Chương 1234: Đều có mưu mô!
Chương 1234: Đều có mưu mô!Chương 1234: Đều có mưu mô!
Tô Trường Phát lắc đầu nói: "Không ổn."
"Tô lão, sao thế?"
Đường Thiên Hạc khó hiểu nói: "Tiểu tử này không phải nhân vật quan trọng gì, ta tin hắn cũng không biết quá nhiều tin tức, cần gì phải lãng phí nhiều thủ đoạn và thời gian trên người hắn như vậy?"
"Chỉ cần móc ra lượng lớn tình báo từ trong đầu hắn, liền có thể xác định tọa độ cơ bản của Phi Tinh giới, chúng ta kiến thiết một Tinh Không chi môn siêu lớn, triệu hoán hạm đội viễn chinh tới, thực hiện chiến dịch thôn tính Phi Tinh giới!"
"Giữ lại tiểu tử này thì làm được gì?"
"Nếu các ngươi muốn triệu hoán hạm đội viễn chinh, như vậy giữ lại tiểu tử này đúng là không ích gì."
Thần sắc Tô Trường Phát đột nhiên trở nên cực kỳ quỷ dị, cao thâm mạt trắc nói: "Còn không, hắn nói không chừng sẽ có tác dụng rất lớn!"
Đường Thiên Hạc và Khấu Như Hỏa đều cả kinh, liếc nhìn nhau một cái, đồng thời cau mày nói: "Tô lão có ý gì?"
"Ba người chúng ta đều thất bại trong tranh đấu ở gia tộc và tông phái của mình mới bị đày ải đến đây!"
Tô Trường Phát biểu tình âm u, gằn từng câu từng chữ nói: "Chúng ta đã mất đi hết thảy xưa kia, địa vị, vinh quang, lãnh địa và nô lệ, thậm chí bị dội nước bẩn lên người, bị chụp mũ, lưu vong đến biên giới Tinh Hải khô cằn, trọn đời không thoát thân ra được!"
"Ta tuổi già lực yếu, sớm đã buông xuôi hết thảy, nhưng hai người các ngươi còn trẻ, thật sự cam tâm cứ sống lay lắt thế này ư?"
"Nhưng hiện tại, chúng ta đã phát hiện di tích văn minh Bàn Cổ!"
Đường Thiên Hạc vội la lên: "Công lao lớn bằng trời còn chưa đủ chúng ta lật thân ư?"
"Ngươi sai rồi, Tiểu Đường."
Tô Trường Phát thở dài nói: "Nếu chúng ta chỉ là phát hiện ra Phi Tinh giới, sau đó lập ra công lao không lớn không nhỏ, như thế có khả năng tẩy thoát một ít tội danh, khôi phục phần nào địa vị, kẻ địch của chúng ta trong gia tộc và tông phái cũng sẽ không để chúng ta vào mắt!"
"Nhưng mà, công lao to lớn như phát hiện di tích văn minh Bàn Cổ... Là thứ ba chúng ta có thể thừa nhận ư?"
"Những gia hỏa coi chúng ta là đinh trong mắt, gai trong thịt kia làm sao có thể để mặc chúng ta mang theo công lao lớn như vậy trở về, đi đoạt lại hết thảy những gì vốn thuộc về chúng ta, thậm chí—— báo thù bọn hắn!"
Đường Thiên Hạc và Khấu Như Hỏa đều trầm mặc.
"Huống hồ, các ngươi đừng quên lần này quân viễn chinh đều là những ai!"
Tô Trường Phát lạnh lùng nói: "Là tu sĩ Hắc Phong đến từ Hắc Phong giới!"
"Hắc Phong giới là một trong các đại thiên thế giới hung hiểm nhất trong cương vực đế quốc, người Hắc Phong quanh năm suốt tháng chém giết cùng Thánh Minh, Thiên Ma, bản thân bọn họ cũng trở nên băng lãnh vô tình như Thánh Minh, tàn nhẫn khát máu như Thiên Ma, đối với kẻ địch tâm ngoan thủ lạt, đối với quân bạn cũng không chút lưu tình, vì tranh đoạt công lao và chiến lợi phẩm, một khi điên lên, đến cả quân bạn cũng có thể đồ sát!"
"Người Hắc Phong vốn là một đám chó điên không giảng quy củ, lần này Thánh Minh tập kết chủ lực, thôn tính Hắc Phong giới, quân Hắc Phong trú đóng ở bên ngoài mất đi hành tinh mẹ, càng là giận không thể át, triệt để điên cuồng!"
"Bọn hắn du đông du tây gây chuyện thị phi ở tinh vực Hoàn Đô, cả ngày ồn ào muốn bệ hạ lập tức phát binh, giúp bọn họ đoạt lại Hắc Phong giới!"
"Quân quốc đại sự đâu phải trò đùa, bất luận chiến dịch nào cũng là chọc sợi tóc mà động toàn thân, há có thể bởi vì cơn bực tức của bọn họ liền phát nộ hưng binh?"
"Chẳng qua, một chi đại quân chó dại toàn thân đầy gai, kiệt ngao bất thuần cả ngày du đông du tây cũng không phải chuyện gì hay ho, vạn nhất bọn hắn điên lên, cường hành thôn tính đại thiên thế giới nào đó, vậy phải làm thế nào cho phải?"
"Thế nên, sau khi nhận được tín hiệu gửi về từ Phi Tinh giới, bệ hạ mới chọn hạm đội Hắc Phong làm quân viễn chinh, chính là muốn cho những gia hỏa phiền toái này cút ra khỏi tinh vực Hoàn Đô càng xa càng tốt!"
"Bằng một Phi Tinh giới xa xôi hẻo lánh đương nhiên không đủ để thỏa mãn khẩu vị người Hắc Phong, nghe nói giữa bệ hạ và người Hắc Phong có hiệp nghị, sau khi rời khỏi cương vực đế quốc, tất cả đại thiên thế giới người Hắc Phong công chiếm được trên đường đi đều quy vào lãnh địa của bọn họ!"
"Các ngươi ngẫm lại mà xem, người Hắc Phong đều là chó đói chỉ ăn không nhả, một khi triệu hoán chúng đến đây, còn có lợi ích cho chúng ta nữa không?"
Đường Thiên Hạc sững sờ thoáng chốc, lẩm bẩm nói: "Người Hắc Phong cư trú lâu dài ở chỗ này? Chẳng phải bọn hắn nói, muốn đổi chiến công, giết về Hắc Phong giới ư?"
"Đó là lời huyên thuyên gạt người thôi!"
Tô Trường Phát cười lạnh nói: "Người Hắc Phong chỉ điên chứ không ngu, Hắc Phong giới nằm giữa đế quốc và Thánh Minh, là tiền tuyến chém giết kịch liệt, dù tài nguyên phong phú đến mấy cũng phải cân nhắc xem có mạng để hưởng thụ hay không! Còn ở đây tuy là biên giới Tinh Hải, cằn cỗi thì đúng là cằn cỗi chút, nhưng tốt xấu cũng là hậu phương, có thể phát triển an ổn mấy trăm năm!"
"Người Hắc Phong nói cái gì mà muốn lập tức giết về Hắc Phong giới, đó chẳng qua là thủ đoạn ra điều kiện với bệ hạ thôi, điều kiện chính là chỗ này! Chờ bọn hắn thật sự đến rồi, làm sao còn có thể đi?"
Khấu Như Hỏa trầm giọng nói: "Tô lão nói có lý, người Hắc Phong nhất định sẽ gặm sạch Phi Tinh giới, đến nửa chút cặn bã đều không chừa cho chúng ta!"
"Chỉ vậy thôi thì còn đỡ."
Tô Trường Phát âm u nói: "Phi Tinh giới chẳng qua chỉ là khối xương, di tích văn minh Bàn Cổ mới thật sự là thịt béo, một khi bị người Hắc Phong phát hiện, làm gì còn có phần cho chúng ta!"
"Ha ha, ai nấy đều là chó nhà có tang, nhưng chúng ta chỉ có ba người, mà Hắc Phong thì lại có nguyên một hạm đội! Nơi đây núi cao hoàng đế xa, tin tức rất khó truyền về bản thổ đế quốc, để ba người chúng ta “biến mất” trong di tích văn minh Bàn Cổ này là điều hết sức đơn giản!"
Lý Diệu ở bên cạnh nghe lén, nghe mà vừa mừng vừa lo, mừng là vì thế cục đế quốc Chân Nhân Loại quả đúng như lời giáo sư lịch sử học Chu Nhất Phu, tồn tại "tính cục hạn của nước lớn", vùng thực sự được hoàng đế khống chế chỉ là mười mấy thế giới xoay quanh Hoàn Đô, thế giới ở xa hơn đều có được tính độc lập nhất định.
Tỷ như "Hắc Phong giới" của người Hắc Phong, nơi đó không hoàn toàn nghe lệnh từ hoàng đế, mà có thể nói điều kiện, giảng hiệp nghị, cò kè mặc cả cùng hoàng đế!
Nghe giọng điệu thản nhiên như nói ra điều gì đó hết sức bình thường của ba người kia, có thể thấy loại chuyện này trong nội bộ đế quốc không phải là trường hợp đặc biệt, đoán chừng các thế giới ở biên cảnh đều tương tự.
Loại cơ cấu tổ chức quân phiệt mọc lên san sát như rừng này, không nghi ngờ sẽ giúp Tinh Diệu Liên Bang có được bố cục chiến lược hợp lý.
Lo là vì, lần đánh úp quy mô này là do "người Hắc Phong" chủ đạo, danh tiếng bọn này dù là trong hàng ngũ Tu Tiên giả cũng chẳng tốt đẹp gì, hiển nhiên đều là hạng cùng hung cực ác, không chút nhân tính!
Hơn nữa thế giới của bọn hắn đã bị Thánh Minh chiếm lĩnh, bọn hắn lại không ý đánh trở về, mà muốn đi ra ngoài tìm nơi cư trú mới.
Như vậy song phương liền không có dư địa để quay vần, chỉ còn nước không chết không ngừng!
Lý Diệu một bên suy tư đối sách, một bên tiếp tục nghe lén.
Đường Thiên Hạc cười khổ nói: "Tô lão, nghe ngươi phân tích thì chúng ta đang trong cảnh cửu tử nhất sinh?"
Khấu Như Hỏa lạnh lùng nói: "Không phải cửu tử nhất sinh, là thập tử vô sinh, bằng không tại sao đám cừu gia kia lại giả mù sa mưa cho chúng ta cơ hội này, để chúng ta đi ra “lập công chuộc tội”? Đây là bọn hắn muốn mượn đao giết người, dùng tay người Hắc Phong để giết chết chúng ta!"
Tô Trường Phát thở dài một tiếng nói: "Ta già rồi, không còn tâm tư vùng vẫy giãy chết, cũng không có lực lượng phản kích trong tuyệt địa, nếu chỉ là một mình ta, phải chôn xương ở biên giới Tinh Hải này thì cũng có làm sao?"
"Nhưng hai người các ngươi liệu có thật sự cam tâm tình nguyện?"
Đường Thiên Hạc vội la lên: "Tô lão, chúng ta đương nhiên không muốn bó tay chịu trói, kính xin ngài chỉ điểm!"
Khấu Như Hỏa lạnh lùng nói: "Chết, ta thì không sao, chẳng qua nếu có thể chém xuống đầu lâu mấy tên cừu gia rồi chết thì vẫn hơn!"
Tô Trường Phát cười “hắc hắc” âm hiểm, nói: "Hai người các ngươi nếu muốn quay giáo một kích, lão phu liền cùng các ngươi liều một trận. Hiện giờ, chỉ có một con đường, chúng ta đừng triệu hoán hạm đội Hắc Phong, mà bằng sức mình công chiếm Phi Tinh giới!"
Tâm tạng Lý Diệu thoáng co rút, sau đó liền buông lỏng, chỉ cần ba tên Tu Tiên giả này đừng triệu hoán chủ lực cánh đây hàng tỉ năm ánh sáng là được.
Bằng vào ba người bọn hắn mà muốn đánh hạ Phi Tinh giới?
Vậy khác gì Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa lại muốn vào!
Đường Thiên Hạc và Khấu Như Hỏa ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt trầm mặc.
Khấu Như Hỏa trầm giọng nói: "Dù những tình báo về Phi Tinh giới tiểu tử này nói vừa rồi đều là sự thật, nhưng chỉ bằng ba người chúng ta, sợ rằng rất khó chiếm lĩnh toàn bộ Phi Tinh giới!"
"Đó dù sao cũng là một văn minh tinh hạm, có hơn một ngàn tông phái rải rác ở mười mấy tinh vực, dù không có cao thủ nào đáng kể, nhưng bằng ba người chúng ta thì sao đủ?"
Tô Trường Phát mỉm cười, không chút hoang mang nói: "Giờ các ngươi chắc đã hiểu, vì sao mới đầu ta lại không nặng tay hủy diệt não vực và thần hồn tiểu tử này rồi chứ?"
"Nếu hắn là con trai trưởng lão tông phái bản thổ Phi Tinh giới, giữ lại hắn, có lẽ sẽ có tác dụng to lớn đối với tiến trình chúng ta tiến công chiếm đóng Phi Tinh giới!"
"Còn nữa, di tích văn minh Bàn Cổ này là một chiếc chiến hạm hành tinh, hài hốt chiến trường Hồng Hoang rải khắp mặt ngoài chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, còn thần binh lợi khí và thần thông Thượng Cổ thực sự thì nhất định còn ẩn giấp sâu trong tinh cầu!"
"Nếu chúng ta có thể xâm nhập vào bên trong chiến hạm hành tinh, khai quật ra một ít thần binh lợi khí thời đại Hồng Hoang. Như vậy liền sẽ có được chút tiền vốn để sinh tồn!"
Đường Thiên Hạc và Khấu Như Hỏa đồng loạt hít một hơi khí lạnh: "Xâm nhập vào trong chiến hạm hành tinh?"
"Không sai!"
Biểu tình Tô Trường Phát chợt trở nên vô cùng dữ tợn, giọng nói đầy vẻ phấn khích: "Lão già này bị lưu vong đến mảnh đất hoang vu biên giới Tinh Hải, vốn đã sớm đoạn tuyệt hết thảy hi vọng, chẳng qua nếu trời cao đã cho ta cơ hội, giúp ta phát hiện một nơi bí bảo tuyệt thế như vậy, há có lý nào ta lại để nó tuột khỏi tay!"
"Dù chết, ta cũng phải chết ở trong di tích Bàn Cổ, như thế ít ra còn đỡ hơn chết trong tay người Hắc Phong, hay trong tiếng cười chế nhạo của đám cừu gia kia!"
"Nhưng mà, vạn nhất chúng ta phúc lớn mạng lớn, chẳng những không chết, ngược lại còn khai quật ra bí bảo vô tận sâu trong di tích, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc!"
Trong tiếng cười tràn ngập hận ý của Tô Trường Phát, Đường Thiên Hạc và Khấu Như Hỏa cũng động dung, đôi mắt dần tóe phát ra vẻ tham lam và thù hận!
"Nhưng mà, tiểu tử này còn che giấu một số chuyện!"
Đường Thiên Hạc nói: "Hắn có mưu đồ riêng, là một nhân tố cực không ổn định!"
"Không sao, ta đại khái có thể đoán được chuyện hắn giấu diếm là gì!"
Tô Trường Phát một bên cười âm hiểm, một bên đi về phía Lý Diệu: "Tin tưởng ta, tiểu tử này nhất định sẽ hợp tác cùng chúng ta."