Chương 1020: Đại não dần dần đông lạnh
Chương 1020: Đại não dần dần đông lạnhChương 1020: Đại não dần dần đông lạnh
Tùy theo tiếng hô lãnh khốc của từng tên Yêu Hoàng, trên mô hình quang ảnh giữa đám đông dần xuất hiện những mảnh hồng tuyến hẹp dài lăng lệ, bao vây từng tòa cao ốc, thậm chí xé chúng thành mảnh nhỏ.
Những hồng tuyến kia đều là lộ tuyến tấn công dự tính của bọn họ.
Cơ quan chính phủ tối cao Thiên Đô thị, tất cả tổng bộ đại tông phái, học phủ cao cấp, trạm Linh Võng, đài phát thanh Linh Năng, kho Tinh Thạch lớn nhất Liên Bang. . .
Tất cả yếu địa chiến lược đều bị Yêu tộc nhắm đến!
Phía sau đám Yêu Hoàng là mấy chục tên Yêu Vương.
Nhiệm vụ của bọn họ càng thêm tỉ mỉ, cũng càng thêm kín đáo và chí mạng, giống như vô số thanh chủy thủ tẩm độc, đâm vào yếu hại mềm mại nhất của Liên Bang.
“Kim Ngột Húc!”
Khi Kim Đồ Dị đọc đến cái tên này, trên mặt hắn thoáng toát ra một tia hào quang nhu hòa.
Một thanh niên thân hình cao lớn, tướng mạo có phần tương tự hắn, lại nhiều thêm một phần khí phách đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói:
“Báo cáo thống soái, ta sẽ suất lĩnh bộ đội “Huyễn Ảnh Kim Điêu” tinh nhuệ nhất của Vũ tộc, tiến đánh “Lục Mang Tinh đại trận” của Thiên Đô thị !”
“Lục Mang Tinh đại trận do ba vạn sáu ngàn phi kiếm không người khống chế tổ thành, là lực lượng phòng không chủ yếu của Thiên Đô thị, ta sẽ nhanh chóng phá hủy nó, tranh thủ điều kiện có lợi nhất cho bộ đội tuyến sau, đặc biệt là khi Huyết Yêu hào xuất hiện trên bầu trời Thiên Đô thị!”
Kim Đồ Dị quét mắt nhìn con trai bằng vẻ tán thưởng, trầm giọng nói:
“Tốt, nhiệm vụ tiến công lượt đầu tiên chính là như thế, ta cũng sẽ tự mình thống ngự hạm đội tấn công trong Huyết Yêu hào, năm phút đồng hồ sau, thông qua lượt truyền tống thứ hai, xuất hiện trên bầu trời Thiên Đô thị!”
“Dự tính, trong vòng nửa giờ, chúng ta có thể truyền tống qua đó 30 tên Yêu Hoàng, hơn 300 Yêu Vương, cùng với 150 chiếc chiến hạm Yêu Ma bao gồm hơn mười chi quân đoàn được chuyên chở theo!”
“Đây là một cỗ lực lượng bất khả chiến bại, đây là một cỗ lực lượng có thể phá hủy hết thảy!”
“Nhớ kỹ, sau khi chiếm lĩnh được những yếu địa chiến lược trong Thiên Đô thị, phải không tiếc bất cứ giá nào, lập tức triển khai Tinh Cự, tổ kiến Truyền Tống Trận!”
“Chỉ cần dựng lên đủ nhiều Tinh Cự và Truyền Tống Trận, chúng ta liền sẽ nắm giữ tọa độ truyền tống chính xác, có thể tùy ý truyền tống đến bất kỳ điểm then chốt nào trong Thiên Đô thị.”
“Nó giống như môt thanh dao găm. Đâm vào lồng ngực kẻ địch, vững vàng cắm ngay trên trái tim kẻ địch!”
“Dùng lực lượng xâm nhập của chúng ta, không có khả năng, cũng không cần phải chiếm lĩnh toàn bộ Thiên Nguyên giới trong ngắn hạn.”
