Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1252 - Chương 1219: Bàn Cổ Gào Thét!

Chương 1219: Bàn Cổ gào thét! Chương 1219: Bàn Cổ gào thét!Chương 1219: Bàn Cổ gào thét!

Không kịp nữa rồi!

Giáo sư Mạc Huyền cũng được tính là người có kinh nghiệm thăm dò phong phú, trước khi tiếp xúc với thi hài cũng đã dùng huyền quang xuyên thấu chiếu rọi từ trong ra ngoài, xác định không có bất kỳ dị thường, cũng không dò xét được nửa điểm vật sống tồn tại mới dám xuống tay.

Hơn nữa ngay khi Lý Diệu lên tiếng, chính bản thân giáo sư cũng cảm giác được không ổn, kịp thời đình chỉ thao tác cánh tay linh giới, cánh tay linh giới rõ ràng còn cách thi hài Bàn Cổ tộc chừng một sợi tác.

Nhưng thi hài Bàn Cổ tộc lại như được “kích hoạt”, từ trong mỗi khe hở nhỏ trên áo giáp bất chợt phun trào ra mảng lớn huyền quang, sắc thái vốn có phần ảm đạm chợt trở nên sinh động, phảng phất có một tầng bích chướng vô hình bị hung hăng đánh nát!

Nhất thời, trước mắt mọi người như thể bộc phát ảo giác, chiến sĩ Bàn Cổ tộc ngủ say trăm triệu năm đột nhiên thức tỉnh, lần nữa vung vẩy sáu cánh tay và chiếc đuôi tráng kiện, lấy tư thái thế không thể ngăn đánh tới Hỏa Hoa hào!

Mọi người chưa kịp làm ra phản ứng thì nó đã đánh lên Linh Năng hộ thuẫn của Hỏa Hoa hào, đài điều khiển phát ra tiếng cảnh báo chói tai, thậm chí còn chói tai hơn cả cảnh báo khi bị mưa thiên thạch oanh kích lúc vừa khiêu dược tới!

"Oanh!"

Chỉ trong một giây, Linh Năng hộ thuẫn đã vượt quá cực hạn, đơn nguyên pháp bảo nổ vang!

Trong tiếng nổ vang, độ sáng của hộ thuẫn quanh bốn phía Hỏa Hoa hào tăng lên ba cấp, từ màu trắng ngà biến thành màu đỏ thẫm khí thế hừng hực!

May mắn bọn họ đang dùng hạm thủ nhắm vào thi hài Bàn Cổ tộc, mà mũi khoan huyền quang trên hạm thủ vừa mới đâm xuyên mảng lớn biển tinh thạch, đang ở trong trạng thái vận sức chờ phát động, giáo sư Mạc Huyền lại phản ứng kịp thời, gầm nhẹ một tiếng, kích phát mũi khoan huyền quang hung hăng đâm tới!

Huyền quang bắn ra khắp bốn phía mũi khoan, thi hài chiến sĩ Bàn Cổ tộc lập tức phân giải, hóa thành một chùm cát bụi vũ trụ, hình thành nên một luồng năng lượng cực mạnh, hung hăng xỏ xuyên qua Hỏa Hoa hào!

Hỏa Hoa hào như chim nhỏ gãy cánh trong gió lốc, điên cuồng xóc nảy.

Lý Diệu cảm thấy như có một dòng nham tương hạo đãng hung hăng rót vào sâu trong não vực, khiến hắn cảm nhận được sự sợ hãi, phẫn nộ, cừu hận, tuyệt vọng khôn cùng!

Ký ức Hồng Hoang chất chứa sâu trong tế bào não lần nữa thức tỉnh.

Hắn phảng phất chứng kiến vô số người tương tự như chiến sĩ Bàn Cổ tộc kia, thân mặc áo giáp, hình thù kỳ quái bay vút lên trong Tinh Hải, giao thoa, kịch chiến!

Tinh Hải hắc ám bị chiến ý ngút trời của bọn hắn đun nóng đến sôi trào. Rõ ràng là giữa không trung, nhưng lại có thể nghe được hàng tỉ đạo gào thét ngưng tụ cùng một nơi, hóa thành lôi đình cuồn cuộn!

"Phốc!"

Lý Diệu phun ra một búng máu tươi, cảm thấy đầu mình trướng lớn gấp mười lần, không ngưng tụ nổi một chút ý niệm nào.

Phảng phất mỗi lần ngưng tụ ý niệm, đại não liền nổ tung!

