Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1291 - Chương 1258: Nhấn Hay Là Không Nhấn?

Chương 1258: Nhấn hay là không nhấn? Chương 1258: Nhấn hay là không nhấn?Chương 1258: Nhấn hay là không nhấn?

"Một hơi nổ chết gần một ngàn vạn người mình!"

Lý Diệu hít sâu một hơi khí lạnh, trong đầu vang lên một mảnh tiếng “ông ông”, tâm tạng phảng phất bị một bàn tay lạnh buốt siết lấy, vừa kinh ngạc, lại vừa buồn nôn, sợ hãi.

Đây không phải trong giao phong kịch liệt “ngộ sát” một ngàn vạn người mình.

Thậm chí không phải tình huống cực đoan như là "phát hiện trung tâm chỉ huy quân địch, nhưng đồng thời phát hiện bên cạnh quân địch còn có một ngàn vạn người mình, vì tiêu diệt kẻ địch, bất đắc dĩ mới tiến hành công kích che phủ không phân biệt địch ta".

Mà đây là "Ngay từ đầu đã tỉ mỉ bố cục, cầm một ngàn vạn người mình ra làm mồi nhử, dụ kẻ địch vào bẫy rập. Thế nên ngay từ đầu đã biết, thậm chí tích cực thúc đẩy một ngàn vạn đồng bào này đi tới tử vong" !

Điều này, điều này, chiến thuật như vậy, triệt để vượt quá giới hạn mà Lý Diệu và người bình thường có thể chấp nhận!

Nói Võ Anh Kỳ phạm vào tội phản nhân loại và diệt chủng, thật sự không hề oan uổng hắn.

Lý Diệu bất giác lộ ra vẻ kinh ngạc và cảnh giác khiến cho Tô Trường Phát cười lạnh: "Đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu ư, Lý đạo hữu?!"

"Người Thánh Minh có lẽ tà ác tàn bạo, nhưng tuyệt không ngu xuẩn, bọn hắn quần nhau với Võ Anh Kỳ suốt vài chục năm, biết rõ Võ Anh Kỳ là một tên tư lệnh kinh nghiệm già đời, tuyệt sẽ không dễ dàng dao động!"

"Muốn Võ Anh Kỳ “chạy trối chết”, nào có dễ dàng như vậy!"

"Chiến thuật dụ địch xâm nhập, tập trung tiêu diệt này vốn đã mạo hiểm, phải giả bộ “trở tay không kịp, chật vật chạy trốn” mới có một tia cơ hội khiến người Thánh Minh mắc lừa!"

"Nếu trước đó Võ Anh Kỳ dẫn theo gần ngàn vạn dân chúng bình thường bỏ chạy, chẳng phải chứng tỏ hắn đã sớm liệu đến Thánh Minh sẽ tập kích bất ngờ? Kẻ địch chỉ cần thêm chút phân tích liền nhìn ra trong này có cổ quái!"

"Cho nên, ngàn vạn dân chúng bình thường kia tuyệt không thể bỏ chạy, vì quốc gia, vì dân tộc, vì thắng lợi vĩ đại của toàn bộ nhân loại, bọn hắn phải hi sinh!"

Lý Diệu lớn tiếng ho khan, ngàn vạn ý đầu trong đầu hóa thành vòng xoáy, điên cuồng xé rách đạo tâm vốn vô cùng vững chãi của hắn.

Hắn phân tích với thân phận ngụy trang hiện giờ, gặp được loại tình huống này thì nên làm ra phản ứng thế nào, thế là bèn lắp bắp nói: "Đạo lý ta đều hiểu, chỉ có điều một hơi hi sinh gần ngàn vạn người, không khỏi quá. . . kịch liệt chút. Khó trách Tu Chân giả và dân chúng ở thủ lại bất mãn!"

"Ở ngoài phân tích, đứng trên điểm cao đạo đức chỉ trỏ, phê phán cái này phê phán cái kia là chuyện đơn giản nhất trần đời, chính như câu đứng đấy nói chuyện không đau eo!"

Tô Trường Phát hừ lạnh nói: "Khó khăn là người đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, phải làm ra lựa chọn bất đắc dĩ mà chính xác kia!"

"Tính mạng ngàn vạn người vô tội, nghe có vẻ rất nhiều, đúng không? Nghe có vẻ Võ Anh Kỳ đúng là một tên đồ tể không chút nhân tính đúng không?"

"Nhưng những người kia, và cả Lý đạo hữu ngươi, liệu có nghĩ tới, nếu không làm vậy hậu quả sẽ thế nào?"

"Tình hình lúc đó, bộ đội tiền tuyến do Võ Anh Kỳ thống soái thế đơn lực cô. Tuy liên tục lấy được thắng lợi chiến thuật, nhưng không gian hoạt động lại bị quân xâm lược Thánh Minh từ từ thu hẹp!"

"Nếu vẫn không thể lấy được thắng lợi mang tính chiến lược, hắn sẽ bị đại quân Thánh Minh đè chết!"

