Chương 991: Hắc Hỏa Thạch cùng lính gác (Hạ)
Chương 991: Hắc Hỏa Thạch cùng lính gác (Hạ)Chương 991: Hắc Hỏa Thạch cùng lính gác (Hạ)
Hắc Hỏa Thạch có chút thiếu kiên nhẫn.
Nghe nói, chỉ có yêu tộc đặc biệt thành kính đối với tổ tiên, tâm linh đặc biệt tinh thuần, mới có thể nhìn thấy Vạn Yêu điện trên mây.
Hắc Hỏa Thạch rất ủy khuất, hắn cảm thấy mình đối với tổ tiên vẫn luôn rất thành kính.
Tuy hắn không quá rõ, những tổ tiên đó, cái gì Bàn Cổ, Cộng Công, Khoa Phụ, Hậu Nghệ, rốt cuộc ai là ai, ai lại đã làm cái gì, nhưng “thuế tổ linh” mỗi tháng, hắn không phải giao nhiều nhất, sảng khoái nhất sao? Những quy củ tổ tông các lão gia nói cho hắn, hắn cũng thành thành thật thật, chưa từng xúc phạm một điều nào.
“Đều là mụ đàn bà ngu xuẩn kia hỏng việc!”
Hắc Hỏa Thạch ở đáy lòng lầu bầu một câu, lòng như lửa đốt, mắt trâu của hắn nhanh chóng bao trùm lên một tầng rồi lại một tầng tơ máu.
Mắt thấy cả Man Chùy liên đội chỉ còn lại có một mình hắn chưa nhìn thấy, đôi mắt Hắc Hỏa Thạch vừa đỏ vừa sưng, đầu óc lại bắt đầu choáng váng từng cơn, trong lúc vừa tức vừa vội, mí mắt hắn giật loạn, giống như thật sự thấy được đám mây phát ra một mảng ánh sáng, một mảng ánh sáng nhiều màu sắc.
“Nhìn thấy rồi! Ta nhìn thấy rồi!”
Hắc Hỏa Thạch không biết “Vạn Yêu điện huy hoàng” có phải bộ dạng này hay không, nhưng hắn lại kích động tới mức rơi nước mắt trâu.
“Đó là Vạn Yêu điện, đó là trên tinh hải, nơi trở về của chúng ta!”
Kim Giác lão gia đem chiến chùy sừng trâu yêu văn vung ra từng cơn gió bão, đằng đằng sát khí gầm rú, “Xông lên, các dũng sĩ, đi khiến bọn Nhân tộc vô sỉ không biết xấu hổ, nhát như chuột kia kiến thức một phen sự lợi hại của Bàn Cổ huyết mạch!”
Phía trước, vô số con đom đóm màu đỏ tươi chỉ dẫn, vô luận là Hắc Giác Đà Ngưu, Lưu Tinh Thiết Ngưu hay là Thiết Vĩ Man Ngưu... con mắt toàn bộ ngưu tộc đều phát ra lửa, trong lỗ mũi phun trào ra yêu khí, ở giữa không trung ngưng kết thành từng đám mây đỏ quay cuồng!
Bọn họ cùng nhau hướng trạm gác Nhân tộc phát động xung phong so le không đồng đều, lộn xộn!
Bộ não Hắc Hỏa Thạch đã bị thuốc kích thích thần kinh thiêu đốt rối tinh rối mù, ý thức bình tĩnh đang nhanh chóng bị ham muốn giết chóc thay thế, giờ này khắc này, hắn càng thêm không tưởng tượng được “Vạn Yêu điện huy hoàng” rốt cuộc có bộ dáng gì nữa.
Lão gia nói, chỉ cần hắn tác chiến dũng cảm, cắm đầu xung phong, là có thể thăng lên Vạn Yêu điện huy hoàng, không bao giờ cần phát sầu hai mảnh đất cằn che kín cỏ Độc Kinh cùng bọ cạp hai đuôi kia nên trồng trọt như thế nào nữa, trong Vạn Yêu điện có ao rượu rừng thịt, vô số mỹ vị quý và lạ. Đã không cần cày ruộng, cũng không cần đào mỏ, chỉ việc cả ngày khoái hoạt!
Hắc Hỏa Thạch không biết vì sao gọi là “ao rượu rừng thịt”, càng nghe không hiểu “mỹ vị quý và lạ” là có ý tứ gì, chỉ biết đó đều là thứ ăn rất ngon.
