Chương 1237: Phong Thần Thiên Thư!
Chương 1237: Phong Thần Thiên Thư!Chương 1237: Phong Thần Thiên Thư!
Tô Trường Phát cười cười, nói: "Chân Tiên Đại Đạo huyền diệu vô cùng, đề mục này thật sự quá lớn, dăm ba câu làm sao nói hết? Ta chỉ có thể cho ngươi biết, khác biệt giữa Tu Chân giả và Tu Tiên giả không phải ở chủng tộc bất đồng, cũng không phải công pháp tu luyện sai dị, mà chỉ Đạo Tâm chuyển biến!"
"Chỉ cần Đạo Tâm có thể chuyển biến, thoát khỏi gông xiềng trước đây, đứng tại góc độ càng cao nhìn nhận vạn vật vũ trụ và bản thân nhân loại. Như vậy bất luận Tu Chân giả nào cũng đều có thể biến thành Tu Tiên giả, gánh vác lên vai trách nhiệm làm huy hoang văn minh nhân loại!"
"Hệt như Lý đạo hữu ngươi, ngươi làm ra hành vi tội ác tày trời trong mắt thế nhân. Dù về lại Phi Tinh giới, đời này cũng mang theo tâm bệnh, một khi sự thể bị phát hiện, lập tức sẽ thành chuột chạy qua đường, người người hô đánh!"
"Ta nghĩ, Phi Tinh giới các ngươi chắc cũng sẽ có các loại pháp bảo tương tự như “máy phát hiện nói dối”, ngoài ra còn có “Minh Tu Sư” tinh thông thuật thôi miên đúng không? Bí mật nhỏ mà ngươi không muốn ai biết kia xem ra không dễ để che dấu đâu?"
Lý Diệu mặt xám như tro, bất giác gật gật đầu.
Tô Trường Phát cười nhạt một tiếng: "Vậy là đúng rồi, Lý đạo hữu, từ thời khắc ngươi đạp phá giới hạn này, ngươi đã bị quần thể Tu Chân giả chối bỏ! Chính ngươi cũng rõ ràng, ngươi không trở về được, vĩnh viễn cũng không trở về được!"
"Nhưng cửa lớn Tu Tiên giả lại luôn rộng mở chào đón ngươi!"
Hai mắt Lý Diệu lồi cả ra, mừng rỡ như điên: "Ta cũng có thể trở thành Tu Tiên giả?"
Không đợi Tô Trường Phát trả lời, nhãn châu lại rụt trở về, lần nữa quay tròn loạn chuyển, lộ ra thần thái tinh minh và lãnh khốc, lắc đầu nói: "Đợi một chút, từ đã, ta không tin trên đời lại có chuyện dễ dàng như vậy! Không cần trả giá gì liền có thể dễ dàng trở thành Tu Tiên giả, giành được sự che chở từ chư vị cùng với... cỗ thế lực sau lưng chư vị kia?"
"Tô tiền bối có chỗ nào cần tới vãn bối, cứ việc nói thẳng, đại ân đại đức của chư vị tiền bối, vãn bối dù thịt nát xương tan cũng không đủ hồi báo, chỉ cần đủ khả năng, vãn bối nhất định nghĩa bất dung từ!"
"Ngươi quả nhiên là người thông minh, khó trách có thể sống sót từ trong gió lốc Tinh Hải!"
Tô Trường Phát lộ vẻ tán dương, nửa thực không giả nói: "Ta bắt đầu đánh giá cao ngươi rồi đấy, Lý đạo hữu!"
"Tốt rồi, giờ mọi người đã nói rõ thân phận, không cần phải vòng quanh nữa, lão phu nói thẳng vậy!"
"Lý đạo hữu có chỗ không biết, chúng ta bị bức hạ xuống tinh cầu này là vì một di tích từ thời đại Thượng Cổ, có lẽ trên mặt đất nơi đây ngươi đã từng gặp được vô số thi hài và hóa thạch kỳ lạ cổ quái, nhưng đấy chẳng mới là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi, còn có vô số bí bảo di tích càng thêm trân quý được chôn sâu dưới lòng đất!"
"Chính như câu “cổ bảo Hồng Hoang vốn vô chủ, chỉ cần người có duyên là sẽ được”, lại có câu “trời cho không lấy, khác gì phạm tội”, nếu trời cao đã để chúng ta phát hiện di tích này, đương nhiên phải thăm dò một phen kỹ càng!"
