Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 74

“Cảm ơn ngài đã quan tâm, thầy Tạ. Em vừa mới được kiểm tra tổng quát xong, bác sĩ nói cơ thể em chỉ hơi suy yếu. Em sẽ tập vật lý trị liệu ngay lập tức, em nhất định sẽ tham gia vào kỳ thi đại học năm nay. Đến lúc đó, nguyện vọng hàng đầu của em vẫn là Thâm Hải viện.” Lý Diệu nói, vô cùng tự tin.

Nụ cười trên môi Tạ Thính Huyền cứng đờ. Ông ta cảm thấy xấu hổ, nói: “Trò Diệu, ban nãy tôi cũng đã thảo luận với bác sĩ riêng theo dõi bệnh tình của em, cũng biết về tình huống hiện tại của em… Theo ý của tôi thì em không cần phải nóng vội, trước hết hãy điều dưỡng cơ thể thật tốt cái đã! Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học năm nay rồi, cho dù em có liều mạng tu luyện thì cũng chưa chắc có thể thi được thành tích tốt. Hơn nữa, nếu tu luyện bạt mạng như vậy thì còn có thể khiến cơ thể em suy sụp hoàn toàn, vậy chẳng phải là đáng tiếc? Không bằng giờ hãy dành một năm để khôi phục cơ thể, chờ sang năm rồi nói sau. Làm vậy thì sẽ tốt cả đôi đường, có phải không nào?”

Lý Diệu sửng sốt, suy nghĩ thật nhanh rồi liền hiểu ra: “Thầy Tạ, quý giáo sẽ không cho em “giảm điểm trúng tuyển” nữa đúng không?”

Khuôn mặt của Tạ Thính Huyền đỏ lên, do dự một hồi rồi gật đầu, nói: “Trò Diệu, em phải hiểu là với một ngôi trường có lịch sử lâu đời, danh tiếng vang xa như Thâm Hải viện thì việc đưa ra “giảm điểm trúng tuyển” là một quyết định vô cùng nghiêm túc. Mỗi một học sinh được “giảm điểm trúng tuyển” đều phải trải qua quá trình xét lọc nghiêm khắc, hơn nữa sự cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt. Với tình huống lúc đó của em thì thật sự không ai nghĩ rằng em có thể tỉnh lại ngay sau một tháng ngắn ngủi. Cho nên… tấm vé của em đã bị người khác lấy mất.”

Ngừng một chút, giống như đã quyết tâm, Tạ Thính Huyền nói tiếp: “Hơn nữa, cho tôi ăn ngay nói thật. Cho dù em tỉnh lại thì độ khai phá linh căn của em chỉ còn có 7%, khả năng thi đậu vào Thâm Hải viện thật sự quá xa vời. Cho dù tôi có giảm 20, thậm chí 30 điểm thì cũng có ích gì? Hãy nghe lời tôi, ở nhà tĩnh dưỡng một năm đi, sang năm lại đi thí nghiệm thử, nếu độ khai phá linh căn đạt trên 70% thì tôi sẽ cố gắng tranh giành cho em một tư cách “giảm điểm trúng tuyển” hoặc thậm chí là “đặc chiêu”. Trò Diệu, tôi cam đoan với em!”

Lúc này, có người ở sau lưng Tạ Thính Huyền hô gọi ông ấy. Ông ta lau mồ hôi rồi nói tiếp: “Thật ngại quá, tôi đang phụ trách một dự án vô cùng phức tạp, giúp quân đội luyện chế ra pháp bảo đột kích cho từng binh sĩ loại mới nhất nên mấy ngày này thật sự rất bận, không có thời gian liên hệ với em. Hoan nghênh em sau này thường xuyên liên hệ với tôi, có vấn đề gì về phương diện tu luyện thì cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp em hết mình!”

“… Em hiểu rồi, cảm ơn ý tốt của ngài, thầy Tạ.”

Lý Diệu hơi thất vọng, tắt linh hạc đi. Hắn chớp mắt, trong lòng bỗng nổi lên một nỗi buồn không tên.

