Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 111

Quân quan mắt đỏ sững sờ một chặp, rồi chợt vỗ đầu, cười to:

"Đúng, đúng, tôi nghĩ lạc hướng rồi, coi như chúng ta không thể giết được đám chó chết này, thì chỉ cần kéo dài được 3 phút, 3 phút là đủ rồi!"

Gã ngừng một chút, nhìn yêu tộc khổng lồ ngày một lớn hơn đằng xa, mắt hiện sự khinh thường mãnh liệt:

"Nhưng chỉ bằng hai ta, dù có thiêu đốt sinh mạng, tan nát thần hồn, e vẫn không đủ để kìm chân nó được 3 phút, không biết có ai sẽ đứng ra, kề vai chiến đấu cùng chúng ta đây?"

"Sẽ có, nhất định sẽ có."

Đinh Dẫn mỉm cười, trong mắt là niềm tin vững chắc nhất từ xưa đến nay.

Lý Diệu đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, thấy giữa những câu từ thốt ra nhuốm màu bi tráng, hắn chợt có linh cảm chẳng lành, không khỏi bật thốt: "Thầy Đinh, các thầy..."

Đinh Dẫn mỉm cười, làm thủ thế "xin lỗi", bình thản bảo:

"Lý Diệu à, xin lỗi nhé, lúc ở phòng chờ tàu còn hứa với em là sau này sẽ giao lưu với nhau về luyện khí thật nhiều, chỉ sợ thầy phải thất hứa rồi."

Quân quan mắt đỏ ấn vài lần lên tinh não mini, làm hơn mười luồng sáng bắn ra, hóa thành mười mấy màn hình theo dõi tình hình trên tàu.

Phần lớn hành khách đều không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng sấm sét khiến tàu bị xóc nảy, rất nhiều người còn đang quát tháo trách cứ nhân viên trên tàu.

Chỉ có rất ít hành khách là thấp thỏm lo sợ, bởi họ cảm giác được thú triều đang diễn ra.

Những người này có già có trẻ, dáng vẻ bất đồng, từ cách ăn mặc cũng có thể thấy họ thuộc về các tầng lớp khác nhau trong xã hội, tuy nhiên ai cũng đều có một đôi mắt trong veo, tỏa ra linh khí nhè nhẹ.

"Chúng ta hên đấy, trên chuyến xe này có khá nhiều tu chân giả."

Quân quan nhếch miệng nở nụ cười, mở phù trận thông báo ra, giọng đầy nghiêm túc:

"Ai là tu chân giả? Xin tập hợp ở phần đuôi tàu, nơi này cần các vị."

Giọng gã được thần niệm chuyển hóa, trở nên vô cùng rõ ràng, vang vọng khắp cả đoàn tàu.

"Ai là tu chân giả?"

"Ai là tu chân giả?"

"Ai là tu chân giả?"

Lý Diệu nhìn chăm chằm vào màn hình theo dõi, nhận thấy trong mấy khoang xe, một số hành khách có phản ứng.

Trong toa số 2, một ông già có mái tóc hoa râm, mặt mày hồng hào khỏe mạnh từ từ đứng dậy. Ổng lấy chiếc mũ cói màu vàng nhạt xuống khỏi giá để hành lý, cẩn thận đội nó lên đầu, rồi lại quay qua cửa sổ chỉnh sửa vẻ ngoài một chút, đoạn mới chống chiếc gậy khắc đầu rồng, bình tĩnh đi về phía đuôi xe.

Trong toa số 3, một gã mập bự con đang ngồi, trên mấy ngón tay vừa thô vừa ngắn là ba cái nhẫn vàng chóe. Ngồi cùng gã là một cô gái trẻ, nom có vẻ đủ tuổi làm con gái gã không chừng.

Ban đầu, gã mập ôm cô gái vào lòng, vừa dỗ dành vừa táy máy tay chân, có vẻ chả thèm để ai vào mắt, nom có hơi hung hăng.

Thế nhưng khi nghe thấy lời kêu gọi, thịt mỡ trên mặt gã chợt run lên, khiến gương mặt ấy lập tức trở nên cực kì nghiêm túc, thậm chí còn hơi đáng sợ.

Gã mập do dự hồi lâu, vẻ mặt càng lúc càng dữ tợn, coi bộ như sắp nghiến nát hàm răng đến nơi, rồi gã chợt vỗ đùi, ôm cô gái trẻ kia lại, hôn sâu!

Gã hôn rất chuyên chú, tựa như đời này sẽ chẳng còn cơ hội nào để hôn nữa, mặc cho cô gái giãy dụa thế nào cũng không chịu buông.

Hôn đến nửa phút, gã mới chịu thả ra, rồi bỗng đứng phắt dậy, vác cái bụng to như bầu năm, sáu tháng, đi về phía đuôi xe.

Cô gái lau nước dính trên khóe môi, hơi tò mò hỏi gã một câu, dường như là hỏi gã định đi đâu.

Lý Diệu nhìn gã mập nóng nảy huơ tay, nói hai chữ, xem khẩu hình thì là:

"Đi đái!"

