Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1216 - Chương 1183: Hắc Dực Kiếm Dị Biến!

Chương 1183: Hắc Dực Kiếm dị biến! Chương 1183: Hắc Dực Kiếm dị biến!Chương 1183: Hắc Dực Kiếm dị biến!

Trên Đại Hoang, là điểm Thiên Nguyên giới và Huyết Yêu giới va chạm, nơi này giống như vỏ trứng gà vỡ tan tành, trời sinh đã trải rộng vô số lỗ giun, bởi vậy là địa điểm tiến hành bước nhảy tinh hải tốt nhất.

Cho nên, ở trong quy hoạch của chính phủ liên bang, tương lai Đại Hoang sẽ được xây dựng trở thành một cảng vũ trụ loại siêu khổng lồ, trở thành cánh cửa Phi Tinh, Huyết Yêu thậm chí càng nhiều đại thế giới hơn đi thông Thiên Nguyên giới, đồng thời cũng có thể phóng xạ lãnh thổ rộng lớn của “liên bang mới” ở trong tinh hải.

Tài nguyên, kỹ thuật, pháp bảo, di tích và cường giả đến từ hai giới Phi Tinh, Huyết Yêu, cùng với càng nhiều thế giới hơn ở sau này, đều sẽ hội tụ ở trên Đại Hoang, ở trong gió sét dâng trào va chạm ra tia lửa chói mắt nhất, trở thành phù trận động lực mạnh nhất thúc đẩy liên bang mới sải bước dài về phía trước!

Một tòa “vườn sản nghiệp pháp bảo tuyến đầu” dung hợp kỹ thuật linh năng cùng sinh hóa mới nhất của ba giới đang trong xây dựng.

Lý Diệu lại vận dụng tài lực khổng lồ của tập đoàn Diệu Thế, gần quan được ban lộc, ở trong vườn sản nghiệp sớm thành lập một phòng luyện khí tư nhân của chính mình.

Trên quả trứng khổng lồ bằng kim loại màu bạc sáng đường kính hơn trăm mét, một đồ án ngôi sao nhỏ cười hì hì đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người ta, đó là dấu ấn linh văn riêng Yêu Tinh của Lý Diệu ở lúc luyện chế pháp bảo!

Chỉ có đóng lên dấu hiệu Yêu Tinh, mới là pháp bảo được hắn tán thành, ra từ tay hắn.

Có thể nghĩ mà biết, ở liên bang hiện nay, pháp bảo như vậy tuyệt đối được đẩy lên giá trên trời, thậm chí có tiền mà không có chỗ mua, vạn người điên cuồng tranh cướp.

Lý Diệu vốn cũng không tính luyện chế pháp bảo bán ra ngoài, một hai tháng gần đây, toàn bộ pháp bảo hắn tỉ mỉ luyện chế, tất cả đều là món quà tặng cho Đinh Linh Đang, Quá Xuân Phong, yêu đao Bành Hải, Đinh Dẫn Vệ Thanh Thanh đám người thân bạn bè này.

Lý Diệu tới cửa phòng luyện khí tư nhân, đưa vào ba lớp mật mã linh văn.

Cửa chính phòng luyện khí “Xẹt” một tiếng mở ra, bởi vì áp suất không khí bên trong cao hơn bên ngoài, một làn gió nhẹ đập vào mặt.

Phòng luyện khí tư nhân vừa mới bắt đầu xây dựng, khắp nơi đều là thùng đóng gói thiết bị luyện khí và bọt biển hãm xung, hầu như không chỗ đặt chân.

Trong gian ngăn cách kín khí ở chỗ sâu nhất của phòng luyện khí, lại dựng sừng sững một ống tròn bán trong suốt giống như khoang chữa bệnh.

Trong ống tròn ngâm dịch dầu ẩn chứa lượng lớn linh năng, lại thông qua dây cáp linh năng thô to, nối đến trên mấy chục bộ máy tính.

Lẳng lặng lơ lửng ở trong dầu lỏng, chính là phi kiếm “Tiểu Hắc” đi theo Lý Diệu hai mươi năm.

Tiểu Hắc là một thanh phi kiếm cực có linh tính, thậm chí có được ý thức riêng nhất định, giống như là một con chó nhỏ rất đáng yêu.