Thâm Hải viện đã hủy bỏ tư cách “giảm điểm trúng tuyển” của hắn là chuyện đương nhiên. Bởi vì theo quy tắc, tuy điểm tích lũy của hắn cao hơn cả tổng số điểm của mấy chục thí sinh xếp sau nhưng hắn đã bị con vượn cự mục “giết chết”. Cho nên tất cả thành tích đều về lại con số không.

Huống chi độ khai phá linh căn của hắn chỉ còn có 7%, cho dù là ai nhìn thấy con số này thì đều cho rằng hắn đã hoàn toàn biến thành một phế vật.

Không có trường học nào sẽ đưa ra ưu đãi với một “phế vật” như vậy cả.

Dù biết vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút mất mát.

“Thầy Tạ, em biết bây giờ thầy không tin em, và cũng không ai tin vào em lúc này. Nhưng không sao cả, em sẽ dùng kết quả thi đại học của tháng sau để nói chuyện!”

“Không cần đặc chiêu, cũng không cần giảm điểm trúng tuyển. Em sẽ dùng thực lực của mình để đường đường chính chính bước chân vào Thâm Hải viện!”

“Chỉ là nếu vào giờ phút này thầy có thể tin tưởng vào em dù chỉ là một chút thì cũng tốt biết bao…”

Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Diệu quyết định trở về trường học xem thử.

Hắn nhớ rõ lúc ở Ma Giao đảo, hiệu trưởng Triệu Thụ Đức đã vô cùng xem trọng hắn. Ông ta còn sẵn lòng đại biểu Xích Tiêu phái ký một bản hợp đồng “ủy thác bồi dưỡng” với hắn.

Tuy hiện tại, trong mắt người khác thì hắn đã biến thành phế vật nên cái hợp đồng kia khẳng định cũng sẽ không được tính nữa. Nhưng nếu chỉ xin hiệu trưởng nói một giáo viên của lớp chọn viết một phương án tu luyện cho 30 ngày “chạy nước rút cuối cùng” cho hắn, lại cho hắn một ít tài nguyên, khiến hắn có thể liều mình cạnh tranh một phen trong kỳ thi đại học… Yêu cầu này cũng không quá đáng chứ nhỉ?

Rời khỏi bệnh viện, vì tiết kiệm thời gian, Lý Diêu chọn đi nhờ tàu điện ngầm tinh thạch.

Ở ô mua phiếu tàu dưới mặt đất, hắn đang tính lấy thẻ kim linh ra quẹt thì bỗng cái tinh não theo dõi bên trong cửa sổ bắn một đường sáng màu xanh lá nhạt quét qua mặt của hắn. Sau đó, tiếng “tít tít” vang lên rồi đường sáng xanh biến thành màu vàng.

Lập tức, giọng nói rô-bốt vang lên:

“Căn cứ vào nhận dạng khuôn mặt, hành khách là thương binh cấp 1, có thể đi miễn phí tất cả các phương tiện công cộng trong Liên bang.”

Nhân viên bán phiếu ngồi sau ô cửa “a” một cái, vẻ mặt sùng bái vừa đưa tấm vé xe vẽ đầy linh phù ra, vừa tò mò nhìn bên ngoài ô cửa.

Khi cô nhân viên nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi bất ngờ của Lý Diệu, đôi mắt bồ câu liền tỏa sáng, kêu lên đầy kinh ngạc: “Ai da, ngài trẻ như thế đã là thương binh cấp 1? Thật ghê gớm! Tôi tên Lý Tư Tư, không biết có thể làm quen với ngài không?”

Nhìn bộ dáng như thể chết đói của cô ta, hắn đoán rằng nếu không có cái quầy ngăn cách thì chắc hẳn cô ta đã nhảy xổ ra ngoài.

Lý Diệu không ngờ rằng mình đã có thể hưởng thụ đãi ngộ của thương binh cấp 1 nhanh như vậy. Khuôn mặt của hắn bị cô nhân bán vé nhìn đến mức đỏ ửng lên, ậm ừ hai cầu rồi liền chạy trối chết.

