Chương 1101: Nguyên Anh chi đấu!
Chương 1101: Nguyên Anh chi đấu!Chương 1101: Nguyên Anh chi đấu!
Một đao thanh lãnh như ánh trăng, mãnh liệt như sóng triều, băng hàn như phong sương xâm nhập Linh Năng hộ thuẫn, thẩm thấu Tinh Khải, xé rách làn da, kinh mạch và xương cốt, cùng thời điểm, trong đầu Diệp Trường Không nổ liên tục chín tiếng sét đánh, tư duy thiểm điện chiếu rọi thông thấu!
Hắn đã hiểu rõ hết thảy!
Lý Diệu căn bản không tin tưởng bà nương ngu xuẩn kia, ngay từ đầu đây đã là một bẫy rập, bẫy rập chuyên dùng để nhắm vào hắn!
Thân là cao thủ súng ống số 1 Thiên Nguyên, đánh lén là điểm mạnh lớn nhất của hắn, điểm này, ngày hôm qua ở phụ cận quảng trường Liên Bang, Lý Diệu đã được lĩnh giáo!
Có hắn kiềm chế, lại thêm cao thủ khác bao vây, độ khó để Lý Diệu chạy trốn gia tăng gấp mấy chục!
Thế nên, Lý Diệu không tiếc giá nào cũng phải tiêu diệt hắn trước, sau đó mới có thể thong dong bỏ chạy!
Không sai, hắn và Lý Diệu đều là sói cô độc tinh thông ám sát, là cùng một loại người, cho nên, hắn hiểu rất rõ phong cách tác chiến và phương thức tư duy của Lý Diệu, đồng thời, Lý Diệu cũng rõ ràng chiến pháp và phong cách hắn như lòng bàn tay!
Phải biết, hắn là cao thủ tiền bối thành danh từ hơn 100 năm trước, thân là tổng giáo quan súng ống quân liên bang, không phải hạng nhãi nhép dấu đầu lộ đuôi, án lệ ám sát kinh điển của hắn, trên thị trường có rất nhiều nghiên cứu, trong quân liên bang và các học viện quân sự, một ít chương trình học dành cho các thiên tài súng ống đều do hắn soạn thảo, đấy không phải điều gì tuyệt mật, thậm chí hắn còn sáng tác vài bộ chuyên khảo nghiên cứu kỹ xảo đánh lén, xuất bản công khai, rồi cả truyện ký nhiều đến mấy chục loại của các danh nhân, ghi chép rành mạch kinh nghiệm của hắn từ năm ba tuổi đến bây giờ, mẹ nó, ngay chính hắn cũng xuất bản qua hai quyển hồi ký!
Hơn 100 năm qua, tin tức về hắn công khai ra bên ngoài, tính ra phải nhiều gấp trăm so với Lý Diệu.
Hắn hiểu rõ Lý Diệu, Lý Diệu cũng có thể trong vài ngày ngắn ngủi hiểu rõ suy nghĩ và phương thức, phong cách tác chiến của hắn!
Cho nên, Diệp Trường Không tin tưởng, tới tận bây giờ Lý Diệu vẫn không hề tin tưởng bà nương ngu xuẩn Đinh Linh Đang kia. Hắn vụng trộm nhét mảnh tinh phiến lên mạng vào Tinh Khải của Đinh Linh Đang là để làm mồi nhử, mồi nhử nhằm câu ra chính mình!
Có lẽ, trước khi phát đi dòng tin tức đầu tiên cho Đinh Linh Đang, Lý Diệu đã lén trốn khỏi địa hạ hành, lẻn vào phiến nhà xưởng pháp bảo bỏ hoang này, giấu thuốc nổ sâu bên dưới, thu liễm hô hấp, nhịp tim và hơi thở đến cực hạn, như một đống vụn sắt lạnh như băng lẳng lặng ẩn núp.
Lý Diệu rất rõ ràng, đoạn ống khói này là nơi ẩn nấp tốt nhất trong xưởng pháp bảo bỏ hoang, bất luận tay súng bắn tỉa nào tới đây cũng sẽ không làm ra lựa chọn khác.