Lý Diệu rất hoài nghi, nó căn bản không phải một thanh phi kiếm đơn giản như vậy.

Ở trong một trận chiến đó đối kháng cường giả Nguyên Anh “kiếm thứ năm”, Tiểu Hắc chịu một đòn “Thiên nhân ngũ suy bí kiếm ý” hung hăng chém trúng, mặt ngoài xuất hiện lượng lớn vết rạn.

Mà ở trong đại đạo chi tranh với Thiết Soái Chu Hoành Đao, Tiểu Hắc lại không để ý thương thế nghiêm trọng, phấn đấu quên mình đánh ra tốc độ cao nhất cùng đòn đánh mạnh nhất, giúp Lý Diệu thi triển ra một đao kinh thiên động địa, chém giết Chu Hoành Đao!

Nhưng bản thân Tiểu Hắc cũng “bị thương nặng”, tổn hại nghiêm trọng, lâm vào trạng thái ngủ say quỷ dị.

Đối mặt loại tình huống này, Lý Diệu lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng bó tay không có cách nào.

Sau khi trở lại Thiên Đô thị, chỉ có thể đem Tiểu Hắc ngâm ở trong dầu linh năng đặc thù, để nó mỗi ngày đều cắn nuốt lượng lớn linh năng, đồng thời dùng máy tính theo dõi tình trạng của nó, xem như “trị liệu bảo thủ” đi.

Nói đến cũng lạ, Tiểu Hắc rõ ràng lâm vào hôn mê, hò hét như thế nào cũng không có phản ứng, nhưng một khi tiếp xúc đến tinh thạch và các loại thiên tài địa bảo, nó lại sẽ tự nhiên mà vậy sinh ra lực cắn nuốt cường đại, đem linh năng ẩn chứa trong tinh thạch và thiên tài địa bảo hấp thu hết!

Điều đó giống như, ở trong thân thể nho nhỏ của nó giấu một thế giới rộng lớn vô hạn, vô luận bao nhiêu tinh thạch cũng không lấp đầy được bụng của nó!

Lý Diệu từng tính toán, Tiểu Hắc lâm vào trạng thái ngủ say, lượng tài nguyên mỗi ngày tiêu hao, đều đạt tới gấp vài lần một cường giả Kim Đan ở dưới trạng thái tu luyện cường độ cao!

Cũng chính là Lý Diệu bây giờ tài đại khí thô, mới nuôi được tên ham ăn ham ngủ như vậy, đổi thành người tu chân khác, chỉ sợ sớm đã bị nó ăn đến phá sản!

“Tiểu tử này, tốc độ cắn nuốt tài nguyên càng lúc càng nhanh!”

Lý Diệu mở ra màn hình theo dõi, xem xét tình trạng Tiểu Hắc đêm hôm qua, phát hiện trong vòng ba giờ ngắn ngủn, nồng độ dịch vốn ẩn chứa nhiều tới ba mươi bảy loại thành phần tinh thạch đã giảm hơn một nửa, tuyệt đại bộ phận vật chất ẩn chứa linh năng bị nó hấp thu hết.

Mà đem đường cắn nuốt của Tiểu Hắc mở rộng đến một tuần gần nhất, đó là một đường không ngừng kéo lên, hơn nữa xu thế kéo lên càng lúc càng rõ ràng, đường càng ngày càng dốc đứng.

Nói cách khác, “khẩu vị” của Hắc Dực Kiếm càng lúc càng lớn, bây giờ tài nguyên bình quân một ngày cắn nuốt, gấp một tháng năm lần trở lên!

“Không phải chứ, bị ngươi ăn như vậy mà nói, cho dù có núi vàng núi bạc cũng không cho ăn no được! Hay là nói, đây là dấu hiệu ngươi sắp thức tỉnh đây?”

Lý Diệu hơi động tâm, từ trong nhẫn Càn Khôn lấy ra một khối tinh tủy “Dương Viêm Tinh” ẩn chứa linh năng hỏa hệ cực mạnh, đưa vào trong hệ thống duy trì sự sống.

