Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1299 - Chương 1266: Lý Tưởng Và Hiện Thực!

Chương 1266: Lý tưởng và hiện thực! Chương 1266: Lý tưởng và hiện thực!Chương 1266: Lý tưởng và hiện thực!

"Ngươi đang cưỡng từ đoạt lý!"

Huyết sắc Tâm Ma tiếp tục phản công: "Quan hệ nhân quả giữa giết chết ngàn vạn và hại chết trăm tỷ là hoặc cái này hoặc cái kia! Bởi vì ngươi nhân từ nương tay, giả nhân giả nghĩa, mua danh câu dự, không muốn vác trên lưng tội danh “giết chết ngàn vạn người”, cuối cùng mới dẫn đến một trăm tỷ người bị chết! Cái đó và ví dụ ngươi đưa ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"

"Vậy thế nào mới được xem là giống nhau?"

Lý Diệu lạnh lùng hỏi lại: "Ví dụ, một tên cảnh sát bất ngờ chứng kiến côn đồ súng vác vai, đạn lên nòng, hắn không kịp kích hoạt súng ống, cũng không có lựa chọn khác, phương án giải quyết duy nhất là nắm một cô bé vô tội bên người ném tới, đánh lệch nòng súng côn đồ, tranh thủ thời gian để chế áp!"

"Bởi hắn không làm vậy, không ném cô bé vô tội kia, cho nên, mỗi người bị côn đồ nổ súng giết chết đều là tội lỗi của tên cảnh sát?"

"Nếu ngươi vẫn cảm thấy ta đang ngụy biện, vậy thêm một ví dụ nữa?"

"Một đám giáo đồ cuồng tín bắt 100 học sinh tiểu học vô tội làm con tin, yêu cầu đương cục giao ra một người, đúng, chỉ là một người trưởng thành “khinh nhờn” tôn giáo của bọn hắn, để mặc cho bọn hắn xử trí!"

"Nếu đương cục không giao ra người trưởng thành kia, bọn hắn liền giết chết 100 đứa trẻ vô tội!"

"Nếu đương cục kiên trì không giao ra người trưởng thành, đám giáo đồ cuồng tín thật sự giết chết đám trẻ, chẳng lẽ 100 đứa trẻ vô tội kia đều là bị đương cục hại chết?"

"Mối liên hệ giữa tính mạng người trưởng thành và tính mạng 100 đứa trẻ cũng là “quan hệ nhân quả” đúng không? Người trưởng thành chết, đám trẻ không cần chết, người trưởng thành không chết, đám trẻ liền không thể không chết, đây chính là “hoặc cái này hoặc cái kia” mà ngươi nói đúng không?"

"Chẳng lẽ trong chuyện này đương cục quyết không thỏa hiệp lại là hung thủ giết người?"

"Ta nhổ vào! Đây hoàn toàn là tà thuyết ngụy biện?"

"Hại chết người là đám cháy, kẻ cướp và giáo đồ cuồng tín, chứ không phải phòng cháy viên, cảnh sát hay đương cục!"

"Cho nên, dù ta không chọn sách lược “kích nổ Tạp Lan tinh” thì đó cũng chỉ là lựa chọn mà một phòng cháy viên, cảnh sát hay đương cục tâm trí bình thường sẽ làm. Còn sau đó phòng tuyến toàn diện sụp đổ, thật sự chết một trăm tỷ thậm chí nhiều hơn nữa. Hung thủ hại chết bọn hắn là quân xâm lược Thánh Minh, chứ không phải người đã tận hết khả năng chống lại kẻ địch là ta!"