Thò tay sờ, từng lỗ chân lông trên mặt thẩm thấu ra vô số giọt máu tươi màu đỏ sậm!

"U....u...!"

Thi hài Bàn Cổ tộc tan thành mây khói, nhưng từ bụi bặm thi hài lại truyền đến một tiếng gầm rú lanh lảnh, giống như vòi rồng cuốn thốc Hỏa Hoa hào!

Lượng lớn phù trận trong Hỏa Hoa hào chợt nổ bung, toàn bộ đơn nguyên pháp bảo mất đi hiệu lực, ánh đèn lúc sáng lúc tối, khắp nơi toàn là ánh lửa xung thiên!

Trận “gió lốc” này trước sau giằng co tròn một phút đồng hồ.

Nhưng thẳng đến 10 phút sau, ba người và bốn gã tinh linh mới từ từ hồi thần lại được.

Hệ thống tự động sửa chữa của Hỏa Hoa hào bắt đầu làm việc, dập tắt ánh lửa, tiến hành gia cố xác thuyền bị hư hại, nhưng đơn nguyên pháp bảo phức tạp thì cần nhân công sửa chữa.

Độ hoàn hảo của toàn hạm chỉ còn 77%, đặc biệt là Linh Năng hộ thuẫn bị tổn hại kinh người, ít nhất phải sau mấy phút sửa chữa khẩn cấp mới có thể lần nữa mở ra.

Bảy người đều đầu váng mắt hoa, rất lâu không nói được gì, đầu óc vẫn đang đắm chìm trong chiến trường Hồng Hoang mênh mông rộng lớn kia.

"Là một đám tinh khí thần cất chứa trong thi hài, qua trăm triệu năm mà vẫn không tiêu tan, thẳng đến khi bị Linh Năng ba đông của Hỏa Hoa hào hấp dẫn mới bạo phát ra!"

Giáo sư Mạc Huyền phân tích: "Dùng lý luận ở thời đại cổ tu mà nói thì là chiến sĩ Bàn Cổ tộc này chết không nhắm mắt, oán khí xung thiên, chúng ta vừa bị cỗ oán khí xung thiên kia quét tới!"

"May mắn Linh Năng hộ thuẫn của Hỏa Hoa hào đủ mạnh, kháng cự được tuyệt đại bộ phận oán khí, nếu không ba hồn bảy vía chúng ta rất có khả năng đã bị tách ra, oán sát nhập vào cơ thể, thất hồn lạc phách!"

"Mọi người không sao cả chứ?"

Lý Diệu, Hỏa Nghĩ Vương và bốn gã tinh linh vận chuyển tâm pháp, tiến hành tự kiểm trắc, một lát sau đều nhao nhao lắc đầu, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Rốt cục chỉ là thi hài từ trăm triệu năm trước, lại trôi nổi xung quanh Mạch Xung Tinh lâu như vậy, ngày ngày tiếp nhận sóng từ và phóng xạ, oán khí có cường đại đến mấy cũng bị hóa giải tám chín phần.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao thi hài lại yếu ớt đến vậy, vừa chạm vào liền nổ tung, hóa thành bột mịn, triệt để chôn vùi!

Bảy người chỉ thoáng bị rung động, bốn gã tinh linh thực lực hơi yếu thần hồn có hơi bất ổn, chứ thân thể thì đều không có gì đáng ngại.

"Vừa rồi có phải các ngươi có nghe thấy một thanh âm, tương tự như tiếng trâu đực gầm thét không?"

Lý Diệu móc móc lỗ tai, móc ra một cục máu, hắn xác định vừa rồi mình không nghe lầm: "Hình như là phát ra từ sâu trong thi hài Bàn Cổ tộc, như là một luồng tin tức, một câu nói!"

"Không sai, ta cũng nghe được!"

"Ta cũng vậy!"

Sáu người còn lại nhao nhao gật đầu, ai nấy đều khẳng định mình có nghe được.

Giáo sư Mạc Huyền mở ra hệ thống ghi âm trên Hỏa Hoa hào, tua lại vài phút trước, trong phù trận truyền âm trừ tiếng kinh hô của mọi người và tiếng nổ tung của đơn nguyên pháp bảo thì quả thực có một tiếng cự vang dị thường.

"U....u...!"

Bảy người biến sắc, chính là đạo thanh âm này!

"Là di ngôn của chiến sĩ Bàn Cổ tộc kia!"