Nhưng ngay cả “thứ ăn rất ngon”, Hắc Hỏa Thạch cũng không biết là mùi vị thế nào. Từ lúc sinh ra tới nay, mọi thứ Hắc Hỏa Thạch từng ăn, nhiều nhất miễn cưỡng nhét đầy bụng, tuyệt đối không có liên hệ gì với “ăn rất ngon”.
Không biết sao, trong một mảng đốm lửa lóe sáng cuối cùng trong đầu Hắc Hỏa Thạch, bỗng nhiên bật ra một con gà nướng bóng nhẫy mỡ.
Đó là hình ảnh thôn lớn Nhân tộc hắn từng ở trong ảo cảnh nhìn thấy.
Đó là một cái thôn rất lớn rất lớn rất lớn rất lớn, lớn đến mức Hắc Hỏa Thạch không biết nên hình dung như thế nào, chi tiết khác trong thôn lớn, hắn sớm đã quên sạch, duy chỉ có con gà nướng kia đặt ở trong lò sắt quay nướng cẩn thận, thoạt nhìn ngoài mềm trong non, lập lòe phát sáng, còn không ngừng nổi bong bóng, nhỏ dầu mỡ xuống, khắc thật sâu vào trên vỏ đại não của hắn, ngay cả mỡ gà nhỏ ở trên than phát ra tiếng “xèo xèo”, hắn cũng nhớ rõ.
Mỗi một đêm gian nan ở trong quân doanh, sau khi nghĩ xong về bà vợ cùng hai đứa nhóc con, Hắc Hỏa Thạch liền ra sức cân nhắc gà nướng rốt cuộc nên có mùi vị thế nào?
Là non mềm như ‘Khổ Thảo Trùng’, hay là giòn tan như ‘Xích Quyết Căn’?
Hắc Hỏa Thạch đương nhiên từng thấy gà, cũng từng bắt gà, nhưng từ trước tới giờ chưa từng nỡ ăn. Đó là thứ rất quý trọng.
Với lại lão gia cũng không để bọn họ ăn, lão gia nói ngưu tộc trời sinh là ăn cỏ, ít nhất hắc huyết ngưu tộc đều nên ăn cỏ, nhiều nhất kiếm chút côn trùng nhỏ cho đỡ thèm, đây là quy củ của tổ tông.
Nếu ăn thịt cá, hỏng quy củ của tổ tông, sau khi chết không được đi Vạn Yêu điện, chẳng những hắn không đi được, bà vợ cùng bọn nhóc của hắn cũng không đi được.
“Không biết trong ‘Vạn Yêu điện huy hoàng’ có gà nướng để ăn hay không? ‘Thịt cá’ ở nơi đó, hẳn là tổ tông cho phép nhỉ?”
Hắc Hỏa Thạch vừa miên man suy nghĩ, vừa sải bước chân chạy như điên.
Trên thân đám hắc huyết bọn họ không mang theo vũ khí cùng áo giáp quá nặng, nhiệm vụ của bọn họ chính là ở ngay sau khi xuyên việt đến Thiên Nguyên giới, tấn công tất cả trạm gác, cứ điểm cùng pháo đài Nhân tộc trong phạm vi tầm mắt, bình định tất cả chướng ngại cho bộ đội vạn yêu liên quân đến tiếp sau, hoặc là nói, ngăn chặn tất cả điểm hỏa lực có khả năng xuất hiện.
Hắc Hỏa Thạch tung bốn vó, chạy rất nhanh, cảm giác đầu óc hừng hực thiêu đốt làm hắn nhiệt huyết sôi trào, như là chắp cánh, thần hồn xuất khiếu, thoát ly thể xác vụng về mà xấu xí này.
Hắn nghĩ gà nướng phát sáng ánh mỡ, càng lúc càng có sức, quả thực như là một cơn gió rít gào, rất nhanh vượt qua toàn bộ đồng bạn, vượt qua “Mất Tai”, là kẻ đầu tiên lao về phía trạm gác Nhân tộc được mười mấy họng tinh từ pháo bảo vệ xung quanh.
Trên mặt Hắc Hỏa Thạch hiện ra nụ cười mờ mịt, đem cái đuôi hướng “Mất Tai” quẫy ba cái, trả thù thằng cha này vừa rồi đùa cợt đối với mình.
“Mất Tai” luôn là như thế, tay chân mềm yếu, mỗi lần đều không chạy nổi với hắn, uổng cho có một thân thịt tốt, trách không được năm đó bà vợ sẽ theo mình, mà không phải thằng cha “Mất Tai” sừng trâu thô hơn lớn hơn này.
