Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1360 - Chương 1327: Mọi Chuyện Đã Chuẩn Bị

Chương 1327: Mọi chuyện đã chuẩn bị Chương 1327: Mọi chuyện đã chuẩn bịChương 1327: Mọi chuyện đã chuẩn bị

Ba tháng thời gian, trôi qua từng phút từng giây.

Khi bình đài truyền tống siêu cấp “Thiên Nguyên Đại Pháo” ở sâu trong đại hoang, đang dùng kỹ thuật hoàn toàn mới truyền thừa văn minh Bàn Cổ và người tu tiên cải tạo thêm, Lý Diệu cũng đang điên cuồng hấp thu đủ thứ, các loại tri thức, kỹ thuật cùng thần thông huyền ảo phức tạp.

Hắn giống như một khối sắt thép rèn luyện trăm ngàn lần, mật độ đã đạt đến cực hạn, lại ở dưới tác dụng của nhiệt độ cao cùng áp suất cao cực độ, đem thành phần kim loại hoàn toàn mới, lại từng chút một cứng rắn ép vào trong cơ thể!

Bốn giờ sáng, Côn Luân, năm mươi lần trọng lực, đấu trường.

Tu sĩ Kết Đan bình thường, đến dưới trọng lực như vậy, tu luyện cường độ cao một chốc, sẽ lảo đảo như ngộ độc rượu.

Trên tay chân Lý Diệu, lại đều đeo mô khối phụ trọng kim loại siêu đặc trọng lượng đạt tới mấy tấn, lại lấy mạch máu yêu thú tính mềm dẻo cực cao buộc chặt với nhau.

Mỗi một lần đấm hoặc là đá, đều phải vượt qua mô khối phụ trọng liên lụy trước, cùng trói buộc cường đại của mạch máu yêu thú!

Đinh Linh Đang và Thiết Thần Nghiêm Phách, trái phải giáp công, hướng hắn điên cuồng oanh tạc!

Hắn lại như là một quả bóng tròn trơn trượt, ở trên đấu trường xoay “vù vù”, khiên linh năng bảo vệ quanh thân mỗi một giây đều biến ảo ra hơn trăm loại hình thái khác nhau, lấy góc độ hoàn mỹ nhất nghênh đón công kích của đối thủ, để công kích thế đại lực trầm, xảo quyệt vô cùng của đối thủ, đều từ trên khiên linh năng bảo vệ của hắn “trượt” đi!

Suốt ba phút đồng hồ, tuy đã trúng mấy trăm lần đòn nặng của hai cao thủ luyện thể, lại dựa vào phương thức phòng ngự quỷ dị như thế, vẫn sừng sững không ngã, khóe miệng ngược lại cong lên một nụ cười tự tin.

“Đã hết ba phút!”

Lý Diệu liếm liếm khóe miệng, linh năng quanh thân bỗng bén nhọn hẳn lên, hóa thành từng lưỡi đao gió vô hình, đem mạch máu yêu thú trói buộc tay chân ùn ùn chặt đứt.

Bàn tay cùng bàn chân, cũng như ở trong nháy mắt “héo rũ” đi, làm vòng tròn mô khối phụ trọng từ tay chân rụng hết ra, bị hắn cuốn lên một trận gió mạnh, bay đến trên vách đấu trường, “Rầm rầm rầm rầm” mấy tiếng, khảm thật sâu vào trong vách, chấn động tới mức cả đấu trường cũng vang lên “Ong ong”.

“Vù vù! Vù vù vù vù!”

Thoát khỏi mô khối phụ trọng cùng gân thú trói buộc, Lý Diệu thoải mái đánh ra mấy trăm cú đấm xuyên.

Gió từ cú đấm ngưng kết trong không khí, tụ mà không tan, không ngừng hướng phía trước kéo dài, như là từ trên cánh tay hắn lập tức lao ra hơn trăm con rắn độc!

“Kế tiếp, đến lượt ta tiến công rồi!”

Một giây trước, Lý Diệu còn nhảy nhót, đang làm nóng người, một giây sau, hắn giống như từ trong đó vỡ ra, trực tiếp tách thành hai người, đồng thời hướng Đinh Linh Đang và Thiết Thần Nghiêm Phách vồ tới!