Giáo sư Mạc Huyền lẩm bẩm nói, biểu tình khá là hưng phấn: "Chúng ta thử phá giải xem sao!"

Lý Diệu từng nghe qua Bàn Cổ tộc nói chuyện trong ký ức Hồng Hoang, đây không phải đặc quyền của mình hắn, rất nhiều Nguyên Anh và Yêu Hoàng khi tiến vào trạng thái "ký ức Hồng Hoang" thì cũng nghe được qua rất nhiều thanh âm khác thường.

Nhưng bất luận lúc ấy hay hiện giờ, hắn đều khó có khả năng trực tiếp hiểu được hàm nghĩa của những âm thanh này.

Bởi vì hệ thống ngôn ngữ mà Bàn Cổ Tộc sử dụng là một loại càng cao cấp, càng phức tạp.

Ngôn ngữ thông dụng của Nhân tộc là một loại ngôn ngữ hai chiều tiêu chuẩn, một chữ đại biểu một ý, ghép mấy chữ, mười mấy chữ theo trình tự đặc biệt mới có thể tạo thành một đoạn tin tức trọn vẹn.

Trình tự này là cố định, hoặc là từ trái sang phải, hoặc là từ trên xuống dưới.

Còn ngôn ngữ Bàn Cổ Tộc sử dụng lại tương tự "ngôn ngữ ba chiều", ngưng tụ vô số chữ lại một nơi, dùng pháp tắc huyền diệu khó giải thích nào đó chồng vào nhau, nghe qua như là một âm tiết, nhưng mở rộng ra, lại khả năng ẩn chứa hơn 100 âm tiết, đồng thời thông qua mấy vạn loại tổ hợp xếp đặt, biểu đạt ra vô vàn hàm nghĩa!

Loại hệ thống ngôn ngữ này tuy cao minh, song nhân loại không phải không thể học.

Ở Tu Chân giới, có rất nhiều "chú ngữ, linh ngôn" đều là biến chủng, hoặc là “hậu duệ” của loại ngôn ngữ lập thể này .

Tỷ như năm chữ "cấp cấp như luật lệnh (lập tức tuân lệnh)" có thể dùng để kích hoạt rất nhiều thần thông, nhưng nó không chỉ là năm chữ đơn giản, mà là áp súc hơn 100 đạo mệnh lệnh triệu tập Linh Năng, tổ thành thần thông đến tận cùng, phát ra năm âm tiết nghe như là “cấp cấp như luật lệnh” mà thôi.

Tương tự, rất nhiều Tu Chân giả lúc đang thi triển thần thông đều thích hét lớn tên chiêu thức, cái gì mà "Ngũ Lôi Xuyên Tâm Chưởng", "Truy Vân Bác Điện Đao", "Tử Viêm Thanh Hà Kiếm", ở trong mắt thanh thiếu niên không rõ chân tướng thì có vẻ rất là uy phong bá khí, nhưng ở trong mắt người thành niên thì không khỏi có vẻ hơi… lúng túng.

Đấy không phải Tu Chân giả cố ý làm ra vẻ, mà những câu đó cũng là ngôn ngữ cao cấp ẩn chứa hơn mấy trăm đạo mệnh lệnh, dùng để xây dựng lực trường Linh Năng, tạo thành chiêu thức công kích.

Hiện tại, hệ thống chú ngữ chủ lưu ở Tu Chân giới có trên 30 loại, còn linh ngữ không phải chủ lưu hoặc dần dần mai một trong lịch sử thì có hơn hai trăm loại.

Giáo sư Mạc Huyền không biết quy luật cơ bản cảu hệ thống ngôn ngữ Bàn Cổ tộc, chỉ có thể dùng cách thức ngốc nhất để xử lý vaf phá giải, đó dùng hơn hai trăm loại hệ thống chú ngữ, từng bước từng bước đối chiếu, thử tiến hành áp súc đối với âm tiết “u…u…” này, nhìn xem có thể giải ra thông tin có ý nghĩa nào không.

"Nếu Bàn Cổ tộc là người sáng tạo ra chúng ta, vậy thì kết cấu sinh lý của bọn họ hẳn cũng tương tự chúng ta, đều thông qua khí quan chấn động không khí để truyền đưa tin tức, như thế cách xây dựng hệ thống ngôn ngữ giữa hai bên hẳn là nhất trí!"