Còn tín hiệu tinh não phiêu diêu bất định dưới địa hạ thành, rất đơn giản.
Chỉ cần căn chỉnh sẵn thời gian và địa điểm để tinh não khởi động và gửi đi tin tức, hơn nữa sau khi gửi đi tin tức xong liền tự động tắt đi, như vậy có thể tạo thành giả tượng rằng có người đang sử dụng tinh não.
Còn vì sao hắn có thể trốn đông trốn tây, cái đó càng dễ, nhất định là loại viễn trình pháp bảo nào đó được Lý Diệu điều khiển, như là phi kiếm, Khôi Lỗi chiến thú.
Để viễn trình pháp bảo này mang theo tinh não, ngụy trang thành Lý Diệu, dắt mũi mấy ngàn Bí Kiếm sứ trong mê cung dưới địa hạ thành.
Tất cả mọi người cho rằng Lý Diệu bị Bí Kiếm Cục phát hiện, bị dồn ép tứ phía mới hoảng hốt chạy bừa đến nơi này, lại không biết, đây là bẫy rập hắm sớm dựng sẵn, từng chi tiết đều nằm trong tính toán trong hắn, là hắn cố ý dẫn những Bí Kiếm sứ kia tới đây!
Bị chơi xỏ!
Thợ săn Yêu Ma đáng sợ nhất Thiên Nguyên giới Quá Xuân Phong bị Lý Diệu đùa như khỉ! Ngàn vạn Bí Kiếm sứ tinh nhuệ bị Lý Diệu dắt mũi! Ngay cả hắn, "Tử quang" Diệp Trường Không cũng bị Lý Diệu chơi cho một vố!
Diệp Trường Không không rét mà run.
Nói cách khác, ngay lúc hắn leo lên, kiểm tra, ngồi xuống, tính toán, ngắm bắn, Lý Diệu đã trốn trong ống khói dưới người hắn hơn 10m. Có lẽ là như một con thạch sùng dán trên tường, không hô hấp, không có tiếng tim đập, không có tiếng dạ dày co thắt, hư vô như âm hồn, yên tĩnh hơn cả người chết, một mực ẩn nhẫn, chờ đợi cơ hội tốt nhất!
Thẳng đến khi ngưng tụ Linh Năng quanh thân, toàn lực oanh ra tử đạn, Linh Năng tuần hoàn ở vào điểm thấp nhất, Lý Diệu mới như một con bò cạp hung hãn đâm ra nọc độc!
Đọ sức giữa cao thủ Nguyên Anh không chỉ đơn thuần là so liều lực lượng, tốc độ, mà là so liều tổng hợp hết thảy nhân số như trí tuệ, địa hình, tâm cơ, tin tức, suy diễn.
Nhiều khi, trước khi song phương chính thức động thủ, thắng bại đã được quyết định.
Giờ phút này, cũng là như thế.
Một đao kia ngưng tụ toàn bộ tinh hoa Lý Diệu bố cục ra trước đó, đao mang còn đang ở nửa đường, Diệp Trường Không đã biết mình tuyệt đối không thoát được.
Hắn mắt không chớp lấy một lần, súng ngắm "Thiên Khu" rời tay, hướng ống khói đen sì hung hăng đập xuống, cùng lúc đó, một cây súng ngắn tinh xảo k xuất hiện nơi lòng bàn tay trái, sát na khi nguy hiểm ập tới, hướng mặt sau đao mang liên tục bắn ra ba viên tử đạn tinh tủy!
Bị kẻ địch đáng sợ như Lý Diệu tiếp cận đến gần 100 m, còn dùng súng ngắm chẳng khác gì tự sát, Diệp Trường Không lập tức hoán đổi vũ khí thích hợp.
"Bá!"
Đao mang vô hình như một cơn gió nhẹ xuyên qua giáp vai phải, ba viên tử đạn tinh tủy trút theo toàn bộ thần niệm của hắn lại giống như trâu đất xuống biển, biến mất không chút tăm tơi trong bóng đêm.