Dương Viêm Tinh màu đỏ nhạt rơi vào trong dịch dầu, lập tức phát ra một tầng ánh sáng đỏ mờ nhạt, giống như biển lớn bành trướng mấy chục lần, chợt chìm chợt nổi, chậm rãi rơi xuống.

Khi nó rơi đến bên cạnh Hắc Dực Kiếm che kín vết rạn, từ trong vết rạn sâu không lường được của Hắc Dực Kiếm lại lao ra mấy chục sợi linh ti màu đen, đem Dương Viêm Tinh gắt gao bao lấy, trong tích tắc, tính cả ánh sáng đỏ cùng bản thân Dương Viêm Tinh hút hết không còn một mảnh!

Khi linh ti màu đen hài lòng rụt về sâu trong Hắc Dực Kiếm, hiện ra ở trước mắt Lý Diệu, chỉ còn lại có một tảng đá màu xám nhạt che kín lỗ thủng, như tổ ong, không cảm giác được một chút linh năng nào lưu lại nữa.

“Là ngươi sao, Tiểu Hắc?”

Lý Diệu mừng rỡ. Khi Hắc Dực Kiếm cắn nuốt Dương Viêm Tinh, hắn như cảm giác được một luồng thần hồn dao động quen thuộc, rất giống cảm giác trong quá khứ Tiểu Hắc cho hắn!

Nhưng Hắc Dực Kiếm ăn uống no đủ, lại lười biếng chìm nổi ở trong dịch dầu, đối với hắn hò hét không có chút đáp lại nào cả.

Lý Diệu nhíu mày, hắn xác định mình vừa rồi thật sự cảm ứng được Tiểu Hắc tồn tại, mà nhìn từ trên đủ loại số liệu biểu hiện, Tiểu Hắc cũng đến nên thời điểm thức tỉnh rồi. Ăn thùng uống vại, khò khò ngủ say mãi như vậy, cũng không ra làm sao cả!

Lý Diệu đem hai tay kề sát hệ thống duy trì sự sống, thần hồn kích động, từng luồng ý niệm quấn quanh ở trên tuyến quả thông sâu trong mi tâm, lại thông qua tuyến quả thông ngưng tụ và tăng phúc, phóng thích đến bên ngoài, dễ dàng xuyên thấu thủy tinh pha lê cường hóa cùng dịch dầu, theo vết rạn của Tiểu Hắc chui vào.

Hắn muốn dùng phương thức này, lấy được liên hệ với Tiểu Hắc.

Mấy tháng qua, hắn từng thử vô số lần, nhưng đây lại là một lần vào sâu nhất.

Sâu trong vết rạn của Hắc Dực Kiếm giống như cất giấu một cái mê cung màu đen, mà lối ra của mê cung lại là một thế giới huyền diệu khó giải thích khác, mặc dù lấy thần hồn cường đại của Lý Diệu bây giờ, phân hoá ra mấy trăm luồng thần niệm, vẫn không thể thăm dò rõ ràng một phần vạn bên trong Hắc Dực Kiếm.

Đôi mắt Lý Diệu trở nên đặc biệt sâu thẳm, giống như ba hồn bảy vía của hắn đều chui vào sâu trong Hắc Dực Kiếm, trong bóng đêm chưa biết mò mẫm bao lâu, vẫn không thu hoạch được gì.

Cảm ứng được thần hồn của mình mơ hồ có cảm giác khô kiệt, Lý Diệu thở dài, chuẩn bị thu hồi thần niệm.

Chuyện quỷ dị đã xảy ra!

Hắn bỗng phát hiện, mấy trăm luồng thần niệm của mình đều như là bị cái gì hút chặt lấy, rút như thế nào cũng không rút về được!

Không những như thế, luồng lực lượng thần bí này, còn đem thần niệm tính cả ba hồn bảy vía của hắn đều liều mạng kéo vào bên trong, tựa như muốn đem thần hồn của hắn cũng cắn nuốt xuống!

Lý Diệu cả kinh biến sắc, vội vàng hướng ra phía ngoài bứt ra, thậm chí chuẩn bị tốt vạn bất đắc dĩ, liền hung hăng chặt đứt mấy trăm sợi linh ti, vứt bỏ những thần niệm này, tình nguyện mạo hiểm ba hồn bảy vía bị hao tổn, cũng tuyệt không thể bị cắn nuốt vào!