"Nếu như ta thật sự ở vào vị trí của Võ Anh Kỳ, bất luận phải đối mặt hoàn cảnh hiểm ác cỡ nào, ta cũng sẽ không đột phá giới hạn đạo đức của một nhân loại, ta sẽ chiến đấu như một Tu Chân giả chân chính. Nếu thất bại, ta liền lui lại, tập hợp lực lượng, tiếp tục chiến đấu! Nếu trong quá trình này, có vô số người bình thường chết trong chiến hỏa, ta sẽ ghi tạc món nợ đó lên đầu người Thánh Minh, rồi có một ngày hoàn trả gấp trăm! Nếu ta không làm được, nguyên nhân duy nhất chính là, ta đã chiến tử!"

"Ta tin tưởng, ngoại trừ Tu Tiên giả dụng tâm hiểm ác và số rất ít người bị bọn hắn mê hoặc ra, chỉ cần là người có trí lực bình thường, có được năng lực tư duy sơ cấp, thì cũng biết nên tính món nợ này lên đầu ai, ai mới là hung thủ thật sự!"

Huyết sắc Tâm Ma vò đầu bứt tai, cười nhạo không thôi.

Lý Diệu hít sâu một hơi, chém đinh chặt sắt nói: "Đừng dùng cười lạnh để che dấu vô lực trong lòng ngươi, ngươi biết, vấn đề lớn nhất của lựa chọn này nằm ở đâu?"

"Vấn đề lớn nhất là, tánh mạng con người không phải thứ để đưa ra cân nhắc, nó là vô giá! Đã là thứ vô giá, dù là một hay một trăm, kết quả đều như nhau!"

"Đừng nói hai tánh mạng con người gộp lại liền nhất định quan trọng hơn tính mạng một người; cũng không thể nói, một đại nhân vật xuất thân hào phú, anh tuấn tiêu sái, thông minh tuyệt đỉnh thì tánh mạng của hắn nhất định đáng giá hơn một tiểu thị dân xuất thân nghèo khổ tầm thường!"

"Ngàn vạn người vô tội trên Tạp Lan Tinh và một trăm tỷ người vô tội sau đó, giá trị tính mạng bọn hắn là giống nhau!"

"Nếu phủ nhận điểm này, vậy hôm nay có thể vì một trăm tỷ người đi “hi sinh” ngàn vạn người; ngày mai cũng có thể vì một ngàn tỷ người, đi hi sinh một trăm tỷ người; hôm sau nữa có thể vì một ngàn tỷ lẻ một người, đi hi sinh một ngàn tỷ người khác —— chỉ vì người phía trước có giá trị cao hơn một chút mà thôi!"

"Như thế, nền tảng căn bản giúp xã hội loài người tồn tại liền không còn, cuối cùng nhân số chết đi sẽ vượt xa ngàn vạn thậm chí một trăm tỷ kia!"

"Đừng ở đó mà nói chuyện giật gân!"

Huyết sắc Tâm Ma hắc hắc cười lạnh: "Dù ngươi nói hươu nói vượn thế nào thì đều chỉ là phán đoán mà thôi, ta không tin!"

"Ngươi không tin?"

Lý Diệu cũng cười lạnh đáp: "Ta rất thất vọng, thật sự rất thất vọng! Ngươi tốt xấu gì cũng là phân thân của ta, hai bên chỉ là lập trường bất đồng, trình độ trí lực đáng lẽ không kém bao nhiêu mới đúng? Nhưng chỉ số thông minh của ngươi sao lại trượt dốc không phanh như vậy?! Đến cả hoa ngôn xảo ngữ đơn giản như vậy đều không nhìn ra?"

"Chẳng lẽ, trở thành Tu Tiên giả rồi, người liền trở nên ngu xuẩn?"

"Có một phân thân ngu xuẩn như ngươi. . . Ta thực khinh bỉ chính mình!"

"Ngươi nói cái gì!"

Huyết sắc Tâm Ma giận không thể át, giương nanh múa vuốt, lớn tiếng gào thét: "Ngươi nói lại cho rõ ràng, cái gì mà hoa ngôn xảo ngữ ta nhìn không ra? Hôm nay không nói cho rõ ràng, ta và ngươi không xong!"