"Xoẹt!"
Tay phải gắn Tinh Khải của Diệp Trường Không bay lên, mặt cắt bóng loáng như kính, phảng phất vốn không phải mọc trên người hắn.
Chỉ một đao, không mang nửa chút khói lửa, cứ thế chém rụng cánh tay một Nguyên Anh lão quái!
Đồng tử Diệp Trường Không lần nữa co rút lại, thật sự không ngờ Lý Diệu tuổi còn trẻ, nhưng trình độ khống chế Linh Năng đã đạt tới cảnh giới tinh diệu như vậy.
Đối với một tên Nguyên Anh mà nói, cân nhắc thực lực cao thấp không phải dựa vào công kích có uy thế cỡ nào, hiệu quả âm thanh ánh sáng hoa lệ đến đâu.
Tất nhiên, lúc một tên Nguyên Anh thiêu đốt tánh mạng, kích động thần hồn, vận chuyển Linh Năng tới cực hạn, oanh ra một chiêu có thể xé rách trời mây, oanh ra sóng xung kích phương viên mấy km, dẫn phát sấm sét vang dội, cát bay đá chạy, gió cuốn mây tan, tạo thành hiệu ứng thị giác kinh hồn.
Nhưng mà… có tác dụng khỉ gì đâu!
Nhìn ghê gớm chứ đâu có giết được người, chẳng qua chỉ hao tổn Linh Năng mà thôi, hiệu ứng càng mãnh liệt, thanh thế càng to lớn, chứng minh hao tổn càng nhiều, còn năng lực thực tế chuyển hóa thành "sức phá hoại, sức sát thương" thì chẳng đáng bao nhiêu
Cho nên, trừ phi thực sự cần thiết, ví dụ như cỗ vũ sĩ khí trên chiến trường, chấn nhiếp uy phong kẻ địch, bằng không, tu sĩ Nguyên Anh đều yêu cầu khống chế tuyệt đối lực lượng, thanh thế càng nhỏ càng tốt, hiệu ứng hình ảnh càng ít càng tốt.
Cảnh giới cao nhất chính là dù búng ngón tay, nửa chút động tĩnh đều không có, nhưng mục tiêu cách xa mấy km lại ngã vật xuống đất, giải phẫu thi thể đều tìm không ra nguyên nhân cái chết.
Một đao kia của Lý Diệu, cách cảnh giới kia còn xa vạn dặm, nhưng về đại thể đã nắm được tinh túy!
Cánh tay phải bị chém đứt, Diệp Trường Không vẫn không chút bối rối, bình tĩnh bắn ra sau ba viên tử đạn tinh tủy.
"Oanh!"
Trong ống khói đen sì, súng ngắm "Thiên Khu" của hắn bị hung hăng bắn ngược, theo sát sau là một đạo lưu quang màu đỏ nhạt!
Yêu khí! Yêu khí phô thiên cái địa! Như núi lửa bộc phát, như hồng thủy lan tràn bất chợt kích đãng mà ra! Nương theo yêu khí kích đãng là tiếng gào khóc thảm thiết, phảng phất cương châm cắm vào đầu, rối loạn tiết tấu tuần hoàn Linh Năng của Diệp Trường Không!
Lúc này, cách khoảnh khắc Diệp Trường Không bắn ra viên đạn đầu tiên chỉ mới 5 giây.
Toàn bộ hơn mười thành viên tiểu tổ săn giết mai phục ở phụ cận đều cảm giác được yêu khí của Lý Diệu.
Bí Kiếm sứ đang từ lòng đất chen chúc ra cũng cảm giác được yêu khí của Lý Diệu.
Nguyên Anh chiến đấu cách mấy cây số cũng cảm giác được luồng yêu khí cực mạnh phóng ra từ chỗ này!
Tất cả mọi người đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến ống khói!
"Xì xì xì xì...!"
