Chương 1098: Trảm yêu nào, trừ ma nào!
Chương 1098: Trảm yêu nào, trừ ma nào!Chương 1098: Trảm yêu nào, trừ ma nào!
Sáng sớm tám giờ đúng, khi hơn một ngàn vạn thị dân cư trú dưới địa hạ thành Thiên Đô thị bắt đầu một ngày mới, mấy chục tầng địa hạ thành lập tức càng thêm phần hỗn loạn.
Bởi vì trên mặt đất mưa rào xối xả, hệ thống thoát nước dưới mặt đất bị vận chuyển tới cực hạn, vô số máng xối và ống thoát nước phát ra tiếng “ầm ầm” vang rền!
Độ khó trong việc truy tung tăng lên mấy cấp, nhóm Bí Kiếm sứ đã nhiều ngày không chợp mắt sắp điên rồi!
Lý Diệu lần nữa thông qua dây cáp điện bắt liên lạc với giáo sư Mạc Huyền.
Giáo sư Mạc Huyền đã chuẩn bị sẵn cho hắn tin tức cần thiết.
Lý Diệu vẫn canh cánh trong lòng về tay súng bắn tỉa thần bí.
Tới tận giờ khắc này, sau khi tiêm vào lượng lớn thuốc phục hồi tế bào, trái tim hắn vẫn ẩn ẩn nhói đau, ngẫu nhiên lại có dấu hiệu ngừng đập.
Lần đánh bén như chớp giật kia quả thật quá đáng sợ!
Không phải Lý Diệu tự biên tự diễn, đưa mắt toàn bộ Liên Bang, tay súng bắn tỉa có thể tạo thành uy hiếp như thế với hắn, tuyệt đối không quá ba người.
Người này tuyệt không hề có ý bắt sống, một lòng muốn dồn hắn vào chỗ chết, nếu “tổ chức người yêu nước” thật sự tồn tại, người này rất có khả năng là một thành viên trong đó, đồng thời cũng là đột phá khẩu lớn nhất.
Bởi vậy, hắn mới nhờ giáo sư Mạc Huyền truy tra thân phận người này.
Thân phận tay súng bắn tỉa kia không phải bí mật gì quá lớn, dù sao với phát súng thần kỳ như thế, tuy đã khống chế lực lượng và uy thế đến cực hạn, người bình thường không cảm giác ra được, nhưng tu sĩ cao giai nhất định có thể ngửi được linh khí nhàn nhạt, đây là điều tuyệt đối không cách nào giấu diếm.
Cục trưởng Bí Kiếm cục Lữ Túy thản nhiên thừa nhận còn có một chi tiểu đội săn giết khác, lý do là phòng ngừa “U Minh chi tử” thẩm thấu, dẫn đội lại là tổng giáo quan trong quân đội, Tu Chân giả không biết nội tình tự nhiên khó mà ngờ tới.
"Không ngờ là “Tử quang” Diệp Trường Không?"
Lý Diệu âm thầm líu lưỡi.
Thân là tổng giáo quan súng ống của mấy ngàn vạn quân liên bang, “Tử quang” Diệp Trường Không là nhân vật truyền kỳ thành danh hơn 100 năm trước. Hoàn toàn xứng đáng là anh hùng Liên Bang, không nghĩ tới hắn cũng là thành viên của "tổ chức người yêu nước"!
Lý Diệu nhanh chóng đánh giá được chiến lực hai bên.
"Tử quang" Diệp Trường Không là Nguyên Anh kỳ trung giai, am hiểu cách không ngự vật, khóa định tinh thần, tàng hình biệt tích. Lại có một thanh pháp bảo súng ống uy lực cường đại gia trì, ở khoảng cách hơn 1000m nhất định sẽ chiếm ưu thế.
Còn Lý Diệu là Cứu Cực Kim Đan, am hiểu thiết trí bẫy rập và chém giết cận thân, nếu rút ngắn khoảng cách còn tầm 100m đổ lại, vậy đối phương chỉ còn nước mặc hắn xâu xé.
Chẳng qua, điều Lý Diệu muốn không chỉ đơn giản là tiêu diệt "Tử quang".
Trầm ngâm một lát. Lý Diệu phát tin cho giáo sư Mạc Huyền: "Có biết “Tử quang” Diệp Trường Không dùng loại súng nào không?"
Giáo sư Mạc Huyền là chuyên gia pháp bảo có thâm niên, đối với pháp bảo thường dùng của cao thủ Nguyên Anh Liên Bang tự nhiên thuộc như lòng bàn tay: "Hắn thường dùng nhất là súng ngắm “Thiên Toa 9”, súng ngắm này vốn dùng để đối phó cường giả có áo giáp siêu dày trong Yêu tộc, cùng với Yêu thú khổng lồ được cao thủ Kết Đan trở lên thao túng, Yêu thú cao hơn 100m, một viên một lỗ thủng, head shot cũng được!"