"Rất đơn giản."

Lý Diệu bình tĩnh nói: "Tô Trường Phát chỉ nói là, Võ Anh Kỳ thông qua nổ tung Tạp Lan tinh, hi sinh ngàn vạn người để cứu vớt trăm tỷ người, nghe có vẻ là mua bán rất lời, đúng không?"

Huyết sắc Tâm Ma dùng sức gật đầu: "Vốn chính là có lợi nhất!"

"Vậy hắn có nói cho chúng ta, trong chiến tranh giữa “đế quốc Chân Nhân Loại” và “chính phủ hợp pháp cộng hòa Tinh Hải” đã có bao nhiêu người chết?"

"Đây là một trường siêu cấp nội chiến bao trùm trên trăm đại thiên thế giới, chết mất mấy trăm tỷ người cũng không coi là nhiều, đúng không?"

"Nội chiến không bộc phát, Thánh Minh dựa vào cái gì để thừa hư mà vào?"

"Cũng chính vì Võ Anh Kỳ chính biến, xé rách cục diện ổn định của cộng hòa Tinh Hải, tạo thành thế đối lập nghiêm trọng giữa Tu Chân giả và Tu Tiên giả!"

"Chính biến thành công, truy ngược tìm căn nguyên nguồn gốc thì cũng có quan hệ rất lớn tới vụ nổ ở Tạp Lan tinh!"

"Cho nên, liệu có thể nói thế này, Võ Anh Kỳ nổ tung Tạp Lan Tinh, hy sinh ngàn vạn người, cứu vớt trăm tỷ người, nhưng cuối cùng —— lại khiến ngàn tỷ thậm chí hơn ngàn tỷ người tử vong?"

Huyết sắc Tâm Ma: "Cái này —— "

Lý Diệu: "Ngươi cũng đã nhìn ra rồi đúng không? Đây là một phép toán tầm bậy, bởi vì “nhân mạng” vốn không nên dùng con số để tính toán! Ta thân là Tu Chân giả chỉ cần thủ vững giới hạn bản tâm, tận hết khả năng hành sự, như vậy bất luận kết cục cuối cùng thế nào, ta đều không thẹn với lương tâm!"

"Thế nào, Tu Tiên giả, đối với hồi đáp chính diện của ta, ngươi hài lòng chứ?"

Huyết sắc Tâm Ma đột nhiên khẽ cười, nói: "Được rồi, nói tới nói lui, cuối cùng vẫn bị ngươi lừa vào bẫy! Ta căn bản không nên tranh cãi với ngươi!"

"Về lý luận mà nói, có lẽ ngươi đúng, tính mạng con người “có lẽ” là vô giá, tính mạng con người “có lẽ” không thể dùng so sánh đơn giản để cân nhắc!"

"Nhưng đấy chỉ là lý luận, chỉ là “có lẽ” !"

"Mặc ngươi ngoài miệng nói nhăng nói cuội thế nào, trong thế giới hiện thực, tính mạng con người vẫn có giá, vẫn phân cao thấp, hơn nữa thường thường còn bị người lấy ra so sánh và cân nhắc!"

"Hắc hắc, tính mạng hai con người đúng là chưa hẳn càng đánh giá hơn tính mạng một người, nhưng những đại nhân vật xuất thân hào phú kia, tính mạng bọn hắn đương nhiên đáng giá hơn một tiểu tử xuất thân nghèo hèn!"

"Mỗi cái mạng đều có giá của nó, chẳng qua là cao thấp thế nào mà thôi!"

"Đế quốc Chân Nhân Loại nhất định là như thế. Thậm chí đến cả Tinh Diệu Liên Bang mà ngươi yêu quý nhất cũng là như thế. Oa, nơi đó thật tự do, dân chủ, bình đẳng, các ngươi có quốc hội, có tuyển cử, có 《 luật tu chân cơ bản 》, có lý niệm bảo hộ người bình thường, có Tu Chân giả cam nguyện làm chiến đao hãn vệ văn minh nhân loại. Mẹ nó, đúng thật là nhân gian tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên!"