“Ai da, đãi ngộ của thương binh cấp 1 còn có thể nhiệm màu như vậy? Thảo nào thật nhiều thanh niên nhiệt huyết đều lớp lớp gia nhập vào quân đội Liên bang, nguyện ý tắm máu chiến trường, trảm yêu diệt ma!”

Lúc hắn bước chân vào cổng trường Xích Tiêu thì đã là 4 giờ chiều.

Lúc này, khối 10 và 11 đã lục tục tan học, trong bãi đỗ xe trong trường đã có không ít xe bay lên lên xuống xuống.

Khối 12 cũng đã kết thúc một ngày học nặng nề, đang tản bộ, hít thở không khí trên con đường nhỏ giữa những hàng cây và trong sân thể dục. Họ đang chuẩn bị ăn cơm rồi tiếp tục thức đêm ôn tập.

Lý Diệu bước vào cổng trường, ngẩng đầu lên nhìn cái bảng đếm ngược số ngày còn lại đến ngày thi đại học. Ở trên bảng có dòng chữ: “Cách thi đại học còn 31 ngày 7 giờ 44 phút 32 giây!”

Haizz, thời gian không chờ người!

Lý Diệu nắm chặt nắm đấm lại, cảm giác máu đều đã bắt đầu sôi trào trong từng mạnh máu. Hắn chỉ hận không thể bắt đầu điên cuồng tu luyện ngay bây giờ.

Hắn bước nhanh đến phòng học.

Bởi vì cơ thể hắn đã gầy đi rất nhiều, quả thật có thể nói là da bọc xương, nên lúc đầu không ai nhận ra hắn, nhưng rất nhanh sau đó liền có học sinh chỉ vào hắn, kêu to: “Đó không phải là Lý Diệu à?”

“Cái gì? Lý Diệu? Là “yêu tinh chợt lóe rồi tắt” kia à? Không phải là hắn gặp chuyện ngoài ý muốn trên Ma Giao đảo rồi hôn mê rồi à?”

“Là Lý Diệu thật! Không ngờ hắn tỉnh rồi! Nhưng gầy xuống nhiều quá, quả thật là gầy đến mức biến hình luôn!”

“A! trong video quay lại trận đấu trên Ma Gia đảo, hắn vẫn rất là cường tráng, không ngờ là giờ lại biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy!”

“Tôi nghe nói não của hắn đã bị công kích, linh căn bị xé nát hoàn toàn, độ khai phá cũng còn lại có 7%, quả thật là thành một phế nhân rồi… Hắn còn đến trường học làm gì chứ?”

Rất nhiều học sinh châu đầu ghé tai thì thầm.

Những học sinh đang chuẩn bị rời khỏi cũng dừng chân lại. Có vài học sinh còn giải thích sự việc với gia trưởng, lôi kéo gia trưởng ở lại xem trò vui.

Suy cho cùng thì Lý Diệu cũng được xem như nhân vật nổi tiếng trong trường, tuy là nổi về mặt xấu.

Năm giác quan của Lý Diệu đã nhạy bén hơn trước kia rất nhiều nên hắn có thể nghe thấy toàn bộ tiếng thì thầm của đám học sinh. Nhưng hắn cũng không có ý định dừng lại để giải thích.

Có rất nhiều chuyện không cần phải giải thích, chờ đến khi kết quả thi đại học được công bố thì mọi người sẽ tự hiểu được “yêu tinh” này không phải là chợt lóe rồi biến mất!

Chỉ là, hắn còn chưa vào đến khu phòng học thì một cơ thể cao lớn liền xuất hiện trước mặt hắn.

Trên khuôn mặt của người này là nụ cười “chân thành”, trong đáy mắt thì lại ẩn chứa trào phúng và châm biếm.

Người này chính là Hách Liên Liệt!
Bình Luận (0)
Comment