Chương 1104: Đại Đạo quyết đấu!
Chương 1104: Đại Đạo quyết đấu!Chương 1104: Đại Đạo quyết đấu!
Hai người lại nói vài câu lời nhảm, đại loại như "Trảm yêu trừ ma, cứu vớt Liên Bang", sau đó, sau đó Lữ Túy quay về xe Phi Toa, rời khỏi săn giết hạm, bay vào sâu trong nội thành Thiên Đô thị.
Nhìn thân ảnh hắn dần đi xa, Lý Diệu khẽ cắn môi, tạm thời buông bỏ manh mối Lữ Túy.
Nghe bọn hắn đối thoại, tựa hồ trên biển có một trụ sở bí mật cực kỳ quan trọng, trong trụ sở này luyện chế thứ “thuốc” nào đó vô cùng trọng yếu với kế hoạch của bọn hắn!
Hơn nữa, nghe qua có vẻ bọn hắn rất nắm chắc về hướng đi của cuộc chiến, vững tin trận chiến tranh này tuyệt sẽ không tổn hại lợi ích Liên Bang.
Đây cũng là vấn đề mà Lý Diệu mãi mà không hiểu được, đó chính là động cơ của "tổ chức gười yêu nước".
Có lẽ, Lữ Túy và Diệp Trường Không thật sự có huyết hải thâm thù cùng Yêu tộc, cũng tuyệt không muốn hai giới Thiên Nguyên và Huyết Yêu liên hợp.
Chẳng qua, Lý Diệu tin tưởng bằng tầm nhìn và năng lực suy diễn của tu sĩ Nguyên Anh như bọn hắn, hẳn đã biết rõ nội tình Huyết Yêu giới, biết rõ "virsu Yêu Thần" đang tứ ngược, từ đó không khó suy diễn ra, một khi đại chiến bộc phát sẽ chỉ khiến Huyết Yêu giới sinh linh đồ thán, tuyệt đại bộ phận Yêu tộc đều chết sạch.
Huyết Yêu giới vốn là vùng đất khô cằn, tràn đầy khói độc và chướng khí, căn bản không phải nhân tộc bình thường có thể khai thác lợi dụng.
Nếu giết hết toàn bộ Yêu tộc, không có nhân lực đi khai quáng ở các tinh cầu giàu tài nguyên hoàn cảnh hiểm ác, vậy trường chiến tranh này rốt cục có lợi ích gì với liên bang?
Không có bất kỳ lợi ích nào, ngược lại còn tiêu hao lượng lượng tài nguyên, như vậy sau khi giành thắng lợi Liên Bang chỉ trở nên càng yếu, chứ không phải mạnh lên, như thế làm sao để ngăn cản đế quốc Chân Nhân Loại xâm lược?
Dù Lữ Túy và Diệp Trường Không thật sự bị cừu hận triệt để thôn phệ, hóa thành một loại "Thâm Uyên", bọn hắn cũng tuyệt không khả năng lấy cái giá "hủy diệt Liên Bang" để thực hiện đại kế báo thù!
Nói cách khác, ở đấy nhất định tồn tại một điểm “mấu chốt” nào đó, khiến bọn hắn tin tưởng vững chắc, rằng trận chiến tranh này không chỉ đơn thuần là "cuộc chiến báo thù", mà có lợi ích rất lớn để mưu đồ, có thể giúp cho Liên Bang "quật khởi" .
Cho nên, đến cả anh hùng chiến đấu như Diệp Trường Không cũng bốc lên phong hiểm, thậm chí mất đi tín niệm của một tu sĩ, trách nhiệm của một quân nhân và lương tri của nhân tộc, đi ra tay với cả vạn đồng bào vô tội!
"Thuốc", có lẽ đây mới là "mấu chốt" !
Cho nên, Lý Diệu sau một hồi cân nhắc kỹ càng, cuối cùng quyết định buông tha mang mối Lữ Túy.
Giờ có đi tìm Lữ Túy cũng vô dụng, lực chiến đấu của hắn không quá cao, nhưng với sự cáo già của hắn, tuyệt sẽ không dễ dàng tiết lộ cho Lý Diệu chút chứng cứ nào dù là nhỏ nhất, giết chết hắn cũng không làm được gì, chỉ rót thêm nhiên liệu cuồng bạo cho cỗ máy chiến tranh sắp được khởi động mà thôi!
Tìm được căn cứ trên biển kia, biết rõ chân tướng của cái gọi là “thuốc”, đó mới là then chốt để phá cục!
Tới giờ khắc này, Lý Diệu rốt cục có thể xác nhận, những Nguyên Anh như Lữ Túy và Diệp Trường Không thật sự đang kiên trì thứ "Đạo" cực đoan nào đó, tin tưởng vững chắc rằng mình đang cứu vớt Liên Bang, đang sáng tạo một tương lai càng thêm huy hoàng!