Trên đấu trường nóng nực âm trầm lại lần nữa vang lên tiếng gào thét như gió giật mưa rào, mặc dù cách vách tường dày hơn nửa mét, vẫn làm nhân viên công tác bên ngoài có cảm giác thủng màng nhĩ.

Bảy giờ sáng, quỹ đạo đồng bộ Côn Luân, sân thí nghiệm mô phỏng lắp ráp đuốc vũ trụ.

Trong một mảng vũ trụ tối đen, Lý Diệu mặc một bộ tinh khải công trình có được tám cái tay chân giả linh giới co duỗi hình vòng tròn, như con nhện, lẳng lặng lơ lửng.

Ở bên cạnh hắn còn lơ lửng mấy trăm đơn nguyên pháp bảo cùng mấy chục vạn cấu kiện pháp bảo có thể đem các đơn nguyên đó nối tiếp lại với nhau.

Thần niệm Lý Diệu theo tám cái tay chân giả linh giới, như thủy triều cuồn cuộn không ngừng hướng bốn phía khuếch tán, như là những gợn sóng vô ảnh vô hình, nhẹ nhàng bao vây toàn bộ cấu kiện đơn nguyên pháp bảo.

Bỗng nhiên!

Bên ngoài từng miếng cấu kiện cùng đơn nguyên pháp bảo đều hiện ra một mảng huỳnh quang màu đỏ sậm.

Bọn nó đã giống như được Lý Diệu giao cho sinh mệnh, lại như là vào từng vòng xoáy chảy xiết, hấp dẫn nhau, tổ hợp với nhau, chậm rãi thể hiện ra hình thái ban đầu của đuốc vũ trụ, mà mỗi một chi tiết của hình thái ban đầu lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được phác họa xong

Sau khi mấy mô khối lớn được lắp ráp xong, Lý Diệu nháy mắt cắt vào trong đó, hai tay hóa thành hai quầng sáng nhiều màu sặc sỡ, từ trong ngón tay lại bắn ra những sợi linh ti, bắn vào sâu trong toàn bộ mô khối, lấy phương thức ngón tay thao túng linh ti, khẽ điều chỉnh cơ cấu bên trong mỗi một mô khối, thật cẩn thận đem bọn nó nối tiếp lại với nhau.

Thẳng đến cuối cùng, một cây đuốc vũ trụ “hải đăng vũ trụ” dài hơn năm mươi mét, có máy thu phát sóng ánh sáng như tám lưới kim loại hình cái ô phương hướng khác nhau xuất hiện ở trong vũ trụ!

“Thời gian, một giờ hai mươi hai phút ba mươi lăm giây!”

Khi con số này xuất hiện ở trên màn ánh sáng của máy tính nhân viên công tác, cả sân thí nghiệm mô phỏng cũng truyền đến từng đợt cảm thán.

Bằng sức một người, hoàn thành lắp ráp cùng điều chỉnh thử một cây đuốc vũ trụ siêu cấp quy mô to lớn như thế, lại có thể đem thời gian tiêu hao áp súc đến trong một giờ rưỡi!

Người có tư cách xuất hiện ở sân thí nghiêm mô phỏng này, tất cả đều là chuyên gia luyện khí đứng đầu tam giới.

Nhưng bọn họ đều không thể không thừa nhận, phóng mắt tam giới, trừ Lý Diệu, quả thực rất khó tìm được tên luyện khí sư thứ hai, có thể tăng vọt ra tốc độ tay như vậy, có được độ thuần thục cùng chính xác như vậy!

“Lý Diệu, làm khá lắm, ngươi cảm giác thế nào!”

Giáo sư Mạc Huyền hỏi.

“Cảm giác? Ta không biết.”

Lý Diệu nói, “Mười ngón tay của ta đã không có bất cứ cảm giác nào nữa!”

Mười một rưỡi trưa, Côn Luân, căn tin chuyên thuộc về một mình Lý Diệu.

Trước mặt Lý Diệu vắt ngang một con yêu thú “Kỳ Giác Tượng (voi 1 sừng hoặc voi sừng lạ)” to bằng quả đồi, đã nướng bóng nhẫy mỡ, mùi thơm xộc vào mũi.

