linh phù xuất ra, để bảo đảm một kích mất mạng, cả hai đồng thời ném ra linh phù. Mấy người Thư Khinh Thiển đã hao hết linh lực, tê liệt nằm đó vô pháp cử động.

Mắt thấy đã không thể tránh khỏi linh phù kia, linh hổ tuyệt vọng gào lên, chân trước đánh ra một luồng kình phong hướng thẳng đến Văn Uẩn Nhi đứng cách đó không xa. Thư Khinh Thiển thấy không ổn nhưng lại thực sự không thể ra sức, chiêu Phượng Minh Quyết vừa nãy đã đem linh khí của nàng rút khô rồi.

Văn Hiên trợn mắt đến muốn rách cả mí: "Uẩn Nhi, không..." cũng là trở tay không cứu kịp.

Văn Uẩn Nhi cũng nhận ra được nguy hiểm đang giáng tới, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn một đòn cuối cùng của linh hổ đang hướng tới mình, theo bản năng nhắm mắt lại.

Trong tích tắc khi nàng tuyệt vọng ấy, nàng cảm thấy bản thân rơi vào một cái ôm mềm mại mang theo noãn hương, đạo kình khí kia hung hăng đánh vào trên thân người nọ, cả hai cùng văng xa nhiều trượng.

Trong nháy mắt khi rơi xuống đất Văn Uẩn Nhi liền cảm thấy mệt mỏi rã rời, nhưng bất chấp đau nhức kịch liệt trên người, vội vã xoay người xem xét người đã che chở mình. Người này lại có thể là Hạ Tâm Nghiên! Nàng cẩn thận đỡ Hạ Tâm Nghiên lên, đã thấy Hạ Tâm Nghiên ói ra mấy ngụm máu tươi, dung nhan diễm lệ đã trở nên trắng bệch.

Văn Uẩn Nhi biết rõ chiêu kia lợi hại, lại nhìn Hạ Tâm Nghiên ói ra nhiều máu như vậy, gấp đến độ nước mắt chảy ròng, luống cuống tay chân cho Hạ Tâm Nghiên uống dược, cũng mặc kệ bao nhiêu, lấy ra mấy viên dược sư phụ đưa cho Hạ Tâm Nghiên uống hết, vừa khóc vừa nói: "Ngươi thế nào rồi? Ngươi đừng làm ta sợ, ngươi không được chết nha, hu hu hu..."

Những người còn lại đang sững sờ, hiện tại mới kịp phản ứng, vội vã chạy tới xem tình hình của hai người.

Hạ Mộc vội vã qua đây dùng linh lực xem xét thân thể của Hạ Tâm Nghiên. Văn Hiên trên dưới đánh giá Văn Uẩn Nhi, thấy nàng còn khóc trung khí mười phần, tim vốn lo lắng đến nhảy lên cổ họng cũng có thể dịu xuống.

Bốn người vốn tê liệt nằm trên mặt đất sau khi uống đan dược cuối cùng chậm chạp đi tới, Hạ Viêm vẻ mặt khẩn trương xem xét Hạ Tâm Nghiên, hỏi thăm Hạ Mộc Hạ Tâm Nghiên tình huống.

Hạ Mộc dùng linh lực giúp Hạ Tâm Nghiên điều dưỡng một chút kinh mạch, sau đó nói: "Phế phủ của tiểu thư bị thương không nhẹ, kinh mạch cũng có chút bị hao tổn, bất quá có Dưỡng nguyên đan cấp năm của Văn cô nương, nội thương rất nhanh có thể khôi phục, chỉ là kinh mạch hao tổn cần phải hảo hảo tiếp tục điều trị."

Văn Uẩn Nhi đỏ mắt vẫn luôn nhìn Hạ Tâm Nghiên, nghe nói như thế mới hơi hơi yên tâm.

Hạ Viêm sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến tình cảnh lúc đó vẫn còn rất sợ hãi, không nhịn được nói: "Tiểu thư thật sự là quá xúc động, người biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không? Nếu không phải có ngọc bội hộ thân Nguyên Anh kỳ do chủ nhân luyện chế cho người, người đã..." Cảm thấy lời không may mắn liền ngưng lại.

Hạ Tâm Nghiên lúc này đã chậm rãi ngồi dậy, phát hiện không người nào thương vong, lập tức khôi phục sức sống, cười nói: "Ta không phải không có chuyện gì sao? Ngươi nhìn xem không phải một người cũng không thiếu sao? Phá huỷ một cái Nguyên Anh pháp bảo đổi lại một cái mạng, bổn tiểu thư xem như là buôn bán có lời."

Tay ngắt lấy ngọc bội đeo bên hông, ngọc bội trong nháy mắt bể thành hai nửa. Nhìn hai mảnh ngọc bội trong tay, do dự một lúc liền tiện tay ném qua một bên.

Thư Khinh Thiển nhìn Hạ Tâm Nghiên, mỉm cười chân thành: "Cảm ơn ngươi, tuy rằng lúc đầu quen ngươi không phải rất vui vẻ, nhưng ta nghĩ ta cũng không hối hận đã đáp ứng ngươi điều kiện kia."

"Ngươi không cần cám ơn ta, trái lại là ta nên cảm ơn các ngươi. Nếu không có các ngươi, mười mấy người chúng ta đều phải chết ở đây. Vốn là ta không tốt, cứu Văn Uẩn Nhi cũng là việc nên làm." Nói xong dừng một chút, trên mặt tái nhợt liền hiện lên chút ửng đỏ, xấu hổ tiếp tục nói: "Về phần lúc chúng ta mới gặp mặt, là do ta tâm tình không tốt, có chút cố tình gây sự giận cá chém thớt với các ngươi, mong các ngươi đừng trách."