"Mà sau lưng Võ Anh Kỳ là hơn mười thế giới phụ dung lắc trái lắc phải, gió chiều nào theo chiều ấy. Người lãnh đạo những thế giới phụ dung này đều chỉ lo lắng cho lợi ích cục bộ địa phương mình, là nguyên một đám thổ hào ác bá ti tiện vô sỉ!"

"Lúc bình thường, lấy danh nghĩa “viện trợ nhân đạo”, cầm không ít lợi ích từ cộng hòa Tinh Hải, nhưng đến lúc nguy cấp, bọn hắn đảm bảo sẽ đầu hàng Thánh Minh trong chớp mắt!"

"Một khi mười mấy thế giới phụ dung kia đào ngũ trở cờ, phòng tuyến của cộng hòa Tinh Hải sẽ đổ sụp toàn diện! Đại quân Thánh Minh có thể tiến quân thần tốc, xông vào những thế giới phồn hoa ở trung tâm cộng hòa Tinh Hải!"

"Mà lúc đấy, cộng hòa Tinh Hải vẫn chưa tiến vào trạng thái chiến tranh cao nhất, các thế giới trung tâm đắm say trong mấy trăm năm gió êm sóng lặng, đao thương cất kho, ca múa thái bình, căn bản không chút chuẩn bị cho đại chiến!"

"Như thế, ngươi cảm thấy sẽ có bao nhiêu “người bình thường vô tội” chết trong trận chiến tranh này?"

"Mười tỷ, năm mươi tỷ, hay là một trăm tỷ?"

"Thậm chí cộng hòa Tinh Hải sẽ bị triệt để đánh gục, hi vọng lớn nhất của văn minh nhân loại sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt!"

Lý Diệu không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Dưới lời lẽ mê hoặc của Tô Trường Phát đầu độc, cùng với quang ảnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh quấy nhiễu xuống, hắn căn bản không cách nào tỉnh táo, tập trung suy nghĩ về vấn đề này.

Lúc này, từ trong Thái Hư Huyễn Cảnh vươn ra vô số xúc tu ánh sáng, bao bọc kín Lý Diệu, phảng phất mặc lên cho hắn một bộ áo giáp màu đen lạnh như băng!

"Hô. . . Hô. . . Hô. . ."

Lý Diệu nghe thấy tiếng hít thở của mình giống như truyền đến từ sâu trong chín tầng địa ngục.

Thế giới trước mắt từ từ biến đổi, hóa thành một nút nhấn trên đài điều khiển của một chiếc tinh hạm, màn hình trên đài điều khiển hiện ra hình ảnh một tinh cầu màu vàng và vô số điểm sáng lấp lánh như đom đóm đang bay múa chằng chịt trên bề mặt tinh cầu.

Đó là Tạp Lan tinh.

Giọng Tô Trường Phát truyền đến từ sau lưng Lý Diệu, giống như tiếng rắn độc đang không ngừng lè lưỡi: "Lý đạo hữu, chúng ta chơi một trò chơi tư duy nho nhỏ. Hiện tại, ngươi chính là Võ Anh Kỳ ở thời điểm đó, trước mặt là Tạp Lan tinh đã trở thành sào huyệt của quân địch!"

"Ngươi có thể lựa chọn kích nổ Tạp Lan tinh, nổ chết bộ tổng chỉ huy và hạm đội chiến đấu quân địch, cùng với ngàn vạn dân thường, nhờ đó đánh thắng trận chiến này, cứu vớt toàn bộ cộng hòa Tinh Hải!"

"Ngươi cũng có thể lựa chọn tuân theo nguyên tắc “nhân đạo, nhân từ, thiện lương”, không làm như vậy, mà chủ động lui lại, kết quả là hơn mười thế giới phụ dung đầu hàng, phòng tuyến triệt để sụp đổ, cửa lớn cộng hòa Tinh Hải mở toang, hơn một trăm tỷ người sẽ chết trong chiến hỏa!"

"Đến đây đi, lựa chọn, xem cuối cùng có nhấn nút kích hoạt phù trận, kích nổ cả tinh cầu hay không!"

"Nhấn xuống, ngươi liền tự tay giết chết ngàn vạn người bình thường!"

"Không nhấn, sẽ có mấy chục tỷ, hơn trăm tỷ người bình thường bởi ngươi mà chết, thậm chí toàn bộ văn minh đều hủy hoại trong thoáng chốc, ngàn vạn người bình thường kia cũng chưa hẳn có thể sống sót!"

"Nhấn, hay là không nhấn?"

"Chọn đi! Chọn đi! Chọn đi!"

Tiếng kêu của Tô Trường Phát giống như độc dịch đen ngòm ngưng kết thành sóng lớn, điên cuồng xung kích đạo tâm Lý Diệu.

Đây mới thực sự là "tẩy não", những điều trước đó chẳng qua là kể chuyện xưa mà thôi!

Lý Diệu cắn răng, khuôn mặt vặn vẹo, năng lực tính toán gia tăng đến cực hạn, suy nghĩ xem phải chăng có phương pháp xử lý nào vẹn cả đôi đường.