Nếu đối với người lần đầu tiên ngửi được hương vị này mà nói, tuyệt đối là cơn thèm dâng trào, nước miếng chảy ròng ròng.

Nhưng, đối với Lý Diệu đã dùng gan rồng tủy phượng, mỹ vị quý và lạ như nhồi vịt ăn mấy tháng mà nói, thì có chút đau đầu.

Nhìn núi thịt so với tòa nhà ba tầng còn cao hơn này, Lý Diệu mặt không biểu cảm, khóe mắt không ngừng nhảy lên, trán toát ra mồ hôi lạnh, u oán nhìn Hỏa Nghĩ Vương.

“Đừng ai oán nhìn ta như vậy, ngươi có biết chúng ta vì điều chế ra loại ‘Kỳ Giác Tượng năng lượng cao’ này, rốt cuộc đã trả giá bao nhiêu tâm huyết không?”

Hỏa Nghĩ Vương cười ha ha nói, “Đây chính là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất lặp đi lặp lại thí nghiệm mấy trăm lần mới thành công, sau khi trải qua điều chế gien, trong mỗi một miếng thịt Kỳ Giác Tượng đều ẩn chứa linh năng cực cao, quả thực là tinh thạch có thể ăn!”

“Ngay cả gấu chó ở trước khi ngủ đông, cũng biết phải cố gắng ăn thêm vài thứ để tồn trữ mỡ cùng năng lượng, huống chi ngươi vô cùng có khả năng phải ngủ đông mấy chục năm thời gian, không gian tồn trữ trên tàu Hỏa Tinh, đại bộ phận phải dùng để chứa đuốc vũ trụ cùng các loại thiết bị, bản thân ngươi có thể dự trữ thêm một ít, thì giảm bớt gánh nặng trên hậu cần đi!”

“Đừng vội, từ từ ăn, thịt nướng vẫn còn mà!”

Ba giờ ba mươi phút chiều, Côn Luân, phòng cải tạo tinh khải tư nhân của Lý Diệu.

Tuy Lý Diệu là người khống chế Cự Thần Binh siêu nhất lưu, nhưng nhiệm vụ lần này, hắn không chuẩn bị mang theo Cự Thần Binh.

Hình thể Cự Thần Binh thật sự quá lớn, ở dưới tình huống kỹ thuật nhẫn Càn Khôn chưa lấy được phát triển có tính đột phá, không cách nào mở rộng không gian tồn trữ, rất khó đem Cự Thần Binh áp súc vào trong một chiếc nhẫn Càn Khôn.

Cho dù có thể đem Cự Thần Binh tháo dỡ ra, biến thành đơn nguyên pháp bảo độc lập, nhưng đến lúc lâm trận đối địch, còn cần lắp ráp từng chút một, thật sự quá phiền toái.

Thực gặp kẻ địch Nguyên Anh thậm chí cấp bậc cao hơn, nơi này còn chưa lắp ráp xong một cánh tay của Cự Thần Binh, phi kiếm đối diện đã đánh nổ đầu Lý Diệu.

Hơn nữa Cự Thần Binh yêu cầu đối với hệ thống hậu cần cực cao, mỗi lần kịch chiến qua đi, hầu như đều phải tiến hành đại tu, Lý Diệu không có khả năng mỗi lần đều dựa vào một mình mình, hoàn thành bảo dưỡng, duy tu cùng thêm linh năng đối với Cự Thần Binh.

Một điểm mấu chốt nhất, Cự Thần Binh một đống to như vậy, cao mười mấy hai mươi hét, rất khó ở dưới mí mắt của kẻ địch, hoạt động lặng yên không một tiếng động.

Tấc có chỗ dài của nó, thước có chỗ ngắn của nó, Cự Thần Binh quả thật là thần binh lợi khí tung hoành tinh hải, nhưng không ý nghĩa Cự Thần Binh xuất hiện, sẽ dẫn tới tinh khải rời khỏi vũ đài lịch sử.

Đây là hai loại pháp bảo tính chất khác nhau, tác dụng khác nhau, trong tương lai trên chiến trường, nhất định sẽ hỗn hợp sử dụng, cùng tồn tại một đoạn thời gian rất dài.