“Thiên Toa 9 của Diệp Trường Không còn được đại sư luyện chế súng ống Lý Thần Tâm cải tạo. Tiêu hao lớn lượng thiên tài địa bảo, độ lại hoàn toàn, tổng hợp hai tầng thần thông đơn binh ngắm bắn và phản trang giáp. Lại thêm tử đạn tinh thủy được luyện chế tỉ mỉ, trở thành súng pháp bảo độc nhất vô nhị, ngay cả đại sư Lý Thần Tâm cũng vô cùng mãn ý với kiệt tác này, đích thân đặt lên là Thiên Khu!"
Lý Thần Tâm là đại sư luyện chế pháp bảo súng ống nổi danh nhất Liên Bang, súng ngắm hạng nặng do hắn tự tay cải tạo, khó trách có thể phát huy uy lực lớn đến vậy.
Lý Diệu suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Có cách nào xâm nhập tinh não đại sư Lý Thần Tâm, lấy được toàn bộ sơ đồ kết cấu và bản vẽ quá trình cải tạo súng ngắm Thiên Khu không?"
Giáo sư Mạc Huyền thoáng trầm mặc rồi nói: "Xâm nhập tinh não Lý đại sư không khó, dù sao súng ống chỉ là tiểu đạo, bản vẽ cải tạo Thiên Khu cũng không phải tuyệt mật gì, nhưng ta đang bị Bí Kiếm Cục giám sát toàn diện. Muốn thần không biết quỷ không hay xâm nhập tinh não người khác thì cần động một phen tay chân, chắc phải đợi ban ngày, hơn nữa sau khi lấy được bản vẽ, lượng tin tức trong đó quá lớn, không khả năng truyền tin bằng văn bản."
"Cái này không sao."
Lý Diệu nói: "Đinh Linh Đang còn đang “đuổi giết” ta, chờ giáo sư lấy được bản vẽ thì chứa nó trong một cuộn vi phim, để Đinh Linh Đang đặt ở địa điểm chỉ định, tỷ như thùng rác ở quảng trường nào đó, tự ta sẽ tới lấy."
Giáo sư Mạc Huyền nói: "Không vấn đề, vài tiếng nữa ta tranh thủ vượt mặt hệ thống giám sát, xâm nhập tinh não Lý Thần Tâm lấy bản vẽ kết cấu Thiên Khu cho ngươi, chẳng qua, ngươi muốn những thứ đó làm gì?"
Lý Diệu mỉm cười: "Ta nghĩ đến một cách, có thể thử một lần, chẳng qua cần sự phối hợp của các ngươi, đặc biệt là Đinh Linh Đang."
Đinh Linh Đang: "Ta nghe."
Lý Diệu thoáng do dự, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gõ một hàng chữ: "Ngươi đã biết rõ hết thảy, nhưng vẫn không bỏ xuống được cừu hận với Yêu tộc ư?"
Đối diện trầm mặc rất lâu, màn hình trống rỗng, mãi không thấy hồi đáp.
Lý Diệu nhìn chằm chằm màn hình, trán chảy mồ hôi.
Nửa phút sau, trên màn hình mới dần hiện ra một hàng chữ:
"Ngươi cũng biết, ba ba mụ mụ bị Yêu tộc giết chết ngay trước mắt ta, cảnh tượng đó giống như một bụi gai cắm sâu trong trái tim ta. Tới tận bây giờ, khi ta đã trở thành cường giả Kim Đan, nhưng nhiều đêm ta vẫn gặp ác mộng, biến thành tiểu cô nương tuyệt vọng trong lần thú triều vây thành kia."
"Con đường mà ngươi và Kim Đồ Dị miêu tả, nhìn có vẻ rất thẳng, rất đẹp, rất chính xác, có lẽ đi lên con đường này, phía trước thật sự là một mảnh tương lai tươi sáng."
"Nhưng mà, bụi gai vẫn cắm sâu trong trái tim ta, tay chân ta, toàn thân ta, ta không vứt nó đi được, làm thế nào cũng không vứt được!"
"Ngươi dạy ta, phải làm thế nào để buông xuống cừu hận, được không?"
Lý Diệu trầm mặc, không biết nên nói gì.
Lúc này, vô luận nói gì đều có vẻ giả nhân giả nghĩa, ngu xuẩn, thậm chí là tà ác.
Dùng sức bức tóc, Lý Diệu vô kế khả thi.
Màn sáng xuất hiện nửa phút trống trải, sau đó từng chữ từng chữ lại hiện ra, tốc độ viết của Đinh Linh Đang rất nhanh, Lý Diệu thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dạng cắn chặt răng của nàng:
"Chẳng qua, dù có thù sâu như biển với Yêu tộc thế nào, dù không muốn liên hợp cùng Yêu tộc đến đâu, cũng tuyệt không phải lý do giết chết hơn vạn đồng bào, hơn vạn người bình thường, hơn vạn ba ba, mụ mụ, người cha, người mẹ, con trai, con gái vô tội được!"
