Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1345 - Chương 1312: Rút Đao Lượng Kiếm!

Chương 1312: Rút đao lượng kiếm! Chương 1312: Rút đao lượng kiếm!Chương 1312: Rút đao lượng kiếm!

Long Vân Tâm vội ho một tiếng, sắc mặt trở nên cổ quái.

Cô ở sâu trong tiềm thức, quả thật cho rằng như vậy.

“Ngươi cho rằng Lý Diệu ở chính phủ liên bang gây ảnh hưởng, để đương cục nhanh chóng đem ta phóng thích, còn mời ta trở thành chủ nhiệm hệ xã hội học của Đại Hoang Chiến Viện, có cơ hội tuyên dương lý luận của người tu tiên, đây là hắn nhân từ thậm chí ngu xuẩn sao? Sao có khả năng!”

Tô Trường Phát cười lạnh nói, “Khoan dung là quyền lực của cường giả, người càng cường đại mới càng có lực lượng khoan dung, Lý Diệu làm như vậy, đơn giản là muốn thể hiện ra sự cường đại và tự tin của ‘Tu chân chi đạo’, làm nổi bật ra ‘Tu tiên chi đạo’ nhỏ bé cùng buồn cười mà thôi!”

“Một khi loại quan điểm vào trước là chủ này xâm nhập lòng người, người đời sẽ không tránh khỏi sinh ra ý khinh miệt đối với ‘Tu tiên chi đạo’.”

“Người tu tiên chúng ta tuyệt không ngại bị người ta căm hận thậm chí sợ hãi, bởi vì bản thân sợ hãi cũng là một loại lực lượng, một loại lực lượng sẽ làm người ta thần phục và tín ngưỡng! Nhưng sợ hãi là một chuyện, khinh miệt với trào phúng lại là một việc khác! Nếu thái độ mọi người đối đãi ‘Tu tiên đại đạo’ đều là khinh miệt, vậy sẽ rất khó dao động đạo tâm của các ngươi nữa!”

“Đây, chính là tính toán của Lý Diệu.”

“Cổ đại đánh trận, nếu bắt tù binh tướng lĩnh nước địch, thường thường không phải trực tiếp mất đầu, mà là giữ cho hắn một cái mạng chó, kéo hắn dạo phố thị chúng, đem một mặt chật vật nhất, buồn cười nhất, triển lãm ơ trước mặt người đời, thông qua phương thức này để tan rã hình tượng quân địch, đả kích sĩ khí kẻ địch.”

“Mất đầu sẽ chỉ làm tướng địch trở thành anh hùng, loại tội sống mà sống không bằng chết này, mới có thể thật sự tiêu biến mất nguồn lực lượng của kẻ địch!”

“Giờ phút này, ta giống như là tướng địch sau khi bị bắt sống, đang dạo phố thị chúng, ngươi cho rằng đây là một loại ưu đãi sao? Không, đây là tra tấn tàn khốc nhất Lý Diệu tên khốn kiếp này nghĩ ra được đó!”

Tô Trường Phát bỗng nói năng lỗ mãng, Long Vân Tâm bị dọa giật mình, theo bản năng nói: “Ngươi, các ngươi không phải bạn sao?”

“Bạn?”

Tô Trường Phát mở to mắt, như là nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới, “Long lão sư sao lại nói vậy, ta cùng Lý Diệu sao có thể là bạn bè gì? Theo ý ta, thằng cha vô sỉ không biết xấu hổ, tâm địa độc ác, bất chấp thủ đoạn này, có lẽ sẽ trở thành kẻ địch đáng sợ nhất của đế quốc, ta hận không thể ngay bây giờ đem hắn thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro!”

“A?”

Long Vân Tâm càng lúc càng không hiểu tác phong của đám Nguyên Anh này, “Vậy, vậy các ngươi vừa rồi lại chuyện trò vui vẻ?”

“Tô tiền bối muốn giết ta, nhưng lão không có năng lực này, tuy mọi người đều là Nguyên Anh, nhưng Tô tiền bối lại là thiên về lĩnh vực nhân văn xã hội cùng tinh thần khống chế, trừ phi có mấy ngàn Con Rối Linh Năng trong tay, nếu không lão tuyệt đối không phải đối thủ của ta, sát tâm vừa nổi lên, ta một tay đã có thể xử lý lão!”