Lý Diệu chuẩn bị cho nhiệm vụ lần này, trừ một bộ tinh khải công trình “Nhện Đen” dùng để lắp ráp đuốc vũ trụ, còn có ba bộ Huyền Cốt Chiến Khải tác dụng khác nhau.

Trên thực tế, bây giờ Huyền Cốt Chiến Khải thuộc về riêng Lý Diệu, đã không có chút quan hệ với Huyền Cốt Chiến Khải loại đại trà sơ khai của mười mấy năm trước, mà là biến thành tồn tại kiểu “dòng sản phẩm (ví dụ như điện thoại Samsung có S,A…)”.

Ba bộ Huyền Cốt Chiến Khải, là kết tinh bao gồm Lý Diệu, giáo sư Mạc Huyền, chuyên gia tinh khải Phi Tinh giới ở trong, mấy chục tinh khải đại sư đỉnh cấp cùng nhau làm.

Ngay cả ở trên đạo luyện khí, các cao thủ hệ luyện khí Thâm Hải Đại Học tồn tại tranh chấp lý niệm với Đại Hoang Chiến Viện cũng tham dự trong đó, từ góc độ khác nhau cung cấp đề nghị cùng ý kiến quý giá.

Vì đề cao năng lực sinh tồn lẻ loi một mình ở nước khác của Lý Diệu, quan trọng nhất còn không phải bản thân tinh khải, mà là một bộ hệ thống lò luyện khí in 3D khác được cái luyện khí sư diễn xưng là “Bách Bảo Rương”.

Dựa vào loại lò luyện khí phun linh năng, in 3D này, có thể trong thời gian ngắn nhất, “luyện chế” hoặc là nói “in” ra cấu kiện pháp bảo duy tu tinh khải cần có.

Thậm chí một số pháp bảo dòng cơ sở kết cấu tương đối đơn giản, ở sau khi đưa vào nguyên liệu tương ứng, cũng có thể trực tiếp “in” đi ra, một lần thành hình.

Cái đó giống như Bách Bảo Rương trong thần thoại truyền thuyết, có thể cuồn cuộn không ngừng hướng ra ngoài phun ra pháp bảo.

“Bách Bảo Rương” trong tay, mặc dù hạ xuống đất cằn sỏi đá hoang vắng, Lý Diệu cũng có thể nhanh chóng thành lập một gian duy tu tinh khải cơ sở nhất.

Bảy giờ hai mươi phút buổi tối.

Côn Luân, nhà riêng của Lý Diệu.

Lý Diệu và Tô Trường Phát, một người tu chân cùng một người tu tiên, thưởng trà nấu rượu, ngồi nói chuyện.

Thiếu niên Lữ Khinh Trần chân truyền đệ tử của Tô Trường Phát, chưa quyết định xong muốn trở thành người tu chân hay là người tu tiên, ở bên cạnh hầu hạ hai người, đôi mắt to lấp lánh, như có chút đăm chiêu.

Đây là điều kiện Tô Trường Phát đưa ra.

Lão đồng ý đem kinh nghiệm quý giá của đại học Thác Thực của đế quốc ở phương diện khai thác tinh hải đều truyền thụ cho Lý Diệu, làm giao dịch, lão hy vọng ở trong quá trình ba tháng thụ nghiệp giải thích nghi hoặc, chân truyền đệ tử duy nhất của lão - Lữ Khinh Trần có thể ở bên cạnh nghe.

“Đệ tử ta Lữ Khinh Trần, ở trên phương hướng đạo tâm, có sự giải thích của riêng mình, không muốn dễ dàng bị người ta khống chế.”

“Lý Diệu, lý niệm của ta và ngươi khác nhau thật lớn, trao đổi giữa chúng ta, nhất định sẽ va chạm ra tia lửa vô cùng xán lạn.”

“Để đệ tử của ta ở bên cạnh nghe, tự mình cảm nhận được va chạm đại đạo của tu chân cùng tu tiên, có lẽ sẽ sinh ra một ít giúp đỡ đối với nó tẩy luyện đạo tâm.”

“Nếu ngươi tin tưởng vững chắc tu chân đại đạo là đúng, như vậy cứ ở bên cạnh nghe, nói không chừng có thể đem nó ‘kéo về con đường chính nghĩa’!”
Bình Luận (0)
Comment