“Chỉ cần chiếm lĩnh thủ đô kẻ địch, hơn nữa bảo trì được năng lực điều phối lực lượng cường đại ở tuyến sau. Chúng ta liền triệt để nắm giữ chủ động!”
“Đến lúc đó, người Thiên Nguyên không thể không khuất phục trước quân thế vô địch của tộc ta, mặc chúng ta muốn làm gì cũng được, thậm chí phải giao ra pháp bảo và kỹ thuật tiên tiến nhất.”
“Chờ chúng ta hút vào xương tủy, ép khô hết thảy Tinh Diệu Liên Bang, thậm chí giành được lượng lớn tình báo về Phi Tinh giới, khi đó chính là tận thế của bọn hắn!”
Trong phòng họp bí mật truyền ra tiếng cuồng tiếu, đáy mắt tất cả Yêu tộc đều tràn ngập dã tâm và tham lam, ánh mắt nóng rực, phảng phất như muốn đốt cháy mô hình quang ảnh Thiên Đô thị.
“Tộc ta đã trầm luân quá lâu.”
Kim Đồ Dị quét mắt nhìn toàn bộ đám Yêu Hoàng, dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi nói:
“Bắt đầu từ chiến bại một vạn năm trước, tộc ta liên tiếp thất bại ở các Đại Thiên Thế Giới, bị xua đuổi và tàn sát, chúng ta vứt bỏ từng tinh khu quan trọng, cuối cùng vứt bỏ trọn cả Tinh Hải, không thể không thu mình lại trên tòa đảo hoang nằm ở biên giới Tinh Hải này.”
“Không biết, trong Tinh Hải mênh mông. Rốt cục còn có bao nhiêu thế giới hoàn toàn do tộc ta khống chế?”
“Dù có, vậy e là cũng tương tự như chúng ta, lay lắt kéo dài hơi tài ở những vùng đất cằn cỗi nhất?”
“Hủy diệt, trùng sinh, bất hủ! Đây là tín niệm không thể dao động của tộc ta! Hi vọng thông quan trận chiến tranh này, tộc ta có thể thoát thai hoán cốt, giành được trùng sinh, bước lên con đường Bất Hủ tiền đồ xán lạn!”
Kim Đồ Dị giơ tay phải lên cao cao, siết thành nắm đấm, chém đinh chặt sắt đập thẳng xuống. Phảng phất muốn đập nát hiện trạng ảm đạm của Yêu tộc, đập ra một Yêu tộc hoàn toàn mới, sinh cơ bừng bừng, khác hẳn hiện thời!
Lông vũ hắn cũng như đao kiếm chậm rãi thoát ra khỏi vỏ, từng mảnh từng mảnh dựng thẳng lên, tóe phát ra quang hoa lạnh lẽo.
“Rống!”
Trong phòng họp bí mật, toàn bộ Yêu Hoàng và Yêu Vương đều nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng kêu hét, tận tình phóng thích chiến ý cuồng dã.
. . .
2 giờ 33 phút trưa ngày 12 tháng 5.
Cách thời điểm “Huyết Yêu mỉm cười” hình thành còn 8 tiếng đồng hồ.
Sóng máu trên hồ huyết bạc đã xung kích lên cao trên trăm mét.
Nơi sâu nhất Huyết Yêu chi nhãn, Lý Diệu vừa hoàn thành một hồi chạy thử phức tạp, làm bộ không thấy được bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của con cú mèo kia, nhắm mắt ngủ vờ.
Đáy lòng lại đang yên lặng trầm tư về một vấn đề.
Kim Đồ Dị hẳn không thấy được sơ hở nào đâu nhỉ?
Mỗi câu trả lời của mình đều được nghĩ sâu tính kỹ, về mặt chi tiết tuyệt đối không khả năng phạm sai lầm.
Còn nhịp tim, tốc độ chảy của huyết dịch thậm chí tần suất rung động của cơ bắp đều được điều chỉnh rất thích hợp.