Toa số 6, có một cặp vợ chồng khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, cả hai nhìn vô cùng bình thường, hệt như mấy nhân viên công sở đầy rẫy trong xã hội.

Nghe thấy lời kêu gọi, cô vợ dứng phắt lên không hề do dự, mà anh chồng thì lộ rõ vẻ sợ sệt qua nét mặt, thậm chí còn thò tay kéo vợ lại.

Cô vợ trợn mắt, ánh nhìn lộ rõ nỗi bất ngờ và khinh bỉ, rồi cô hất tay chồng ra, còn chỉ tay vào mặt ảnh mắng một câu, đoạn đi thẳng về phía đuôi xe, không hề quay đầu lại.

Anh chồng mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ đến sắp khóc, đến cuối cùng, anh ta cũng cắn răng, vỗ bàn một cái, rồi đứng dậy đuổi theo bóng vợ.

Ở toa số 9, một thiếu nữ vận quần dài trắng tinh đang ngồi đó, nom cô vô cùng xinh đẹp, tựa như một đóa lan nở rộ giữa sơn cốc sâu thẳm.

Khi tất cả mọi người đang hoảng loạn, thì cô vô cùng bình thản đọc quyển sách trên tay.

Ở thời đại mà tinh não khắp nơi này, rất ít người còn giữ sở thích đọc sách giấy, ngón tay thon dài lật trang sách, khiến thiếu nữ ấy có thêm một phần thanh nhã.

Nghe thấy kêu gọi, cô hơi chau đôi mày, lấy một chiếc thẻ đánh dấu sách luyện chế từ lá cây ra, cẩn thận đặt vào trang sách đang đọc dở, rồi cất sách lên giá để hành lý, đoạn bình thản bước về phía đuôi xe.

Tại những toa xe mà những người ấy bước qua, cũng có vài kẻ chứa đựng linh khí nơi đôi mắt - những tu chân giả có thể cảm nhận được nguy hiểm đang diễn ra ngoài kia.

Thế nhưng những kẻ ấy đều cúi gằm mặt xuống, cúi sát như muốn cắm đầu vào háng, không dám đối diện với họ.

Rất nhanh, năm tu chân giả xuất hiện trong toa xe bọc thép.

Gió bão càn quét và thú triều gầm gào cũng không thể khiến họ biến sắc, mà trái lại còn toát lên vẻ "ra là vậy" đầy thoải mái.

"Tôi là tu chân giả." Ông lão chỉn chu tỉ mỉ kia cất lời.

"Tôi là tu chân giả." Gã mập chù ụ kia thở hồng hộc, nói.

"Vợ chồng tôi đều là tu chân giả."

Cặp vợ chồng kia nhìn nhau, mỉm cười, tay trong tay, các ngón tay đan cài vào nhau, tựa như bông sen tịnh đế (*) chẳng thể tách rời.

"Tôi cũng là tu chân giả." Thiếu nữ thanh nhã như lan khẽ cười, bình thản nói.

Đinh Dẫn cùng quân quan mắt đỏ liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng thời cất tiếng cười to.

"Hai chúng tôi cũng là tu chân giả, chẳng ngờ hôm nay lại có đến năm vị đạo hữu đứng ra cùng chiến đấu, quả là thống khoái!"

Đinh Dẫn lấy ra một pháp bảo hình tròn to bằng nắm đấm, đặt nó lên trán, pháp bảo lóe sáng, như thể con mắt thứ ba của anh ta.

Vù.

Từ trong pháp bảo bắn ra năm sợi linh khí màu đỏ, chiếu vào trán của năm tu chân giả kia.

"Pháp khí trao đổi bằng thần niệm?" Hai mắt Lý Diệu sáng lên.

Tu chân giả có tinh thần lực cường đại, có thể thoải mái dùng thần niệm giao lưu với người khác, chỉ cần ý nghĩ vừa hiện lên là có thể cho người khác biết được rõ ràng.

Đinh Dẫn mới chỉ Trúc Cơ kỳ, đương nhiên chưa dùng được thần thông này, nhưng nếu dùng "pháp khí trao đổi bằng thần niệm", thì cũng có thể truyền đạt vô số tin tức qua thần niệm trong tích tắc, đạt được hiệu quả "tâm tư liên thông" ngay.

Lượng tin tức mà pháp khí trao đổi bằng thần niệm truyền đạt lên đến ngàn vạn chữ một giây, nên chỉ ba giây sau, năm tu chân giả liền toát lên vẻ suy tư.

Đinh Dẫn thu hồi sợi linh khí, dùng ánh nhìn nóng bỏng quét một vòng: "Tình hình chính là như vậy, ý chư vị đạo hữu thế nào?"

Ông lão chỉn chu tỉ mỉ kia bước lên một bước, tựa như một cây cổ thụ rực lửa, nghiêm túc và đầy nhiệt thành, gật đầu:

"Được, tôi đồng ý với ý kiến của Đinh đạo hữu, chỉ còn cách hi sinh mấy người chúng ta, mới có thể tranh thủ được ba phút thời gian quý báu. Lão hủ Trang Trung Hải, Luyện Khí kỳ tầng mười ba, thế nhưng tôi chỉ là tu chân giả loại nghiên cứu, linh năng trong người hữu hạn, dù có tan nát thần hồn, e cũng chỉ kích phát được pháo điện từ Thái Ất hai lần.