Săn giết hạm chậm rãi đáp xuống bệnh viện trực thuộc Bí Kiếm Cục.
Tính đến trước mắt, hỗn loạn ngày hôm qua đã gây nên thương vong cho năm vạn người trở lên, tất cả bệnh viện Thiên Đô thị đều kín người hết chỗ, bệnh viện trực thuộc Bí Kiếm Cục cũng mở cửa đón người bị nạn.
Tại đây tụ tập vô số người bình thường, trường diện cực kỳ hỗn loạn, Lý Diệu dễ dàng tiến vào trong.
"Ồ, hơi lạ."
Có lẽ là ảo giác, hắn ẩn ẩn cảm thấy Bí Kiếm sứ xung quanh ít đi rất nhiều, dù là ở nơi như “bệnh viện trực thuộc Bí Kiếm Cục”, nhưng áp lực giám sát lại không quá mạnh.
"Quá Xuân Phong rốt cục đang tính toán điều gì, hắn điều người đi đâu? Chẳng lẽ đều tập trung xuống địa hạ thành truy bắt ta?"
Lý Diệu gãi gãi đầu: "Cảm giác là lạ, Quá Xuân Phong chỉ có chút năng lực thế thôi ư? Rõ ràng kém xa biểu hiện của hắn trong mấy ngày trước! Là lâu vậy mà chưa bắt được ta nên gấp hỏa công tâm, đánh mất lý trí?"
Lý Diệu cuối cùng là người, năng lực tính toán có hạn, hiện tại mục tiêu là Lữ Túy, Quá Xuân Phong đành phải tạm đặt sang một bên.
Dù sao Quá Xuân Phong đưa ra quyết sách ngu xuẩn như vậy chỉ càng có lợi cho bước hành động kế tiếp của hắn.
Hắn lần nữa tìm tới một đầu dây cáp, làm theo cách cũ, bắt liên lạc cùng giáo sư Mạc Huyền.
"Giáo sư, giúp ta tra một tọa độ trên biển."
"Ta không nói rõ được rốt cục là ở đâu, nhưng hẳn là căn cứ nào đó trên biển hoặc đáy biển, đảo nhân tạo. Hơn nữa gần đó có một ngọn núi lửa dưới sẽ bộc phát vào một ngày sau, ngoài ra còn có một cơn phong bạo siêu cường cũng xuất hiện ở đó!"
"Điều tra xem, có nơi nào phù hợp những điều kiện như thế không!"
Sau khi cắn nuốt "Tinh Hài", năng lực tính toán của giáo sư Mạc Huyền tăng mạnh, có thể nói là biến thành một chiếc tinh não di động, rất nhanh liền cho ra đáp án.
"Vùng biển 111 độ kinh đông, 34 độ vĩ bắc vừa có một ngọn núi lửa dưới đáy biển tiến vào giai đoạn phun trào, dự tính sẽ bộc phát trong vài ngày nữa, ngoài ra ở gần đó cũng có một đoàn phong bạo siêu cường tên hiệu “Chim quyên” đang thành hình, rất có khả năng hội tụ với nhau. "
"Phiến hải vực đó cách bờ đông Liên Bang hơn một ngàn km, xung quanh không có hòn đảo nào, chỉ có một cơ địa khai thác đáy biển đóng cửa!"
Căn cứ tin tức giáo sư Mạc Huyền tra được, một trăm năm trước, đáy biển vùng hải vực đó phát hiện “khoách mạch titanium” số lượng dự trữ phong phú, cực kỳ có giá trị khai thác, kết quả bị một nhà công ty khai thác quặng thuộc "Thanh Lôi phái" đấu thầu giành lấy quyền khai thác.
Ở đó Thanh Lôi phái đã thành lập nên một cơ sở khai thác đáy biển quy mô khổng lồ, hoạt động suốt bảy mươi năm, thẳng đến ba mươi năm trước, mạch khoáng dần dần khô kiệt, thành phẩm để tiếp tục khai thác sâu thêm rất cao, tạm thời không còn giá trị hoạt động, thế là cơ sở khai thác bị niêm phong, dự tính tương lai khi kỹ thuật lấy quặng dưới đáy biển giành được bước phát triển mới, thành phẩm khai thác giảm xuống lại tiếp tục đi vào hoạt động.
Bởi vì chỉ là tạm thời niêm phong, cho nên hết thảy phương tiện dưới đáy biển đều được bảo tồn hoàn hảo, không hề bị nước biển xâm lấn, tùy thời có thể vận hành.
Tiếp đó, giáo sư Mạc Huyền lại chuyển tới một tin tức quan trọng.
Quyền sở hữu và quyền hoạt động của tòa "cơ địa khai thác đáy biển" này đều nằm trong tay "Thanh Lôi phái".