Lý Diệu chen một câu, cười tủm tỉm nói, “Mà ta mặc dù có năng lực giết Tô tiền bối, nhưng ngươi vừa rồi cũng nghe thấy rồi đó, lão còn có cả đống giá trị lợi dụng, ta có lý do gì phải động thủ chứ?”

“Lão muốn giết ta lại không giết được, ta có thể giết lão lại không muốn giết, đã như vậy, hai chúng ta đụng nhau, trừ ngồi đàm đạo, chuyện trò vui vẻ, còn có thể làm gì? Chẳng lẽ học đàn bà chanh chua chửi đổng, mắng nhau máu chó xối vào đầu sao?”

“Nhìn thấy chưa, tên ‘Anh hùng liên bang đặc cấp’ này xấu xa bao nhiêu?”

Tô Trường Phát cười nói, “Hắn đối với ta vừa rồi nói hắn là ‘tên khốn’ mà canh cánh trong lòng, đổi cách nói ta là ‘đàn bà chanh chua chửi đổng’ đó!”

Long Vân Tâm đầu đầy mồ hôi, không còn lời nào mà chống đỡ.

Trong lòng nói thầm: đám Nguyên Anh này tâm tư thật sự là khác với người thường, đoán như thế nào cũng đoán không ra!

Trách không được người đời đều đem Nguyên Anh gọi là “Nguyên Anh lão quái”, ngay cả chính bọn họ cũng thản nhiên tiếp nhận một danh hiệu không quá lịch sự tao nhã như vậy.

Bởi vì bọn họ thật là một đám quái nhân không thể đong đếm theo lẽ thường mà!

Long Vân Tâm cân nhắc hồi lâu, tuy còn chưa hoàn toàn làm rõ, nhưng thái độ đối với Tô Trường Phát cũng không kháng cự cùng sợ hãi giống vừa rồi nữa.

Cô rất cung kính hỏi: “Tô tiền bối, nói cách khác, ngài phi thường rõ Lý Diệu đại sư là đang lợi dụng ngài, kéo ngài ‘dạo phố thị chúng’, để đả kích hình tượng ‘Tu tiên đại đạo’ cùng ‘Chân Nhân Loại đế quốc’, phải không? Đã như vậy, vì sao ngươi còn phải cam tâm tình nguyện bị hắn lợi dụng chứ?”

“Tiền bối tuy là người tu tiên, nhưng ta thấy tiền bối tinh thần hòa khí phách, cũng không giống như hạng người tham sống sợ chết, bao gồm người tu tiên đám ‘Tiêu Huyền Sách’ năm đó ở Phi Tinh giới nhấc lên hạo kiếp, cũng rất ít có loại nhu nhược nhát gan! Tiền bối đã nhìn thấu ‘dụng tâm ác độc’ của Lý Diệu đại sư, sao không rút dao thống khoái, khẳng khái chịu chết chứ?”

“Ít nhất, nếu tiền bối không muốn tiếp nhận ‘chức quan ngồi suông’, hơn nữa khai phá 《 văn minh 》trò chơi này, tuyệt không có bất luận kẻ nào, có thể miễn cưỡng tiền bối nhỉ?”

“Ta vì sao không muốn?”

Hai mắt Tô Trường Phát sáng ngời có thần, nở rộ ra hào quang nóng bỏng giống như thiếu niên mười mấy hai mươi tuổi, thanh âm bỗng nhiên đề cao tám độ, tràn ngập tự tin không thể dao động, “Vừa rồi ta nói, chỉ là tính toán nhỏ nhặt của Lý Diệu mà thôi, nhưng thực sự đơn giản như vậy sao?”

“Một điểm mấu chốt nhất, ta tin tưởng vững chắc ‘Tu tiên đại đạo’ nhất định là đúng, vô luận các ngươi nói xấu, vặn vẹo cùng cãi lại như thế nào, cuối cùng đều sẽ quỳ gối ở dưới chân lý duy nhất này!”