Trừ phi Kim Đồ Dị có bản lĩnh biết trước, bằng không tuyệt đối nhìn không ra sơ hở.
Mặt khác, giả sử Kim Đồ Dị thật sự nhìn ra được sơ hở gì, hắn không lý do nào lại thả mình về!
Dù ở trong trung tâm chỉ huy hắn e ngại ném chuột sợ vỡ bình, nhưng sau khi rời khỏi trung tâm chỉ huy, hắn hoàn toàn có thể tập kích.
Không gian nhỏ hẹp như vậy, trước sau bố trí ba năm tên Yêu Hoàng chặn kín, mình có là Đại La Kim Tiên đều trốn không thoát.
“Hẳn nên, ta đã qua mặt được Kim Đồ Dị!”
Trong lòng Lý Diệu búng tay một cái, lại bắt đầu tập trung tinh thần thiết kế phương án nổ tung.
Sau khi được hắn tự tay cải tạo, chọn dùng hệ thống ổn định kết cấu song đinh ốc, hắn sẽ càng dễ xuống tay hơn trước.
Sau vài chục lần suy diễn, hắn tuyệt đối có nắm chắc nổ tung Huyết Yêu chi nhãn lúc lực hút thủy triều đạt đến đỉnh điểm!
Kế tiếp, chính là kế hoạch chạy trốn.
Ở sâu trong Huyết Yêu chi nhãn, ngoại trừ Truyền Tống Trận và bậc thềm lên xuống ra, còn có thông đạo thoát hiểm khẩn cấp. Dù sao những nhân viên công tác ở đây đều là chuyên gia thâm niên ở nhiều lĩnh vực, là tài phú quý giá nhất của Huyết Yêu giới, vạn nhất xảy ra vấn đề, toàn quân bị diệt, vậy thật sự chẳng khác gì đả kích chí mạng.
Huyết Yêu chi nhãn bị phá hoại, lực hút thủy triều khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nhất định sẽ cuộn lên sóng to gió lớn, thậm chí đất rung núi chuyển, khiến cho tình cảnh đại loạn.
Đến lúc đó, mình chỉ cần ngụy trang thành một tên lính liên quân vạn yêu hoặc chuyên gia là có thể đục nước béo cò, hành sự tùy theo hoàn cảnh!
Lý Diệu mỉm cười, lần nữa chìm vào trong thế giới não, suy nghĩ xem làm sao để quy cô lần nổ tung này lớn hơn một chút, hoa lệ một chút, huy hoàng một chút!
. . .
4 giờ 25 phút chiều ngày 12 tháng 5.
Cách thời điểm “Huyết Yêu mỉm cười” hình thành còn 6 tiếng đồng hồ.
Biển mây cuộn trào, trời chiều như máu, ba vầng trăng yêu dị ẩn hiện sau tầng mây.
Kim Đồ Dị và con trai trưởng Kim Ngột Húc đứng thẳng bên trái Huyết Yêu hào, trên một lan can lồi ra, hai cha con lẳng lặng thưởng thức phong cảnh mênh mông bát ngát, ầm ầm sóng dậy trước mặt.
“Lại qua nửa ngày, trên bầu trời thủ đô Tinh Diệu Liên Bang cũng sẽ có biển mây do sương mù và hỏa diễm, đồ sộ hệt như phiến mây này, không, còn đồ sộ hơn gấp trăm lần, ba ba!”
Có lẽ là kích động trước khi xuất chinh, Kim Ngột Húc hiếm có lúc hô một tiếng “ba ba”, chứ không phải “phụ thân”.
Tiếng kêu này phảng phất khơi gợi lại hồi ức xa xăm nào đó của Kim Đồ Dị, hắn khẽ run lên, trầm mặc trọn nửa phút mới nói khẽ:
“A Húc. . .”
Đây cũng là một xưng hô đã lâu không xuất hiện.
“Ba ba, ngài có gì phân phó?”