Phía trên ống khói, mắt thấy Lý Diệu sắp tiếp cận Diệp Trường Không, quanh thân Lý Diệu đột ngột xuất hiện sáu đạo thiểm điện, phân liệt ra hơn một ngàn đạo hồ quang, hóa thành lưới điện cường đại ngăn cản một kích tất sát của hắn.
Là sáu viên tử đạn tinh tủy Diệp Trường Không phun ra lúc trước, chúng không thất bại, mà quấn quanh trên người Lý Diệu, hình thành một đạo cấm chế thiểm điện!
Diệp Trường Không rất rõ ràng, từ giây phút bò lên đoạn ống khói này, mình đã thất bại thảm hại!
Chẳng qua
Nếu đã vứt bỏ hết thảy, gia nhập trận doanh Lữ Túy, sinh tử, vinh nhục đều thành những thứ không đáng nhắc tới, hắn chưa từng để ý đến chúng!
Hắn là quân nhân liên bang, quân nhân liên bang thấy chết không sờn!
Hiện tại, hắn muốn dùng tánh mạng mình làm mồi nhử, sáng tạo ra một cơ hội, kéo Lý Diệu cùng xuống suối vàng!
Oanh!
Lưới điện tinh tủy không thể ngăn cản Lý Diệu quá lâu, Lý Diệu mặc Huyền Cốt chiến giáp, chiến lực gia tăng đến cực hạn, nhanh chóng lao lên bên cạnh hắn, chỉ một quyền liền oanh bạo ngực giáp Tinh Khải hạng nhẹ chuyên dụng đánh lén trên người hắn, lượng lớn mảnh vỡ Tinh Khải xen lẫn Linh Năng và yêu khí khủng bố đánh vào trong lục phủ ngũ tạng hắn!
Phốc!
Yếu hầu Diệp Trường Không giống như núi lửa bộc phát, phun ra một đoàn thịt nát máu tươi.
Khuôn mặt anh tuấn giấu sau giáp mặt của Diệp Trường Không hiện lên ý cười dữ tợn.
Hắn cảm giác được vài luồng khí tức cường đại chính đang tới gần, chỉ cần Lý Diệu tiến hành lần công kích thứ hai liền tuyệt đối trốn không thoát!
Trường hợp tốt nhất đương nhiên là Nguyên Anh chiến đấu kịp thời tới cứu hắn, đánh chết Lý Diệu.
Dù không đánh chết tại chỗ, Lý Diệu phóng ra yêu khí phô thiên cái địa ngay trước mặt mọi người, lại mặc một bộ yêu khải quỷ dị như thế, còn giết chết tổng giáo quan súng ống quân liên bang trước mắt bao người!
Hết thảy những điều đó, hắn giải thích thế nào?
Dù hắn thật sự cầm ra được chứng cớ gì, liệu còn mấy ai sẽ tin tưởng?
"Liên Bang là Liên Bang của nhân tộc! Tuyệt không để đám yêu ma quỷ quái này làm vấy bẩn! Đến đây đi, giết ta đi!"
Trong lòng Diệp Trường Không bật cười ha hả, súng ngắn rời tay, khuỷu tay trái và hai đầu gối lần lượt bắn ra một chuôi đao nhọn, hung hăng đánh tới Lý Diệu!
Nào ngờ, phản ứng của Lý Diệu lại lần nữa nằm ngoài dự liệu của hắn.
Dù do Lý Diệu hao tổn tâm cơ bố xuống bẫy rập này là để chém giết hắn, song khi Lý Diệu quan sát thấy bốn phía có khí tức cường đại ập tới, lập tức phán đoán ra sau khi giết chết đối phương thì mình tuyệt không có thời gian đào tẩu!
Lý Diệu không chút do dự buông bỏ ám sát, hung hăng đạp một cước vào bụng hắn, đẩy hắn lên không, mượn nhờ lực phản chấn cường đại, lần nữa trốn vào sâu trong ống khói
Oanh!
Dưới đáy ống khói truyền đến một tiếng vang cực lớn, tro tàn tích ứ không biết bao nhiêu năm bay lên giống như bụi núi lửa, Lý Diệu cứ thế biến mất trong làn bụi mù vô tận!