"Bằng vào ba Tu Tiên giả chúng ta, cộng thêm những Khôi Lỗi chiến tranh này, lực lượng vẫn có phần đơn bạc, nếu Lý đạo hữu cũng có thực lực Kết Đan kỳ, không bằng cùng chúng ta xâm nhập vào lòng đất đi tìm kiếm bảo tàng, nếu thật sự phát hiện bí bảo, tự nhiên không thể thiếu phần của Lý đạo hữu!"
Lý Diệu gian nan địa nuốt nước miếng khan, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta, ta làm sao biết các ngươi có đang dối gạt hay không? Loại chuyện này ta thấy nhiều lắm rồi, phát hiện bảo tàng, nhưng cơ quan trùng trùng điệp điệp, thủ vệ sâm nghiêm, cho nên mới lừa gạt kẻ ngu đi trước dò đường, tìm ra những cơ quan bí mật!"
"Kẻ ngu nếu chết trong cơ quan thì cũng thôi, nếu kẻ ngu xông qua cơ quan trùng trùng điệp điệp mà không chết, vậy cứ giết người diệt khẩu là được! Các ngươi làm sao có thể thật sự phân cho ta một phần?"
Đường Thiên Hạc lạnh lùng nói: "Nói rất có lý, vậy ngươi có tin ta giết ngươi ngay bây giờ không!"
Đáy mắt Lý Diệu lần nữa tuôn trào ra hai luồng quang mang sợ hãi, hai chân bất giác run lên, nhưng lúc này, từ trong lỗ chân lông trên người hắn lại thẩm thấu ra từng sợi âm sát chi khí, siết chặt nắm đấm, gầm nhẹ nói: "Ta tin! Chẳng qua sớm muộn gì cũng sẽ bị các ngươi diệt khẩu, chết sớm chết muộn thì có gì khác nhau!"
"Ta không muốn chết, ta muốn sống sót, van cầu các ngươi để ta sống sót!"
"Lý đạo hữu!"
Tô Trường Phát trùng trùng vỗ lên vai Lý Diệu, ngữ trọng tâm trường nói: "Lo lắng của ngươi không phải không có lý, chẳng qua một người có thể sống sót hay không, rốt cục, rốt cục không thể dựa vào lòng từ bi của người khác, mà phải dựa vào chính hắn!"
"Không sai, chúng ta đúng là lợi dụng Lý đạo hữu, muốn Lý đạo hữu đi trước dò đường, nhưng mặt khác, chẳng phải Lý đạo hữu cũng muốn lợi dụng chúng ta để tìm đường sống? Giữa người và người vốn chính là lợi dụng lẫn nhau, nếu ai không có giá trị lợi dụng, vậy thì làm gì còn tư cách sinh tồn!"
"Cho nên, nếu dục vọng muốn sống của Lý đạo hữu thật sự mãnh liệt. Vậy không ngẫm nghĩ cho kỹ, trên người mình còn có chỗ nào để chúng ta lợi dụng, đào ra, hung hăng đào ra, móc ra, như vậy mới có thể sống sót được!"
Nhất thời Lý Diệu nghẹn lời, sửng sốt nửa buổi, lắp bắp nói: "Ta, ta, ta —— "
Tô Trường Phát cười đến độ sắc mặt vặn vẹo: "Cho Lý đạo hữu một nhắc nhở nho nhỏ, ngươi cảm thấy chúng ta khống chế tòa cơ địa khổng lồ thế này, vượt qua hàng tỉ năm ánh sáng tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ chỉ là để trao đổi văn hóa? Ngươi còn không ngu đến mức tin tưởng lời ta nói lúc nãy đấy chứ?"
Lý Diệu trầm ngâm một lát, tức thì bừng tỉnh đại ngộ, chẳng những không có chấn kinh và sợ hãi, ngược lại còn khá là hưng phấn.
Hắn mặt mũi ửng hồng, hai lỗ tai đỏ ửng như muốn bốc cháy, sâu trong yết hầu lần nữa phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, dùng sức gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Tô tiền bối yên tâm, các vị tiên trưởng yên tâm, ta rất hữu dụng, ta rất có giá trị lợi dụng!"
"Chẳng qua —— "
Hắn như chợt nghĩ tới điều gì, trộm liếc nhìn Tô Trường Phát, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Yên tâm!"
Từ khóe mắt rung rung của hắn, Tô Trường Phát liền đoán được tâm tư, cười khoan hậu nói: "Ngươi cũng nhìn thấy rõ ràng, chúng ta không phải Yêu tộc cùng hung cực ác, lại càng không phải Thiên Ma tàn nhẫn khát máu, cũng như ngươi, chúng ta đều là nhân loại có trí tuệ, vô cùng lý tính."