“Lý Diệu hy vọng đem ta biến thành một mũi ‘vắc-xin phòng bệnh’ ; hy vọng thành lập một học viện chuyên môn nghiên cứu tu tiên đại đạo, xâm nhập tìm hiểu kẻ địch; hy vọng sáng tạo một trò chơi, để giải quyết tất cả vấn đề nền văn minh tu chân xuất hiện trong quá trình vận hành! Vậy ta cứ như hắn mong muốn là được!”

“Bởi vì, ta tin tưởng vững chắc mình không phải ‘vắc-xin phòng bệnh’ gì, mà là một liều thuốc hiệu quả đặc biệt có thể cứu mạng; mà vô luận đám học sinh là ôm tâm tính thế nào tới chỗ ta theo học, đến cuối cùng đều sẽ phát hiện tính chính xác, tính tiên tiến cùng tính duy nhất của tu tiên đại đạo; trò chơi《 văn minh 》này càng không cần phải nói, càng chơi tiếp, các ngươi lại càng sẽ phát hiện, thủ đoạn thường quy chỉ có thể giải quyết bệnh vặt ở mặt ngoài, lại không cách nào chữa khỏi bệnh cũ trời sinh đã có của nhân loại, muốn từ trên căn bản cứu vớt văn minh chúng ta, để nó tiếp tục thiêu đốt một vạn năm, mười vạn năm thậm chí thời gian dài hơn, vậy không đi tu tiên đại đạo không được!”

“Lý Diệu cho rằng hắn đang lợi dụng ta, nào biết không phải khéo quá hóa vụng, mua dây buộc mình, ngược lại bị ta lợi dụng?”

“Một câu, đây là đại đạo chi tranh, không có bất cứ khả năng vu hồi cùng rút lui nào, chỉ có rút đao múa kiếm, đụng độ ngõ hẹp kẻ dũng thắng!”

“Lý Diệu đã có gan dùng phương thức này hướng tu tiên đại đạo phát ra khiêu chiến, vậy ta đánh bạc tính mạng nghênh chiến là được! Để trăm năm thời gian sau này đến chứng minh đúng sai cùng công tội của chúng ta đi!”

Hào khí trào dâng của Tô Trường Phát, làm Long Vân Tâm rung động thật sâu.

Vừa mới ở trong trò chơi《 văn minh 》bồi dưỡng ra căm hận cùng khinh miệt đối với người tu tiên, bỗng nhiên lại có một ít dao động.

Những Nguyên Anh lão quái này thật sự quá đáng sợ, cách bọn họ hơi gần một chút, cũng rất dễ dàng bị đạo tâm cường đại của bọn họ lôi cuốn!

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, một thiếu niên mặc đồng phục Đại Hoang Chiến Viện bưng trà tiến vào, trước rất cung kính gọi Tô Trường Phát một tiếng “sư phụ”, sau đó giúp ba vị rót trà đổi nước.

Long Vân Tâm rất kỳ quái.

Trong tu chân giới, xưng hô giữa thầy trò đều rất có chú ý.

Tô Trường Phát người tu tiên này ở dưới chính phủ liên bang bày mưu đặt kế, ở Đại Hoang Chiến Viện mở lớp dạy học, vậy phàm là học sinh từng lên lớp của lão, gọi lão là “Lão sư, giáo sư, chủ nhiệm”, đều rất bình thường.

Nhưng những học sinh này, hẳn là phi thường rõ lai lịch cùng thân phận của Tô Trường Phát, cũng biết mình nghiên cứu tu tiên đại đạo, chỉ là vì đối phó kẻ địch tốt hơn mà thôi.

Giữa bọn họ cùng Tô Trường Phát, chỉ là quan hệ thầy nhỏ mỏng yếu nhất, càng giống đem tri thức coi là một loại thương phẩm để tiến hành mua bán, quan hệ giữa thương gia cùng người tiêu thụ.

Nhưng cái xưng hô “sư phụ” này, thì rất khác với “Lão sư”.

Một ngày là thầy, suốt đời là cha, đây là một xưng hô cực kỳ nghiêm túc, ý nghĩa lượng lớn nghĩa vụ và quyền lợi!

Nói ví dụ, Lý Diệu từng làm học giả phỏng vấn của đại học Phi Tinh, vậy học sinh đại học Phi Tinh gọi hắn một tiếng “lão sư” là đúng mức, cái này cũng không ý nghĩa Lý Diệu đối với các học sinh này có chút trách nhiệm cùng nghĩa vụ nào.