"Ta tận mắt thấy cha mẹ chết đi ngay trước mặt, biết rõ cảm giác đó như thế nào."
"Mà ngày hôm qua trên quảng trường Liên Bang, lại có bao nhiêu đứa trẻ phải hứng chịu cảm giác như ta năm đó? Vài chục năm sau, bọn họ liệu có phải cũng như ta hôm nay, thường xuyên bừng tỉnh khỏi ác mộng, nước mắt đầm đìa!"
"Trảm yêu trừ ma là thiên chức của thế hệ chúng ta, nhưng mục đích của trảm yêu trừ ma là để bảo hộ người bình thường, để cho tất cả mọi người không cần phải gánh chịu thống khổ kia nữa!"
"Còn nếu vì trảm yêu trừ ma, mà trước phải hi sinh hàng nghìn người vô tội, thế chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi, đấy còn gì là trảm yêu trừ ma?!"
"Đêm qua, ta ôm lấy ảnh ba ba mụ mụ suy nghĩ rất lâu, nhưng mãi vẫn không xác định được mình nên đi con đường nào."
"Chẳng qua, có một việc có thể xác định."
"Quân đốn mạt hại chết nhiều người vô tội như vậy, dù có phủ lên da người đẹp đẽ, khoác lấy áo ngoài đường hoàng, còn vác chiến kỳ hiên ngang lẫm liệt, thì đó cũng là Yêu Ma, Yêu Ma vô sỉ nhất!"
"Ta là một Tu Chân giả, bảo vệ người bình thường là trách nhiệm của ta, trảm yêu trừ ma là thiên chức của ta! Vô luận là Yêu Ma khoác da yêu hay da người, ta nhất định đều bắt chúng lại, tóm lấy cổ chúng, đánh cho chúng hộc cả cứt!"
Lý Diệu sững sờ nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, xoang mũi ê ẩm, hắn dùng sức xoa nắn hai mắt, nhanh chóng viết:
"Hiểu rồi, đường về sau đi như thế nào, chúng ta từ từ thương lượng, rồi sẽ nghĩ ra cách thôi."
"Còn bây giờ, trước bắt lại đám Yêu Ma khoác da người này, đánh cho chúng hộc cứt!"
"Nhìn đằng sau phiến giải nhiệt thứ ba trên sườn trái Tinh Khải người."
"Hắc hắc, lúc ngươi oanh Càn Khôn Giới vào trong miệng ta, ta cũng đưa ngươi một kiện lễ vật nho nhỏ !"
Sáu giờ sau.
Bí Kiếm Cục, phòng Trảm Yêu, trung tâm chỉ huy.
Đinh Linh Đang nghiến răng nghiến lợi mở ra lòng bàn tay, trên đó là một mảnh tinh phiến mỏng như cánh ve.
Nàng giơ tinh phiến chọc đến trước mặt Quá Xuân Phong.
"Đây là cái gì?"
Quá Xuân Phong khẽ chau mày, hắn cũng là luyện khí sư đôi mắt đầy nhạy cảm, tự nhiên nhìn ra được, đây là một mảnh tinh phiến dùng để kết nối tinh não với Linh Võng vô tuyến, bên trong khảm nạm một phù trận độc nhất vô nhị và một chuỗi Linh Văn đặc biệt dùng làm địa chỉ network.
Nói cách khác, mảnh tinh phiến này chính là “CMND” của tinh não, cắm vào mảnh tinh phiến này sau đó kích hoạt, tinh não mới có thể kết nối với Linh Võng có mặt khắp nơi.
Hắn chỉ không rõ, Đinh Linh Đang cầm mảnh tinh phiến kia tới đây làm gì.
"Đây là thứ ta tìm được khi bảo dưỡng Tinh Khải, nó nằm ở phía dưới lớp giải nhiệt, thứ này tuyệt đối không phải đồ của ta."
Đinh Linh Đang mặt mũi đầy vẻ nghiêm túc nói.
Tuy nàng không phải luyện khí sư, nhưng thân là một khải sư ưu tú, đối với bảo dưỡng và sữa chữa Tinh Khải thông thường, nàng vẫn phải biết đại khái.
Sau một ít lần chiến đấu có độ chấn động không cao, nếu không bị thương, thường thường Tinh Khải sẽ là do khải sư tự hành bảo dưỡng.
Quá Xuân Phong tâm tư điện chuyển, hít một hơi khí lạnh: "Là lúc ngươi chém giết cùng “Huyết Ma Lý Diệu”, hắn vụng trộm đưa vào trong Tinh Khải ngươi, mảnh tinh phiến này không bị chúng ta giám sát, chỉ cần ngươi lắp nó vào tinh não liền có thể kiến lập một kênh liên hệ bí mật không ai biết!"