"Nhưng chẳng lẽ cũng không phải như vậy ư?"

"Đối với người xuất thân phần mộ pháp bảo, dùng thân phận rác rưởi một đường giãy dụa cầu sinh, trải qua ngàn vạn gian khổ mới may mắn lớn lên như ngươi, còn cần ta móc ra mấy ví dụ từ sâu trong ký ức ngươi để chứng thực không?"

"Ngươi may mắn, bây giờ là tu sĩ Nguyên Anh, là đại nhân vật hô phong hoán vũ, cao cao tại thượng, cũng có thể ngồi nói chuyện ngang hàng với chủ tịch quốc hội Liên Bang, ngươi đương nhiên có thể dễ dàng nói ra những lý luận nhảm nhí kia!"

"Nếu ngươi không có kỳ ngộ, vẫn cứ là rác rưởi giãy dụa cầu sinh trong phần mộ pháp bảo, đối mặt sự thật hắc ám, lãnh khốc, tàn nhẫn, ngươi còn nói được những lời đó nữa không? Ngươi còn có thể vững tin không nghi ngờ đối với lý niệm Tu Chân giả nữa không?"

"Không đâu, ngươi nhất định sẽ trở thành Tu Tiên giả!"

"Ta và ngươi lòng dạ biết rõ, đây không phải suy đoán ác độc, đây là sự thật!"

"Ta vốn là ngưng tụ những cảm xúc mặt trái, ký ức hắc ám và thực tế lãnh khốc sâu trong thần hồn ngươi, là một “Lý Diệu thứ hai” ! Lựa chọn của ta, chính là một bộ phận lựa chọn của ngươi!"

"Thừa nhận điểm này đi, một bộ phận ngươi đã nhận rõ hiện thực tàn khốc, trở thành Tu Tiên giả!"

Những lời này quả thực đã kích trúng nơi sâu nhất của thần hồn Lý Diệu.

Lý Diệu trầm mặc.

Huyết sắc Tâm Ma tuyệt địa phản kích, cười ha ha: "Đây chính là vấn đề của Tu Chân giả các ngươi, các ngươi căn bản không dám đối diện sự thật! Bộ lý luận các ngươi bốc phét nghe qua rất động người, rất hoàn mỹ, nhưng chỉ là “lý thuyết hư vô mờ mịt”! Còn Tu Chân giả chúng ta mới thật sự là dũng sĩ cả gan trực diện sự thật!"

"Ngươi sai rồi."

Quanh thân Lý Diệu lượn lờ ngọn lửa vô hình, sâu trong não vực tán phát từng đạo kim mang, giống như ánh nắng xuyên qua mây mù, chói lòa sáng ngời, hóa thành một mảnh chiến bào vàng rực không gì phá nổi mềm mại rủ xuống người hắn!

Hắn gằn từng câu từng chữ nói: "Tu Chân giả chúng ta không phải không dám đối mặt hiện thực!"

"Chúng ta đương nhiên biết rõ hiện thực có nhiều hắc ám, nhiều lãnh khốc!"

"Nhưng chúng ta tuyệt sẽ không khiếp đảm và nhỏ yếu như Tu Tiên giả các ngươi, không chút nguyên tắc khuất phục trước hiện thực nặng nề kia, biến thành nô lệ của hiện thực!"

"Vô luận hiện thực hắc ám, lãnh khốc và trầm trọng cỡ nào, chúng ta đều dựa theo lý tưởng của mình, dùng Đại Đạo của chúng ta, từ từ cải biến nó!"

"Chỉ cần vô số người cùng nhau cố gắng, lý tưởng —— cũng có thể biến thành hiện thực!"
Bình Luận (0)
Comment