Gã mập lau nước mưa trên mặt, cười bảo:

"Tôi tên Cao Đại Khang, Luyện Khí kỳ tầng mười một, tu chân giả loại quản lý, tự mở một công ty làm ăn, sau này sợ là không ăn được nữa rồi. Ha ha, tôi tuổi trẻ mạnh khỏe, tuy tu vi không bằng ông Trang, nhưng liều cái thân thịt mỡ này, cũng có thể kích phát hai lần pháo điện từ Thái Ất!"

Cặp vợ chồng trung niên liếc nhau, cười nói:

"Tôi là Nghiêm Hiểu Điệp, chồng tên Trương Mãnh, chúng tôi đều là Luyện Khí kỳ tầng sáu, nhưng vợ chồng tôi tu luyện bí pháp song tu khá đặc thù, kết hợp với nhau, cũng kích phát được hai lần!"

Thiếu nữ thanh nhã như hoa lan nói:

"Tôi tên Vệ Thanh Thanh, vừa tốt nghiệp học viện Thiên Huyễn năm nay, đang trên đường đến một thôn nhỏ ở vùng sâu vùng xa làm cô giáo. Cảnh giới của tôi thấp nhất, chỉ là Luyện Khí kỳ tầng năm, là một tu chân giả văn nghệ, còn là một Huyễn Văn sư, tiếc là trước thú triều khả năng ấy chẳng có tác dụng gì. Tôi sẽ dốc hết toàn lực, cố gắng kích phát pháo một lần."

"Được! Tôi và lão Đinh đều là tu chân giả Trúc Cơ kỳ. Bọn tôi tan nát chân nguyên, tự bạo linh năng, hẳn có thể kích phát pháo điện từ Thái Ất 3, 5 lần. Chúng ta gộp lại, dù không đánh chết được lũ chó má kia, ít nhất cũng ngăn được nó ba phút!" Quân quan mắt đỏ hào khí ngút trời.

Mọi người giới thiệu xong, đều đưa mắt nhìn về phía Giang Đào trong góc.

Lúc này Lý Diệu mới nhớ ra, trong góc còn có "tu chân giả" tên Giang Đào đang chui rúc.

Giang Đào như đã chết ba ngày ba đêm, mặt mày trắng bệch, lắp bắp:

"Tôi, tôi chỉ mới Luyện Khí kỳ tầng 3, sợ là không kích phát được pháo điện từ Thái Ất, tôi, tôi..."

"Tôi tôi" một hồi lâu, hắn bỗng nhiên trở nên kích động, chỉ tay vào bảy tu chân giả ở đây, gào lên:

"Mấy người, mấy người điên rồi, sao phải hi sinh mạng mình để cứu một chuyến tàu đầy rẫy những kẻ xa lạ chứ!"

Bảy tu chân giả im lặng nhìn hắn, ánh mắt rất lạnh lùng.

Trong làn mưa phùn, họ hệt như bảy pho tượng đồng.

Giang Đào càng không chịu nổi, gào lên khản cả giọng:

"Chúng ta đều là tu chân giả mạnh mẽ, chí ít có thể sống cả trăm năm, hưởng thụ cuộc đời, sao phải chết ở cái chỗ này, sao phải thế?"

Gã mập lạnh lùng đáp:

"Chính bởi chúng ta là tu chân gia mạnh mẽ, thế nên khi đến thời khắc nguy hiểm, mới phải dũng cảm đứng ra gánh vác. Tu chân giới có câu này, không biết mày đã nghe chưa, "máu của kẻ mạnh, chỉ nên rơi vì kẻ yếu".

Vệ Thanh Thanh tiếp lời:

"Hơn nữa anh cũng tự chứng kiến sự đáng sợ của thú triều rồi đấy, dù chúng ta không xả thân mình, thì sau mười mấy phút cũng sẽ bị muỗi bạc mặt quỷ đuổi kịp, đến lúc đó cũng chỉ có đường chết mà thôi."

Ông lão Trang Trung Hải cũng bình tĩnh bảo:

"Cậu cũng là tu chân giả, có được lực tính toán phi phàm, có thể tự tính mà xem, còn cách nào khác không?"

Đôi mắt Giang Đào đảo một vòng, hét to:

"Đương nhiên là có! Muỗi bạc mặt quỷ hút hết máu cả đoàn tàu này cũng phải cần một ít thời gian. Chúng ta là tu chân giả, bằng ấy thời gian hoàn toàn có thể chạy xa mấy chục dặm, nếu có thể gặp được viện quân là thoát rồi!"

Ông lão nheo mắt lại, gằn từng chữ:

"Cậu trai trẻ, ý cậu là, để cả một đoàn tàu đầy những người thường làm lá chắn thịt cho chúng ta, thật sao?"

***

(*) Sen tịnh đế là hai đóa sen mọc lên từ một gốc, thường được coi như biểu tượng của tình cảm sâu đậm, không thể chia lìa.
Bình Luận (0)
Comment