Phóng mắt tam giới, người có tư cách gọi Lý Diệu “sư phụ”, chỉ có Vu Mã Viêm, Tạ An An cùng Kim Tâm Nguyệt ba người, bọn họ Lý Diệu “chân truyền đệ tử” của xem như, tương lai phải kế thừa y bát của Lý Diệu.

Rất nhiều thời điểm, chân truyền đệ tử là quan hệ so với người nhà còn thân cận hơn, hai bên dây dưa cực sâu, mỗi một người tu luyện, đặc biệt Nguyên Anh lão quái, khi thu chân truyền đệ tử, đều là châm chước mãi, thận trọng vô cùng.

Tên sinh viên Đại Hoang Chiến Viện này, lại là “chân truyền đệ tử” của người tu tiên Tô Trường Phát?

Long Vân Tâm không khỏi bắt đầu nghiêm túc đánh giá thiếu niên này.

Cảm giác đầu tiên chính là, hắn thật sự trẻ tuổi có chút quá phận, nếu không phải đồng phục trường trên người, có lẽ sẽ bị coi là học sinh cấp ba sinh thậm chí cấp hai!

Làn da hắn vàng như nến, tay chân đều khô gầy như que củi, nhưng lại có một cái đầu lớn vô cùng, đôi mắt vừa to vừa tròn chiếm cứ hầu như một nửa cái đầu.

Ấn tượng đầu tiên hắn cho Long Vân Tâm, giống như là một cây đậu phát triển thiếu dinh dưỡng.

Cảm ứng được Long Vân Tâm đang đánh giá mình, thiếu niên cũng thản nhiên nhìn quét cô một cái.

Tuy dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt non nớt, thiếu niên mắt to lại như là một người trưởng thành trải đời, tràn ngập lực lượng quỷ dị hút tâm hồn người ta, có thể liếc một cái hiểu rõ tim gan phèo phổi thận người ta.

Long Vân Tâm rùng mình.

Cô cảm thấy ánh mắt thiếu niên căn bản không dừng lại ở trên người cô, sau khi xuyên thấu lục phủ ngũ tạng của cô, liền trực tiếp bắn lên chín từng mây.

Cùng lúc đó, cô còn từ trên thân thiếu niên cảm giác được hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược.

Một loại là phong độ quý tộc sống an nhàn sung sướng, gặp chuyện không biết sắc, trong cái giơ tay nhấc chân, đều biểu hiện ra thiếu niên từng tiếp nhận giáo dục tốt của xã hội thượng lưu.

Nhưng ở dưới khí chất quý tộc mờ nhạt này, lại cất giấu một loại dũng mãnh cùng lạnh lùng khác ở trên hoang nguyên lăn lê bò toài đánh ra, giống như đứa nhỏ hoang dã không sợ trời không sợ đất.

Thiếu niên thần bí thành công hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Long Vân Tâm, thậm chí so với Lý Diệu và Tô Trường Phát hai Nguyên Anh lão quái cộng lại còn làm cô tò mò hơn.

Long Vân Tâm nheo mắt, phát hiện thiếu niên ở ngực đồng phục hơi tỏ ra rộng thùng thình đeo hai cái huy chương.

Cái thứ nhất tự nhiên là huy hiệu trường “nắm đấm sắt giận dữ” cực kỳ nổi tiếng của Đại Hoang Chiến Viện.

Cái huy chương thứ hai, cũng lấy nắm đấm làm nhạc dạo chính, lại là một cái nắm tay, nắm chặt một thanh kiếm sắc bén hai mặt đều là lưỡi.

Ở trên mu bàn tay máu tươi chảy ròng ròng, còn điêu khắc một con mắt lập lòe tỏa sáng.

Cái huy chương này, gần đây ở Phi Tinh giới cũng thường xuyên nhìn thấy có người đeo, thậm chí ở đại học Phi Tinh còn có xã đoàn ngoại vi chuyên thuộc về bọn họ.

Nó là dấu hiệu của một tổ chức mấy năm gần đây tốc độ quật khởi phi thường nhanh, “Trận tuyến Người Yêu Nước”!
Bình Luận (0)
Comment