“Nếu ta thật sự đi Vạn Yêu điện trên trời, gặp được gà nướng, nhất định phải kiếm về nửa con cho bà vợ cùng bọn nhóc nếm thử!”
Hắc Hỏa Thạch nhíu mày, dùng tế bào não nhảy nhót còn sót lại không có mấy, nghiêm túc suy tư vấn đề nên như thế nào từ trong Vạn Yêu điện đem gà nướng trộm ra.
Hắn lớn như vậy, còn chưa từng trộm đồ đâu!
Trên tinh từ pháo của trạm gác Nhân tộc phía trước phát ra những luồng hào qaung trông rất đẹp mắt, tràn đầy màu sắc, giống như là “Vạn Yêu điện huy hoàng” hắn nhìn thấy ở đám mây.
“Kỳ quái, Vạn Yêu điện sao có thể ở trong đại pháo của Nhân tộc?”
Hắc Hỏa Thạch buồn bực, bỗng nhiên phát hiện mình bay lên cao cao, trong miệng dinh dính, ẩm ướt một phen, lại có một hương vị chua.
“Đây là mùi vị gà nướng sao?”
Hắc Hỏa Thạch giãy dụa, muốn chuyển động đầu lưỡi một lần nữa, cẩn thận thưởng thức hương vị tuyệt không thể tả này.
Hắn duỗi thẳng đôi tay, ở trên không vung lung tung, muốn đi túm lấy con gà nướng thơm ngào ngạt, béo ngấy kia.
Đối diện, trong trạm gác Nhân tộc.
Lính gác có bộ râu quai nón, có một cái mũi củ tỏi đỏ bừng, như là cả ngày say khướt, nhìn điểm đỏ rậm rạp không ngừng tăng lên trên quầng sáng, “Phi” một tiếng, hướng trên mặt đất nhổ ra một cục đàm, lầu bầu một câu:
“Thực con mẹ nó xui xẻo.”
Từ sau “trận chiến bình minh”, thành trấn cùng căn cứ quân sự của liên bang ở trên đại hoang hầu như đều bị phá hủy, đã không còn sức duy trì tuyến tiếp viện dài đằng đẵng, ở phía bắc đại hoang xây dựng căn cứ chiến tranh càng thêm khổng lồ.
Bây giờ, liên bang áp dụng chiến lược phòng ngự co đầu rút cổ, đem đại bộ phận tinh nhuệ đều tập trung ở một đường ải Cự Nhận nam bộ đại hoang, đồng thời đem nhiều tài nguyên hơn nữa bỏ vào trong việc xây dựng chiến đoàn toàn tinh khải mới.
Ở trên cánh đồng hoang rộng lớn vô ngần bắc bộ đại hoang, chỉ bố trí thưa thớt một ít trạm gác.
Cùng với nói là cần dựa vào những trạm gác này để ngăn cản yêu tộc, chẳng bằng nói là, khi đại quân yêu tộc đột kích, muốn bọn họ ngay lập tức phát ra cảnh báo, hơn nữa bước đầu dò xét ra hư thật của yêu tộc.
Quân liên bang đóng trong những trạm gác này rất rõ ràng trách nhiệm của mình, cùng với vận mệnh sau khi yêu tộc đến.
Nhưng đây là chiến tranh, thần thông của Tinh Diệu Liên Bang còn chưa phát triển đến trình độ, có thể luyện chế một loại pháp bảo, ở trên đại hoang hoàn cảnh linh lực từ trường cực kỳ phức tạp, hoàn toàn thay thế được lính gác.
Điều duy nhất quân liên bang có thể làm, chính là đem thời gian nhiệm vụ của mỗi một tên lính gác cố gắng rút ngắn, mỗi bảy ngày sẽ thay một đám lính gác.
Mỗi một tên lính gác, chỉ cần thủ vững bảy ngày, là có thể đạt được một tháng nghỉ thật dài, về nhà đoàn tụ với người thân.
Gã lính gác này đã thủ vững bảy ngày rưỡi.
Lính gác tới thay hắn, nửa đường gặp khu lôi bạo, chiến hạm vận tải bị sét đánh trúng, đang khẩn cấp duy tu, hắn chỉ có thể ở lại nơi này thêm một ngày.
Ai biết!
Cả người gã lính gác run rẩy, mười ngón tay đều đang nhảy múa. Hắn là một gã cao lớn thô kệch, lại giống như đứa trẻ bị bắt nạt, rất ủy khuất khóc lên.