Mà chưởng môn đương nhiệm Thanh Lôi phái tên là Tạ Đông Đình, Kim Đan loại quản lý một trăm bốn mươi hai tuổi.
Hắn là cô nhi chiến tranh, hơn 130 năm trước được vợ chồng Lữ Túy thu dưỡng, là một trong những con nuôi lớn tuổi nhất, bò lên cao nhất của Lữ Túy!
"Chính là chỗ này!"
Lý Diệu vững tin, lần này mình đã thực sự bắt được then chốt.
Sau khi thương lượng xong với giáo sư Mạc Huyền về mấy bộ phương án tiếp ứng, Lý Diệu lại thông qua phương thức của mình, tìm một chiếc tinh não mới, lên mạng tìm kiếm một ít tin tức về cơ địa khai thác đáy biển.
Sau đó, hắn về lại trên mặt đất, đi tới cảng hàng không Thiên Đô thị.
Năm trăm năm chiến hỏa nuôi dưỡng nên tính kiên trì và tinh thần bất khuất của công dân Liên Bang, dù cho hôm qua mới vừa bị tấn công, nhưng hôm nay trên đường cái không khí vẫn rất hối hả, thậm chí càng huyên náo so với ngày hôm qua.
Người Liên Bang kiêu ngạo, dùng phương thức này để chứng tỏ khinh miệt và xem thường đối với hết thảy kẻ địch!
Giữa các tòa cao ốc, tất cả màn hình đều đang phát ra tin tức, thông báo chương trình nghị sự chiến tranh đã được thông qua.
Tại Thiên Đô thị và Đại Hoang, quân liên bang đồng thời cử hành hai trận diễn tập thực chiến, tên cuộc diễn tập là "Nộ Quyền" !
Mấy trăm đại tông phái đều công khai tỏ rõ thái độ thông qua truyền thông, rằng sẽ dồn tất cả tài nguyên ủng hộ trường chiến tranh này, tất cả Tu Chân giả đều tiếp nhận chỉ huy thống nhất từ quân liên bang, giết cho Huyết Yêu giới tan tành!
Cơn lốc chiến tranh triệt để bao phủ Thiên Đô thị, trên đường Lý Diệu đi tới, thấy được vô số chiến kỳ Cửu Tinh Thăng Long được dựng lên, tất cả thị dân, binh sĩ đều phấn khởi hăng hái.
Phía trước đột nhiên tiếng minh rền vang, chiến kỳ phấp phới, là hội cựu chiến binh đang phát động du hành.
Vô số lão binh xuất ngũ mái tóc hoa râm, thậm chí tàn tật thiếu tay, gãy chân tụ tập lại với nhau, hóa thành thủy triều cuồn cuộn, khuếch tán ra khắp phố lớn hẻm nhỏ.
Sau khi chương trình nghị sự chiến tranh thông qua, Liên Bang lập tức tiến vào trạng thái tổng động viên, cựu quân nhân dưới tám mươi tuổi lần nữa lên đường nhập ngũ.
Còn những cựu chiến binh tám mươi tuổi trở lên, hoặc là thân có tàn tật này thì không được chiêu mộ, ai nấy đều giận dữ bất bình!
Bọn hắn gào thét từ tận đáy lòng, được vô số thị dân nhất trí ủng hộ, ngay cả đứa trẻ bốn năm tuổi cũng cưỡi lên đầu ba ba, ngây thơ kêu to: "Viễn chinh! Viễn chinh! Đánh tới Thông Thiên Thành!"
Cũng không thiếu thanh niên mặc đồng phục, bộ dạng như là học sinh cấp 3 hoặc sinh viên đứng ở đầu đường hô hào cổ động dân ý, thậm chí có một ít sinh viên căn cứ lịch sử năm trăm năm Liên Bang, tổng kết ra mười tội ác Yêu tộc phạm phải với Nhân tộc, xưng là "Thập đại hận" !
Phía trước, nơi một đám sinh viên đang tụ tập đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, giống như có người tranh cãi.
Lý Diệu trộm nghe được mấy chữ, nội tâm khẽ động, bèn chen vào đám đông nhìn xem cho rõ
Mắt thấy một nữ sinh mặc váy trắng tinh chật vật kêu hô giữa đám người xô đẩy: "Ta, ta chỉ hi vọng mọi người có thể tỉnh táo lại, tử tế ngẫm xem, dựa theo tin tức Lý Diệu mang về từ Phi Tinh giới, không đến ba năm năm, có lẽ chỉ một hai năm sau sẽ có “Tiểu Thiên Kiếp” hàng lâm!"
"Giờ mà phát động toàn diện chiến tranh thì chúng ta biết làm sao để ngăn cản Tiểu Thiên Kiếp?"
"Ngươi biết cái gì!"