Kim Ngột Húc đứng thẳng lưng, ánh mắt nóng rực nói:
“Trong chiến dịch Xích Triều, bộ đội Huyễn Ảnh Kim Điêu của ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó, hãn vệ vinh quang Vũ tộc chúng ta!”
Kim Đồ Dị cười cười, châm chước một lúc thật lâu, cuối cùng mới đặt tay lên bờ vai con trai:
“Không có gì, ta chỉ muốn nói, cẩn thận một chút, ngàn vạn. . . Đừng chết!”
Kim Ngột Húc sửng sốt, không ngờ phụ thân vốn lãnh khốc vô tình sẽ nói ra câu như vậy.
Kim Đồ Dị có vẻ đắng chát sờ lên mũi ưng, từ trong lòng lấy ra một tấm ngọc giản cổ kính, thanh âm càng trở nên khàn khàn:
“Đây là kết quả kiểm tra toàn thân ta bí mật thực hiện hơn một năm trước, đặc biệt là kiểm tra sóng điện não, ngươi nhìn xem.”
Kim Ngột Húc thoáng hồ nghi dán ngọc giản lên mi tâm, quan sát một lúc, sợ hãi thốt lên:
“Đại… đại não dần đông?”
“Không sai.”
Kim Đồ Dị thản nhiên nói:
“Kỹ thuật sinh hóa của Yêu tộc chúng ta cực kỳ phát triển, nếu chỉ là loại bệnh nhẹ như trong đại não mọc u ác tính, hoặc là xuất huyết não, thậm chí tế bào não héo rút, thì đều có cách chữa trị.”
“Nhưng bệnh chứng đại não dần đông là bệnh bất trị của tộc ta, liên quan đến chỗ sâu nhất trong gien, thậm chí liên quan tới thần hồn huyền bí, trăm ngàn năm qua chưa ai có thể phá giải.”
“Chúng ta chỉ biết là, bệnh này có liên quan đến gen biến dị của tộc ta, nếu đại não căng thẳng cao độ trong thời gian dài, vài chục năm, trên trăm năm không ngừng suy nghĩ thì sẽ mắc bệnh này.”
“Ha ha, vài chục năm qua, ta một mực lo lắng, dồn hết tâm lực cho kế hoạch Xích Triều, cơ hồ mỗi một giây đồng hồ, đại não đều ở trong trạng thái quá tải, giờ nó muốn “làm lạnh” một chút, cũng không có gì là lạ.”
“Ba ba!”
Kim Ngột Húc rối như tơ vò, không biết nên nói gì.
“Yên tâm đi.”
Kim Đồ Dị mỉm cười, không nhẹ không nặng nắn lấy bả vai con trai:
“Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, dù là những Tu Chân giả truy cầu Vĩnh Sinh Bất Hủ kia, lại có mấy người thật sự có thể vạn năm không chết?”
“Huống chi còn chưa chết, chỉ là trong tương lai vài năm, tế bào não chậm rãi héo rút, năng lực tính toán và trí lực dần dần hạ thấp thôi.”
“Nếu trị liệu kịp thời, tĩnh dưỡng thoả đáng, hơn nữa vĩnh viễn không hề xung kích năng lực tính toán cực hạn, có lẽ ta còn hi vọng dùng trí lực của một tên Yêu tộc bình thường sống nốt nửa đời còn lại!”
“Quan trọng nhất là, trước khi trí lực ta trượt dốc, kế hoạch Xích Triều đã hoàn thành, tộc ta sắp trùng sinh, đạp lên một con đường mới tươi sáng!”
“Hơn nữa, ta cũng tìm được người nối nghiệp vừa ý, thích hợp dẫn đầu Vũ tộc thậm chí toàn bộ Yêu tộc đi lên con đường quật khởi này, tiến tới biển lớn Tinh Hải!”
“Người nối nghiệp?”
Kim Ngột Húc hơi ngớ, nhìn xem đôi mắt tràn ngập chờ mong của phụ thân, lập tức hiểu ra ý của cha mình, không khỏi mừng rỡ như điên!