Nói xong trên mặt lại tăng thêm một tầng đỏ, càng có vẻ xinh động lòng người, làm Văn Uẩn Nhi vốn trầm mặc bên cạnh không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Thư Khinh Thiển cười pha trò: "Nguyên lai Hạ đại tiểu thư cũng sẽ có lúc đỏ mặt đây? Bất quá chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết. Chúng ta liền tự giới thiệu lại đi. Ta tên Thư Khinh Thiển, là một tán tu."

Văn Hiên cũng tiến lên phía trước nói: "Ta gọi là Văn Hiên, đây là sư muội ta Văn Uẩn Nhi, hai ta là đệ tử Huyền Thanh Tông. Ta thay sư muội tạ ơn Hạ cô nương cứu mạng."

Hạ Tâm Nghiên cùng Thư Khinh Thiển có chút kỳ quái. Huyền Thanh Tông luôn luôn cực kỳ bảo bọc đệ tử, nhìn Văn Hiên hai người hẳn là đệ tử thân truyền, làm sao sẽ để hai người bọn họ xuống núi.

Hạ Tâm Nghiên cũng không nghĩ lâu, chỉ là trưng lên một khuôn mặt tươi cười nói: "Ta tên Hạ Tâm Nghiên, rất hân hạnh được biết các ngươi. Ta là người của Hạ gia thành Toàn Cơ."

Thư Khinh Thiển thầm than, thành Tuyền Cơ họ Hạ chỉ có một nhà, là đệ nhất thế gia thành Tuyền Cơ, ở Tu Tiên giới thế gia đứng hàng thứ ba. Chẳng trách đại tiểu thư này lại thích làm gì thì làm như vậy. Đúng là vạn ác công tử bột.

Văn Hiên Văn Uẩn Nhi đối với tình thế đại lục cơ hồ là mù tịt, không hề biết Hạ gia lợi hại bao nhiêu.

Mọi người tìm khoảng đất trống nghỉ ngơi một lúc, hảo hảo khôi phục một chút linh lực.

Văn Uẩn Nhi đi đến bên cạnh Hạ Tâm Nghiên nhẹ nói câu cám ơn, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là xuất ra một cái hộp nhỏ đưa cho Hạ Tâm Nghiên: "Cho ngươi!"

Hạ Tâm Nghiên sửng sốt một chút, lập tức cười đến rất là sáng lạn: "Ái cha, tiểu Uẩn Nhi cho ta vật tốt gì đây?" Đôi mắt hoa đào sóng sánh lưu chuyển, thấy Văn Uẩn Nhi thập phần xấu hổ.

Cái tên này vẫn là chán ghét như vậy, "Ngươi quản đây! Không muốn thì trả lại cho ta!" Đưa tay liền muốn cướp về.

"Không được, đồ đã cho sao có thể lấy lại.", Hạ Tâm Nghiên một tay giấu cái hộp về phía sau, ngửa người tránh thoát Văn Uẩn Nhi, tay kia nắm lấy tay Văn Uẩn Nhi đang duỗi ra, đè xuống. Văn Uẩn Nhi vốn là tức giận, bất ngờ không đề phòng, trực tiếp ngã vào trong ngực Hạ Tâm Nghiên, vùi vào trong một mảnh mềm mại hương thơm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ bừng lại càng đỏ hơn, vội vã đứng lên lắp bắp mắng: "Ngươi... Ngươi làm sao lại đáng ghét như vậy!" Dẫm mạnh chân, xoay người chạy đến bên cạnh Văn Hiên.

Thư Khinh Thiển tức giận nhìn Hạ Tâm Nghiên, trừng nàng một cái.

Hạ Tâm Nghiên cũng có chút ngại ngùng, ngượng ngùng nói: "Ta cũng không phải cố ý, chỉ là muốn trêu nàng một chút."

Thư Khinh Thiển ở trong lòng cho một cái lườm xem thường, đại tiểu thư ngươi là có bao nhiêu nhàm chán, bao nhiêu trẻ con đây?

"Đây là..." Thư Khinh Thiển đột nhiên nghe thấy Hạ Tâm Nghiên thốt lên kinh ngạc. Ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Tâm Nghiên cầm cái hộp đã mở ra cả kinh đứng lên.

Thư Khinh Thiển bước nhanh đi tới, hỏi: "Làm sao vậy?" Nàng nhìn thấy đan dược màu xanh biếc trong hộp, cũng là ngây ngẩn cả người."Cư nhiên là Ly Vẫn Đan, còn là cấp bảy."

Cái gọi là Ly Vẫn Đan, chính là nói cho dù ngươi sắp chết rồi, nó cũng đem mạng ngươi kéo về. Có thể giúp ngươi trùng kết kim đan nặn ra Nguyên Anh. Chỉ cần nguyên thần còn đó liền có thể lại tu thân thể. Tuy nó không nghịch thiên bằng Thượng Cổ Luân Hồi Đan, nhưng cũng là bảo dược cứu mệnh cực kỳ trân quý.

Thư Khinh Thiển cùng Hạ Tâm Nghiên liếc nhau một cái, ở trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc cùng ngưng trọng.
--------------------

Bình Luận (0)
Comment