"Phi Tinh giới lớn như vậy, muốn cùng người Phi Tinh “trao đổi” sâu sắc, đương nhiên không thể thiếu thổ dân địa phương làm trợ thủ đắc lực, giúp chúng ta dẫn đường, thậm chí thành người đại diện, thay chúng ta làm việc!"
"Lý đạo hữu, ngươi thông minh như vậy, nếu trung thành và tận tâm với chúng ta, chúng ta cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện, giết ngươi, rồi lại chọn lựa người mới từ đầu?"
"Dù sao, Tinh Hải tuy lớn, nhưng loại “cực phẩm” nuốt chửng chính đồng bạn của mình như ngươi lại đâu dễ tìm. Ha ha, ha ha ha ha!"
Ba tên Tu Tiên giả đồng thanh cười rộ lên.
Lý Diệu vốn cúi đầu ngượng ngùng, nhưng nghĩ nghĩ một lát, lại đầy mặt nịnh nọt cười bồi.
"Tóm lại, đây là cơ hội duy nhất của Lý đạo hữu!"
Tô Trường Phát đột nhiên thu lại mặt cười, nhìn chằm chằm vào hai mắt Lý Diệu, điềm nhiên nói ra từng chữ: "Tinh Hải tuy lớn, lại không còn nơi dung thân cho Lý đạo hữu, bất luận ngươi có tin tưởng chúng ta hay không, thì đều chỉ còn cách biểu hiện hết sức mình, buông tay đánh cược một lần!"
"Vạn nhất ngươi thật sự biểu hiện xuất sắc, như vậy liền có thể nở mày nở mặt áo gấm về nhà, không ai biết những điều dơ bẩn ngươi từng làm, thậm chí có được quyền thế và địa vị không cách nào tưởng tượng, đạp lên cảnh giới tối cao mà ngươi không cách nào nghĩ đến!"
Dưới sự kích thích từ ánh mắt nóng rực của hắn, hai mắt Lý Diệu từ một mảnh huyết hồng triệt để biến thành vực sâu hun hút, dùng sức khẽ gật đầu: "Vãn bối hiểu, nguyện dốc sức khuyển mã cho ba gã tiền bối!"
"Vậy là được!"
Tô Trường Phát gật đầu mỹ mãn: "Được rồi, về lại cơ địa nghỉ ngơi và hồi phục một lát, sau đó chuẩn bị lên đường!"
Bốn người rời khỏi sơn động, bay tới cơ địa chiến tranh.
Chỉ mấy giờ ngắn ngủi, quan hệ giữa hai bên lại biến chuyển vô cùng.
Lý Diệu xoa tay, nhảy nhót trái phải, bộ dạng như muốn biểu hiện cho thật tốt, lại không biết nên dùng sức ở chỗ nào, nhảy nửa buổi, thấy không có ai để ý, lúc này mới ngượng ngùng sờ đầu, quay sang Tô Trường Phát cung kính hỏi: "Xin hỏi Tô tiền bối, di tích Thượng Cổ này rốt cục là gì? Ta thấy những thi hài và Khôi Lỗi kia đều khá là cổ xưa, chẳng lẽ là từ thời đại cổ tu bốn vạn năm trước?"
"Bốn vạn năm trước?"
Tô Trường Phát nhịn không được cười lên, lắc đầu nói: "Nói cho ngươi biết cũng không sao, tiểu tử ngốc, niên đại của phiến di tích này xa xưa hơn cả thời đại cổ tu, đây là chiến trường “cuộc chiến Phong Thần” từ thời đại Hồng Hoang!"
"Cuộc chiến Phong Thần?"
Lúc này, Lý Diệu thật sự sửng sốt, đây là một danh từ hoàn toàn lạ lẫm, dù là trong ký ức của đại sư luyện khí Âu Dã Từ ở thời đại cổ tu bốn vạn năm trước cũng chưa từng nghe nói qua.
Xem ra đánh vào trong hàng ngũ Tu Tiên giả thật sự rất có lợi, con ngươi Lý Diệu loạn chuyển, thốt lời hỏi: "Đó là cái gì?"
"Tên là “cuộc chiến Phong Thần”, vậy đương nhiên là đại chiến phong ấn Chư Thiên Thần Ma!"
Tô Trường Phát vuốt vuốt râu dài, một cỗ hào hùng toát ra từ tận thâm tâm, biến thành Linh Hỏa như có như không lượn lờ quanh người: "Thời đại Hồng Hoang, Thần Ma đương đạo, vạn vật Chư Thiên đều bị “Thần Đạo” chủ tể!"