Nhưng đại não gần như nổ tung, lại vẫn không tìm được lựa chọn thứ ba.

Trong thâm tâm hắn, huyết sắc Tâm Ma rục rịch, phát ra từng hồi gào thét: "Còn cân nhắc gì nữa, so với một trăm tỷ người, ngàn vạn người chẳng qua là một sợi lông trên chín con trâu mà thôi, nhấn xuống, nhanh nhấn xuống!"

Huyết sắc Tâm Ma lần nữa cướp lấy quyền khống chế tay trái, đưa tới nút nhấn.

Lý Diệu kêu rên một tiếng, cường hành ngăn chặn hành động của huyết sắc Tâm Ma, cánh tay trái phát ra tiếng “ken két”, cả người như bị sợi dây vô hình khống chế, cứng ngắc.

Tô Trường Sinh mắt lạnh nhìn cử động của hắn, mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay, huyễn cảnh đột nhiên tiêu tán, bọn hắn lại trở về tình trạng “đứng nhìn từ bên ngoài” như vừa nãy .

Lý Diệu thở dốc một hơi, quần áo trên người bị mồ hôi lạnh ướt sũng, thần kinh não vẫn đang nhảy động không thôi.

"Rất khó chọn, đúng không?"

"Người bình thường đều không thể đối mặt với lựa chọn như vậy, thần kinh bọn họ còn chưa đủ thô tráng, không cách nào đối mặt với sự tàn khốc của vũ trụ!"

"Thật ra, nếu so đo được mất vinh nhục của cá nhân, có lẽ Võ Anh Kỳ sẽ lựa chọn cách thứ hai."

"Trong tình trạng địch ta chênh lệch như vậy, dù chiến bại cũng không có trách nhiệm quá lớn, ngược lại có thể thuận thế chứng minh sự ủng hộ thủ đô dành cho hắn là không đủ, chiến lược trước đây là hoàn toàn sai lầm, đối với phát triển sau này của hắn sẽ rất có lợi!"

"Lui một vạn mà bước mà nói, dù cộng hòa Tinh Hải thật sự bị Thánh Minh hủy diệt, nhưng vậy thì đã sao? Hắn vẫn có thể vỗ vỗ mông đít rời đi, tiếp tục lưu lạc trong Tinh Hải!"

"Nhưng trước nay Võ Anh Kỳ chưa từng nghĩ qua đến được mất vinh nhục cá nhân, hắn làm hết thảy là vì cứu vớt toàn bộ nhân loại, cứu vớt văn minh chúng ta!"

"Chính như câu “ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục”? Vì lợi ích tối thượng của toàn bộ nhân loại, Võ Anh Kỳ không chút do dự, làm ra lựa chọn đầu tiên, giết một người, cứu vạn người! Giết ngàn vạn người, cứu một trăm tỷ người, cứu vớt toàn bộ văn minh!"

Từng lỗ chân lông trên người Tô Trường Phát tán phát ra hào quang kiêu ngạo, phảng phất như được thơm lây.

Lý Diệu trầm mặc.

Sâu trong não vực, thần hồn hắn giằng co cùng huyết sắc Tâm Ma, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, không chút nhân nhượng.

"Võ Anh Kỳ tiền bối thật sự quá vĩ đại!"

Huyết sắc Tâm Ma rơi lệ đầy mặt, bị cảm động đến tột độ, quái khiếu không ngừng, miệng nói: "Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục! Lý tưởng cao thượng như thế, nhân cách vĩ đại như thế, tràn ngập đại trí đại dũng, đúng là một vị trượng phu thiết cốt tranh vanh, hiệp can nghĩa đảm!"

"Ta quyết định!"

"Ta muốn học tập Võ Anh Kỳ tiền bối, gia nhập hàng ngũ Tu Tiên giả, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì lợi ích tối thượng của văn minh nhân loại!"

"Ít nói nhảm!"

Lý Diệu nhịn không được cuộn lên một đạo gió lốc sóng điện não, ngưng tụ thành tia chớp chói mắt, hung hăng chém tới nó.

Dù cho huyết sắc Tâm Ma vẫn bị chém cho oa oa kêu loạn, sứt đầu mẻ trán như thường thấy. Nhưng lúc này tốc độ khôi phục rõ ràng tăng nhanh, biểu tình cũng không thấy thống khổ, ngược lại tràn đầy vẻ kiên nghị không chút sợ sệt.

"Đến đây đi! Tu Tiên giả chúng ta không sợ cường bạo!"

Huyết sắc Tâm Ma gân cổ kêu hét: "Ngươi có thể dùng bạo lực nhất thời trấn áp ta, thậm chí triệt để giết chết ta, nhưng vĩnh viễn không thể đánh bại ta! Trừ phi ngươi làm ra lựa chọn của mình, rốt cục là giết ngàn vạn người, hay hại chết một trăm tỷ người, ngươi chọn đi, chọn đi, ngươi dám chọn không?"

Lý Diệu nhất thời cứng họng.

Đây là lần đầu tiên hắn không biết đối diện thế nào với mặt hắc ám của chính mình!
Bình Luận (0)
Comment