"Hơn hai trăm loại hệ thống chú ngữ này có rất nhiều đều là được truyền thừa từ thời đại cổ tu bốn vạn năm trước, không chừng còn giữ được đặc thù nào đó của ngôn ngữ Bàn Cổ tộc!"

Lý luận này do một học giả ngôn ngữ của Thiên Huyễn thư viện đề ra, rất nhanh liền được tất cả Nguyên Anh nhất trí tán thành. Thế là bọn họ dùng thời gian ba ngày, rót vào trong chủ tinh não Hỏa Hoa hào một đạo thần thông hoàn toàn mới, chuyên dùng để phá giải tin tức Bàn Cổ tộc di lưu lại.

Đây là lần đầu tiên sử dụng, rốt cục có hiệu quả hay không thì vẫn là điều chưa biết.

Giáo sư Mạc Huyền kích phát thần thông, dùng hai trăm loại hệ thống chú ý mà tam giới có thể sưu tập được, tiến hành áp súc phá giải tiếng “u….u…” này.

Trong đó hơn 140 loại chú ngữ không cách nào giải áp, tổng cộng chỉ giải áp ra được 67 đoạn âm tần.

Mọi người nén thở lắng nghe từng đoạn âm tần một.

Tuyệt đại bộ phận âm tần đều là tạp âm không chút quy luật, có vài đoạn như là tồn tại quy luật nào đó, nhưng cũng không phân biệt ra được ý nghĩa gì.

"Tiến hành xử lý tạp âm!"

Giáo sư Mạc Huyền sau nhiều lần loại bỏ, cuối cùng phân tích ra ba đoạn âm tần.

Mỗi đoạn âm tần đều chỉ kéo dài vài giây đồng hồ, bao gồm một hai chục âm tiết, nghe trầm bồng du dương, rất có quy luật, hẳn là loại ngôn ngữ nào đó.

Theo khoảng cách âm tiết thì thấy, ý nghĩa ba đoạn âm tần tương đồng nhau, chỉ là khác ở hình thức biểu đạt mà thôi.

Nhưng ba loại hình thức biểu đạt này lại tồn tại khác biệt rất lớn với ngôn ngữ thông dụng của nhân loại.

"Nữ Oa? Như sau lưng ta… cái này? Ô tô sa la? Ô tô sa la?"

Giáo sư Mạc Huyền, Hỏa Nghĩ Vương và bốn gã tinh linh mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không rõ những âm tiết này có ý gì.

Chỉ mình Lý Diệu là toàn thân run lên, như bị chùy công thành hung hăng nện lên người, bờ môi trắng bệch, mồ hôi như mưa, cả buổi nói không ra lời.

"Lý Diệu, ngươi nghe hiểu?"

Giáo sư Mạc Huyền phát hiện dị thường của hắn, lập tức hỏi.

Lý Diệu gian nan nuốt ngụm nước bọt, gật gật đầu, lắp bắp nói: "Cái này, những âm tiết này giống như một loại thổ ngữ địa phương ở thời đại cổ tu, chỉ lưu hành ở mấy tiểu giới hoang vắng, bởi vì mấy thế giới kia giàu tài nguyên khoáng sản, trong thổ ngữ này có vô số loại khái niệm diễn tả kim loại và hỏa diễm, cho nên từng được Luyện Khí Sư cổ đại dùng làm ngôn ngữ chuyên ngành, sử dụng qua một đoạn thời gian. Có điều chừng bốn vạn bảy ngàn năm trước đã dần dần bị chôn vùi."

"Ta nhờ cơ duyên xảo hợp nên từng học qua loại ngôn ngữ này, hiểu sơ sơ, đại khái… có thể đoán ra ý tứ của những lời này!"

"Hả?"

Giáo sư Mạc Huyền và Hỏa Nghĩ Vương đều vui mừng quá đỗi, cũng chẳng quan tâm truy vấn "cơ duyên xảo hợp" của Lý Diệu là từ đâu mà có, vội la lên: "Thế rốt cục là có ý gì, tên Bàn Cổ tộc oán khí xung thiên kia rốt cục muốn nói gì?"

Lý Diệu hít sâu một hơi, gân xanh trên cổ lan đến tận gò má, khóe mắt và vầng trán, biểu tình có phần mê mang, lại có phần hoảng hốt, thậm chí có hơi chút dữ tợn, sâu trong đôi mắt toét phát ra hào quang thâm thúy, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói: "Nữ Oa! Các ngươi phản bội tộc ta! Ta thề giết ngươi! Ta thề giết ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment