Chương 1221: Tan tành!
Chương 1221: Tan tành!Chương 1221: Tan tành!
Hỏa Nghĩ Vương nhìn cảnh tượng tàn hài chiến tranh hiện lên dày đặc phía trước Hỏa Hoa hào do Tinh Nhãn gửi về, sắc mặt có phần khó coi nói: "Nói như thế, rất khả năng đúng như lời Quy Tuy Thọ tiền bối từng nói, văn minh Bàn Cổ ôm lấy địch ý nhất định đối với chúng ta! Xem ra chuyến hành trình tới Côn Luân lần này không chừng sẽ gặp nguy hiểm!"
"Nguy hiểm lớn mấy cũng phải đi."
Lý Diệu chân thành nói: "Nơi này cách hai giới Thiên Nguyên, Huyết Yêu quá gần, không khác gì quả bom hẹn giờ đặt cạnh giường chúng ta, càng nguy hiểm, lại càng phải làm rõ chân tướng của nó, bằng không vạn nhất lúc nào bị “kích nổ”, chúng ta đến chết cũng không biết mình chết như thế nào!"
"Hơn nữa, Tu Tiên giả đế quốc Chân Nhân Loại đang trên đường tới Côn Luân, chúng ta không thể trơ mắt nhìn bọn hắn cướp đi di tích văn minh Bàn Cổ trong Côn Luân được?"
"Bộ thi hài chiến sĩ Bàn Cổ tộc này ở trong vũ trụ quá lâu, lại bị Mạch Xung Tinh phóng xạ mấy chục vạn năm mới trở nên yếu ớt như thế, đụng nhẹ một cái liền hóa thành bột mịn."
"Nhưng ở trên Côn Luân có lẽ còn bảo tồn thi hài Bàn Cổ tộc càng thêm hoàn hảo, không chừng có cả vũ khí uy lực cường đại của Bàn Cổ tộc. Nếu rơi vào tay chúng ta, có thể đề thăng năng lực đối kháng đế quốc, còn rơi vào tay Tu Tiên giả, chúng ta liền xong đời!"
Giáo sư Mạc Huyền và Hỏa Nghĩ Vương cùng gật đầu tán đồng.
"Không sai, bất luận ở thời đại Hồng Hoang đã từng xảy ra cuộc chiến kinh tâm động phách cỡ nào. Kết quả lại chỉ có một, đó là chúng ta xưng bá 3000 đại thiên thế giới, chí ít đã mười mấy vạn năm không thấy được một tên Bàn Cổ tộc nào!"
Thanh âm mang sắc thái kim loại của giáo sư Mạc Huyền nghe rất hùng hồn có lực: "Điều đó chứng tỏ, trong trận chiến tranh ấy, chúng ta chính là kẻ thắng và người được lợi sau cùng!"
"Hơn nữa, bốn vạn năm trước Ba Ngạn Trực tiền bối đã từng thăm dò qua Côn Luân, ông ấy không chỉ toàn thân trở ra, còn mang về Huyết Yêu giới một cỗ thi hài Bàn Cổ tộc để làm nghiên cứu!"
"Lời Hỏa Nghĩ đạo hữu nói trước lúc xuất phát rất đúng, vô luận Bàn Cổ hay Nữ Oa đều không phải Thần Ma hư vô mờ mịt, mà cũng có thân thể máu thịt như nhân loại, tất cả đều là sinh mạng các bon, có gì mà phải sợ!"
"Hướng về Côn Luân, tiếp tục đi tới!"
Sau lưng bọn hắn là Tinh Diệu Liên Bang và đồng bào ba thế giới đang chờ đợi, bất luận con đường phía trước gian nan và hung hiểm cỡ nào đều không thể ngăn cản quyết tâm khai phá thế giới mới của bọn hắn!
Lý Diệu, giáo sư Mạc Huyền và bốn gã tinh linh cùng chung tay cố gắng, cuối cùng sau ba giờ miệt mài, Linh Năng hộ thuẫn và phù trận động lực đều hoàn thành kiểm trắc.
Nhân khoảng thời gian này, Hỏa Hoa hào cũng kéo vào lượng lớn mảnh vụn từ trong Tinh Hải, sau một phen kiểm trắc phân tích tỉ mỉ, phát hiện lượng lớn thành phần hợp kim nhân công luyện chế.
Qua đó có thể phỏng đoán, đại bộ phận mảnh vỡ đều xuất phát từ một chỉnh thể to lớn khó mà tưởng tượng.
Ba giờ sau, Hỏa Hoa hào tiếp tục đi tới.
Lúc này bọn hắn giảm chậm tốc độ, cẩn thận dùng huyền quang quan sát tinh không chung quanh, đặc biệt các loại hài cốt hình người.
Kết quả, không thấy được thi hài Bàn Cổ tộc nào được bảo tồn hoàn hảo, sinh động như vừa rồi, mà lại gặp qua một ít chân cụt tay đứt hình thù kỳ quái, khiến người nhìn mà da đầu không khỏi run lên.
Thứ để lại ấn tượng khắc sâu nhất cho Lý Diệu là một hình trụ đường kính vượt quá nửa mét, chiều dài tiếp cận ba mét.
Thông qua huyền quang phân tích, thứ này không giống kim loại, mà giống như là bộ phận nào đó trên thân thể máu thịt.
Mới đầu Lý Diệu cho rằng đó là thân thể chặt đứt tay chân, hoặc là một đoạn cánh tay hoặc bắp đùi khá là cường tráng.
Nhưng sau một hồi nghiên cứu cẩn thận, phát hiện từng vòng vân tay đồng tâm trên bề mặt, bọn họ mới đột nhiên ý thức được —— thứ kia là một ngón tay.
Một ngón tay dài hơn ba mét, thô hơn nửa mét, thậm chí còn to hơn cả Lý Diệu.
Cả đám dừng lại trước ngón tay một lúc lâu, thu thập đủ số liệu ngoại hình, sau đó liền vượt qua không chút do dự.
"Số mảnh vụn trong tinh vực trước mặt đã dần giảm bớt, gió lốc vũ trụ cũng chầm chậm ổn định! Lạ thật, nơi này cách Mạch Xung Tinh tương đối gần, căn cứ tham số thiên văn mà tính thì hẳn là nơi gió lốc cường liệt nhất mới đúng, tại sao lại thế này?"
"Thứ này vốn không phải gió lốc thật sự, cái gọi là “mắt bão” thật ra cũng làm gì có?"
"Phía trước truyền Linh Năng ba động và phản ứng kim loại cực kỳ mạnh mẽ, huyền quang chúng ta phát ra phản hồi về hình ảnh của một thiên thể cực lớn!"
"Toàn bộ 51 điểm đặc thù đánh dấu trên Côn Luân Tinh Đồ đều ăn khớp, chúng ta sắp tới nơi!"
Bốn gã tinh linh không ngừng báo cáo tin tức mới nhất.
Vận tốc mũi khoan huyền quang được đẩy lên cực hạn, vô số hài cốt và mảnh vụn trên chiến trường Hồng Hoang bị xuyên thành vụn phấn, Hỏa Hoa hào như giao lông xuất hải, cuối cùng chui ra khỏi phiến biển thiên thạch!
Thiên thể hiện ra trước mắt Hỏa Hoa hào lại khiến cho bảy người nhìn mà nghẹn họng, cảm xúc tung trào, thật lâu vẫn không cách nào lấy lại bình tĩnh.
Đó là một tinh cầu lớn hơn cả mặt trăng, toàn thân hiện màu vàng nhạt, tựa hồ không lâu trước vừa bị một tiểu hành tinh hung hăng đánh trúng, để lại trên bề mặt một hố sâu siêu khổng lồ bao trùm nửa mặt bên, đại lượng vật chất bị xé nứt, ném vào trong Tinh Hải, biến thành biển thiên thạch mà vừa rồi bọn hắn vừa xuyên qua.
Đến tận bây giờ vẫn đang có vô số vật chất phun trào ra từ trong tinh thể, bay tới Tinh Hải, hệt như một giếng phun khổng lồ, nhìn từ xa giống như tinh cầu này mọc ra một cái đuôi cổ quái, nối liền với biển thiên thạch.
Đổi thành tinh cầu bình thường, gặp phải va chạm như vậy, phần thiên thể không trọn vẹn còn lại nhất định sẽ đổ sụp dưới tác dụng của lực ly tâm, chậm rãi biến thành một hình cầu tương đối nhỏ
Nhưng tinh cầu màu vàng nhạt này lại vẫn duy trì hình bán cầu không trọn vẹn, như quả táo bị hung hăng cắn mất một miếng, đang trong quá trình hư thối không ngừng nghỉ.
Nhìn vào trong "miệng vết thương", có thể thấy được rõ ràng mê cung bằng kết cấu kim loại càng thêm rắc rối phức tạp, cùng với một địa hạch huyền quang lượn lờ tuyệt đối không giống hình thành do tự nhiên!
Bên trong nó không ngờ lại là rỗng, hiện đầy các loại kết cấu ngầm tương tự như thành thị dưới đất, chứa đầm đặc dấu vết bàn tay con người!
Dù cho bề ngoài bao trùm lấy tầng nham thạch dày nặng, cấu thành lớp vỏ cực kỳ vững chắc, nhưng đây rõ ràng là một thiên thể nhân tạo chính cống!
"Thứ này là siêu cấp chiến hạm của Bàn Cổ tộc, “Côn Luân”?"
Giáo sư Mạc Huyền thì thào lẩm bẩm, thanh âm hơi có chút run rẩy, hưng phấn nói không nên lời.
Hắn cũng như Lý Diệu, đều cực kỳ say mê siêu cấp pháp bảo, tuy luyện chế tinh hạm không phải sở trường của hai người, nhưng tận mắt chứng kiến loại “chiến hạm hành tinh” hàng thật giá thật này vẫn khiến bọn hắn si mê nhìn không chớp mắt.
Đặc biệt là chiếc chiến hạm hành tinh này bị một công kích chí mạng, xác ngoài hoàn toàn xé rách, kết cấu huyền ảo phiền phức bên trong hiển hiện hết ra ngoài.
Loại cảnh tượng không thể tưởng tượng như vậy, quả thật khiến bọn hắn mở rộng tầm mắt, cơ hồ không nỡ rút mắt ra.
"Răng rắc răng rắc!"
Tinh Nhãn trên Hỏa Hoa hào lập tức điên cuồng quay chụp.
"Chờ chúng ta thiết lập xong hệ thống truyền tin Tinh Hải, truyền những ảnh chụp này về Thiên Nguyên Tinh, Tư Khấu minh chủ nhất định phải hưng phấn đến độ hoa chân múa tay.
Lý Diệu trêu đùa nói.
Người chủ đạo "kế hoạch Băng Thần", minh chủ Chiến Tinh minh Tư Khấu Liệt là chuyên gia luyện chế tinh hạm số một tam giới, hắn nằm mộng cũng muốn luyện chế một chiếc "chiến hạm hành tinh" .
Nếu như có thể giành được tư liệu về siêu cấp chiến hạm “Côn Luân” của Bàn Cổ tộc, dù chỉ là tư liệu vỏ ngoài đơn giản nhất, đối với kế hoạch của hắn cũng có dẫn dắt nhất định.
"Linh Năng ba động trong phiến tinh vực này tương đối ổn định, mạch xung quấy nhiễu cũng nhỏ nhất, rất thích hợp triển khai Tinh Cự và thiết bị truyền tin Tinh Hải."
Giáo sư Mạc Huyền nhanh chóng tính toán một hồi, sau đó tiếp tục nói: "Chỉ có điều chúng ta không ngờ “Côn Luân” lại bị tàn phá đến mức này, mỗi giây lại phun ra ngoài lượng lớn vật chất, những vật chất này tạo thành mảnh vụn Tinh Hải, dưới sức đẩy của bão mạch xung, rất có khả năng sẽ tạo thành uy hiếp đối với Tinh Cự và thiết bị truyền tin."
"Muốn dẫn đường cho siêu cấp chiến hạm như Liệu Nguyên hào, lại còn chở theo mấy chục Nguyên Anh và Kim Đan khiêu dược tới, Tinh Cự và thiết bị truyền tin đều phải triển khai đến cực hạn, như vậy làm sao để phòng bị mảnh vụn Tinh Hải xâm nhập là vấn đề cực kỳ phiền toái!"
"Nếu bố trí lượng lớn pháp trận phòng ngự, hình thành linh từ uốn khúc, lại triển khai Tinh Cự và pháp bảo thông tin, ít nhất phải tiêu tốn bảy mười hai giờ mới có thể hoàn thành."
Lý Diệu gật đầu: "Vậy cứ dựa theo kế hoạch định sẵn, bốn vị sư huynh điều khiển Hỏa Hoa hào, hoàn thành thiết trí Tinh Cự và pháp bảo thông tin, truyền tham số thiên văn về Thiên Nguyên giới, đồng thời thanh lý ra một mảnh tinh vực để Liệu Nguyên hào khiêu dược tới."
"Ba người chúng ta trước đáp xuống “Côn Luân” điều tra một phen, vạn nhất Tu Tiên giả sớm đi vào cũng có thể kịp thời làm chuẩn bị!
Đây là kế hoạch được soạn sẵn trước lúc lên đường, tính toán thời gian, bọn hắn cũng không rớt lại phía sau quá lâu.
Ba người kiểm tra lần cuối Càn Khôn Giới và pháp bảo mang theo, Lý Diệu triệu hồi ra Huyền Cốt? Ám Viêm Kim, khảm xong mấy mảnh Càn Khôn Giới, Hỏa Nghĩ Vương cũng mặc vào chiến giáp thực vật sinh hóa, Mạc Huyền giáo sư thì chui vào trong bộ Linh Giới Nghĩa Thể hình bạch tuộc bằng kim loại kia.
"Bá! Bá! Bá!"
Ba người giống như ba bao con nhộng được Hỏa Hoa hào đẩy ra, như ba ngôi sao băng bay về phía Côn Luân.
"Xì xì xì xì...!"
Lý Diệu co rúc trong khoang thuyền, nghe được khoang thuyền phát ra tiếng kim loại vặn vẹo, nhìn ánh lửa xung thiên ngoài cửa sổ mạn tàu, trong lòng không khỏi chấncả kinh.
Đây là phản ứng xảy ra khi khoang đổ bộ ma sát cùng tầng khí quyển.
Nhưng mà, làm sao có thể?
Côn Luân rõ ràng đã bị xé rách một nửa, dù vốn có tầng khí quyển, thì trong tình trạng bị tổn hại thảm liệt như vậy, tầng khí quyển cũng nên chia năm xẻ bảy, tiêu tán hết rồi mới đúng?
Rốt cục Bàn Cổ tộc bằng cách nào mà bao trùm được tầng khí quyển nhân tạo quanh một chiếc "chiến hạm hành tinh", hơn nữa trong tình trạng tổn hại nghiêm trọng đến vậy mà tầng khí quyển vẫn ngưng tụ chứ không tiêu tan?
Nguồn năng lượng tạo thành tầng khí quyển đến từ đâu?
Phải biết rằng, nơi này là sâu trong tinh vân hình cua, căn bản không có mặt trời!
Lý Diệu lần nữa lại có ấn tượng khắc sâu đối với trình độ phát triển của văn minh Bàn Cổ, chẳng qua điều này không đồng nghĩa với sợ hãi, ngược lại càng kích phát lên tín niệm thăm dò và học tập trong hắn.
Chưa đến một giây, ba khoang thuyền đổ bộ đã xâm nhập vào trong tầng khí quyển nhân tạo của Côn Luân, chạm tới “mặt đất” của chiếc chiến hạm hành tinh này!