“Cái đcm!”
Lính gác khóc nói, “Cái đcm! Cái đcm! Cái đcm!”
Lính gác vừa khóc, vừa hướng trên cổ tiêm một liều thuốc trấn tĩnh, lại đốt một điếu thuốc lá, sau đó mở ra máy tính, nhanh chóng đem mọi thứ quan sát được đều đưa vào.
Theo một chuỗi số liệu cùng hình ảnh đều hóa thành linh ba hướng phía sau truyền tống, lính gác thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, phát hiện nước mũi cũng đã chảy tới trên môi.
Lính gác dùng cổ tay áo cáu bẩn lau nước mắt cùng nước mũi, từ trong lòng lấy ra máy tính cá nhân của mình, như vuốt ve viên đá quý giá nhất trên thế giới, kích phát ra một quầng sáng.
Nơi này là mép trước nhất của đại hoang, hoàn cảnh linh từ quá mức phức tạp, rất khó trực tiếp trò chuyện với nội địa liên bang, quân liên bang cũng có quy củ của mình, binh sĩ có thể mang theo máy tính cá nhân, lại không cho phép nối linh võng (võng: mạng).
Hắn kích phát ra, chỉ là một tấm ảnh chụp lập thể chứa ở bên trong mà thôi.
Trong Ảảnh chụp, là một nữ tử làm tóc xoăn, thân hình hơi béo, cười tủm tỉm, cùng hai bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh.
Đứa bé trai lớn chút còn hướng hắn nháy mắt làm mặt xấu.
Lính gác cười cười, bỗng nhớ tới mình nói cai thuốc lá với lão bà, luống cuống tay chân đem tàn thuốc dập tắt, lại dùng đầu lưỡi đảo đảo răng, lúc này mới đem cái miệng rộng tua tủa râu, hướng huyền quang hư ảo nhẹ nhàng hôn lên, đem huyền quang hôn thành một mảng gợn sóng nhỏ vụn.
Lính gác đem máy tính đặt ngay ngắn ở bên cạnh, xoay người cầm lên một khẩu tinh từ pháo.
Loại tinh từ pháo trên ụ súng cố định này, dựa vào máy tính khống chế trong trạm gác là có thể thao túng, hắn chỉ cần ngồi ở phía trước quầng sáng theo dõi là được.
Nhưng, lính gác vẫn đem một khẩu tinh từ pháo trong đó giải trừ tự động bắn, chuyển thành thao túng bằng tay.
Dưới tình huống bình thường, một khẩu tinh từ pháo cần ba binh sĩ mới có thể thao túng bằng tay.
Lính gác lại nghiến răng thật chặt, dùng hết sức lực toàn thân, đem hộp tinh nguyên nhét từng cây vào băng đạn.
“Ong ong ong ong!”
Trên ba cột từ của tinh từ pháo lượn lờ ra từng đạo hồ quang, hồ quang lan tràn đến trên đôi tay của hắn, đem làn da, thần kinh cùng máu thịt của hắn xé nát từng mảnh!
Nước mắt của lính gác biến thành màu đỏ, hắn nhìn mảng gợn sóng nhỏ vụn kia trên quầng sáng một lần cuối cùng, hít sâu một hơi, đem đầu ghé đến trên vị trí ngắm của tinh từ pháo, nheo mắt trái, gắt gao tập trung tên yêu tộc xông lên dẫn đầu kia.
Đó là một con man ngưu điên cuồng.
Gã chạy nhanh như vậy, dẫn tới quanh thân cũng thẩm thấu ra các giọt máu, bị khí nóng làm bốc hơi, hóa thành một đám sương máu mờ nhạt, làm thân hình khổng lồ của gã tỏ ra càng thêm xấu xí.
Trâu điên cười dữ tợn, trong mắt trâu hầu như sắp bật ra khỏi hốc mắt tràn ngập hào quang cuồng bạo, khóe miệng chảy ra nước miếng màu vàng nhạt, bộ dáng bụng đói kêu vang.
Lính gác hoàn toàn có thể tưởng tượng, cảnh tượng sau khi bị một tên yêu ma như vậy lao vào thành trấn.
Lính gác dùng ngón tay be bét máu thịt, hầu như lộ ra xương cốt, dùng sức vuốt ve phù trận kích phát tinh từ pháo, lẩm bẩm: “Đến đây đi, súc sinh!”