Nhưng ngay trong tích tắc hắn chuẩn bị tráng sĩ chặt cổ tay, lại mơ hồ từ sâu trong Hắc Dực Kiếm cảm giác được một mảng hơi thở quen thuộc, là Tiểu Hắc!

Tiểu Hắc giống như bị cái gì vây khốn, đang nôn nóng bất an hướng phía hắn xin giúp đỡ!

Lý Diệu chỉ tự hỏi nửa giây thời gian, liền hung hăng nghiến răng, đem lực lượng thần hồn kích phát đến cực hạn, ngàn vạn ý niệm như núi lở bùng nổ, sóng thần thổi quét, cơn lốc qua lãnh thổ, hướng sâu bên trong Hắc Dực Kiếm điên cuồng đánh tới!

“Rầm! Rầm rầm rầm rầm!”

Lý Diệu cảm giác được, thần hồn của mình giống như va phải một bức tường vô cùng chắc chắn, suýt nữa va tới mức tan xương nát thịt.

Nhưng ở dưới hắn và Tiểu Hắc trong ngoài giao kích, giằng co một lát, bức tường vẫn bị bọn họ hung hăng đập vỡ!

Lại ở trong nháy mắt vỡ tan, đã nhấc lên vụ nổ lớn kinh thiên động địa!

Vụ nổ lớn này, chẳng những đem thần hồn của hắn một lần nữa nổ trở về não vực, ngay cả bản thân Hắc Dực Kiếm ngâm ở trong dầu cũng bị nổ tung!

“Tiểu Hắc!”

Lý Diệu vừa tức vừa vội, não vực rối như tơ vò, mạch máu não ùn ùn nổ tung, trong vòng nử phút đồng hồ không thể động đậy!

Chờ hắn hổn hển chữa trị mạch máu não, khôi phục quyền khống chế đối với thân thể, chăm chú nhìn lại, quả nhiên, Hắc Dực Kiếm đã chia năm xẻ bảy, hóa thành mấy trăm mảnh vỡ ảm đạm chìm vào dưới cùng của dầu lỏng!

Nhưng...

“Đây, đây lại là cái gì?”

Lý Diệu còn chưa kịp đau lòng muốn chết, ánh mắt đã bị món đồ chơi cổ quái xuất hiện phía trên dầu lỏng hấp dẫn thật sâu.

Không sai, Hắc Dực Kiếm là vỡ vụn từng mảnh, nhưng từ sâu trong Hắc Dực Kiếm vỡ vụn, lại toát ra từng luồng vật chất đã giống sương khói, lại giống mực nước, mấy trăm luồng vật chất màu đen tràn ra khỏi dầu lỏng, nhẹ nhàng lao lên giữa không trung, ngưng tụ với nhau, hình thành một quả cầu đen cực kỳ cổ quái!

Quả cầu đen này, không phải kim loại cũng không phải vàng, cũng không giống máu thịt hay là gỗ, lại tỏa ra hào quang mờ nhạt, còn tràn ngập co giãn, có thể tùy ý nhào nặn biến ảo.

Nếu bắt buộc phải hình dung, Lý Diệu cảm thấy, nó rất giống... Một quả trứng muối siêu cấp lớn!

Không đợi Lý Diệu phản ứng lại, quả “trứng muối” này nhảy lên hai lần ở giữa không trung, liền nhảy vào trong lòng Lý Diệu, như là một con chó nhỏ đi lạc mất rất lâu rồi, lại lần nữa tìm được chủ nhân, vui sướng dụi dụi ở trên người Lý Diệu!

Thậm chí, ở một bên giống như là “mông” của nó, vật chất màu đen thật sự ngưng tụ ra một “cái đuôi” nho nhỏ, hưng phấn mà vẫy.

Lý Diệu trợn mắt há hốc mồm, có chút không kịp trở tay.

Nhưng khí tức quen thuộc trong “trứng muối” truyền đến, lại khiến hắn vui mừng lộ rõ trên nét mặt, ôm lấy vật này: “Tiểu Hắc, thật là ngươi? Ngươi tỉnh rồi!” ( chưa xong còn tiếp.
Bình Luận (0)
Comment