Đối diện thiếu nữ áo trắng là mấy nam sinh cao lớn cường tráng, trong đó một tên tướng mạo dữ tợn nhất gầm rú nói: "Chính bởi vì Tiểu Thiên Kiếp sắp tới, mới càng nên mau chóng giết vào Huyết Yêu giới, “triệt để giải quyết” những súc sinh kia!"
"Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể dồn toàn lực tập trung đối kháng Tiểu Thiên Kiếp!"
"Nếu không, vạn nhất khi chúng ta đang đau khổ ngăn cản Tiểu Thiên Kiếp, những súc sinh kia lại từ phía sau chọc chúng ta một đao thì phải làm sao?"
Tiếng phản bác của nam sinh tráng kiện được đến một mảnh ủng hộ, không ít người cao giọng hô: "Triệt để giải quyết! Triệt để giải quyết!"
Thiếu nữ áo trắng chân tay luống cuống, rung giọng nói: "Các ngươi quá kích động rồi, mọi người không thể tỉnh táo lại, suy nghĩ thật kỹ cách giải quyết ư?"
"Kích động?"
Nam sinh tráng kiện lập tức mặt đỏ tía tai!
Lúc này, trong đám đông có người hô: "Ta nhận ra nàng, phụ thân nàng chính là giáo sư Tiết của đại học Đông Hải, nổi tiếng là “phe thận trọng” !"
Ở Liên Bang hiện tại, ba chữ “phe thận trọng” không mang ý nghĩa tốt đẹp gì.
Nhất thời, đám đông xôn xao, nam sinh tráng kiện kia giơ cánh tay lên cao cao, phảng phất muốn đập lên mặt nữ sinh áo trắng.
Lý Diệu hít sâu một hơi, biết rõ sắp to chuyện, đang chuẩn bị chen vào cứu ra nữ sinh trước khi nàng bị thương.
Nhưng không ngờ, nam sinh tráng kiện giơ tay lên nửa buổi, lại không đánh người, ngược lại ngồi xổm xuống, đầu chôn sâu giữa hai tay, nghẹn ngào khóc rống lên!
Đồng học sau lưng hắn dùng ánh mắt xem thường nhìn thiếu nữ áo trắng, lạnh lùng nói: "Ba Ba a Chính gặp nạn trong lần thú triều bộc phát ba tháng trước, đó là cảm giác thế nào, ngươi biết không?"
"Phe thận trọng các ngươi căn bản không có nỗi đau như chúng ta, chỉ biết suốt ngày kêu gào “Hòa bình”, “Thận trọng”, “Tỉnh táo”, nói thì nhẹ nhàng, dù sao chết cũng không thân nhân các ngươi!"
Thiếu nữ áo trắng vốn đang nhắm mắt lại, mặt mũi đầy vẻ quyết liệt, chuẩn bị sẵn sàng bị người đánh một trận tàn bạo.
Lại không ngờ kết quả sẽ thành như vậy, nàng trợn mắt há mồm, đáy mắt mờ mịt, không biết nên đối mặt nam sinh tráng kiện đang nghẹn ngào khóc rống kia ra sao.
Lý Diệu nhíu nhíu mày, gạt ra đám đông.
Thì ra đây là căn nguyên Đại Đạo của đám “người yêu nước” như Lữ Túy, Diệp Trường Không?
Bọn hắn thật sự có cách mượn “cuộc chiến báo thù”, dẫn dắt Liên Bang lên con đường quật khởi, giết ra một tương lai tươi sáng?
Lý Diệu không biết.
Hắn chỉ tin tưởng vững chắc, Tinh Diệu Liên Bang, một quốc gia đại diện cho ngọn lửa văn minh nhân loại, tuyệt không khả năng quật khởi thông qua lừa gạt, càng không khả năng dùng vô số máu tươi của người vô tội để tiến về phía trước!
Người cha đã chết trong thú triều bộc phát kia, nếu ở dưới suối vàng có biết, cũng sẽ không hi vọng con trai mình bị cuốn vào một trường chiến tranh sinh ra bởi lừa gạt, thậm chí chết ở trong trường lừa gạt đó?
Lý Diệu cũng không nguyện ý, càng không có tư cách đi phủ định cừu hận của nam sinh tráng kiện này, nhưng ngàn ngàn vạn vạn người vô tội như nam sinh tráng kiện, cừu hận đơn thuần của bọn họ, đều bị đám người như Lữ Túy lợi dụng!
Ngộ ra điểm này, khiến cho Lý Diệu càng thêm căm hận Lữ Túy.
Rốt cục hắn ý thức được, Đại Đạo của mình và Đại Đạo của Lữ Túy triệt để đứng ở hai phía đối lập, không có chút dư địa nào để dung hòa.
Hai Đại Đạo ấy, chỉ có hung hăng va chạm, để một trong đó nát bấy mới thôi!