Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1363 - Chương 1330: Một Trăm Năm Sau Gặp Lại!

Chương 1330: Một trăm năm sau gặp lại! Chương 1330: Một trăm năm sau gặp lại!Chương 1330: Một trăm năm sau gặp lại!

“Sư phụ...”

Tạ An An nước mắt lưng tròng, khuôn mặt quả táo nghẹn tới mức đỏ bừng.

Trong ba đệ tử, tư chất của cô kém nhất, tu vi thấp nhất, lúc trước Lý Diệu là nhìn trúng cô bền gan vững chí mới thu cô làm đồ đệ.

Bây giờ cô có thể miễn cưỡng tham dự một ít hạng mục nghiên cứu pháp bảo bậc cao, Lý Diệu đã rất hài lòng, trái lại cũng không trông cậy vào cô nhất định phải thành rồng thành phượng, oai phong một cõi.

Chìm đắm vào lĩnh vực mình thích cả đời, phát hiện và vượt qua cực hạn của mình, như vậy rất tốt.

Làm luyện khí sư, năm năm qua, ngược lại là thời gian Tạ An An đi theo bên cạnh Lý Diệu nhiều nhất.

Cảnh giới của cô thấp nhất, cảm xúc cũng lộ ra ngoài nhất, tình cảm lưu luyến không rời tràn ra sắc mặt, kéo ống tay áo Lý Diệu, sụt sịt nói: “Sư phụ, ngài thật sự đi như vậy sao?”

“Yên tâm, ta rồi sẽ có một ngày trở về mà!”

Đáy lòng Lý Diệu cũng phiền muộn một phen, mặt ngoài lại vẫn giả bộ vui vẻ, “Ngắn thì mấy chục năm, nhiều nhất một trăm năm, ta khẳng định sẽ hoa lệ trở về, đến lúc đó các ngươi mới một trăm hai mươi trăm ba mươi tuổi, với tu sĩ bậc cao mà nói, chẳng qua là mở đầu của năm tháng hoàng kim, khi đó chúng ta lại gặp nhau cũng không muộn!”

“An An, trong khoảng thời gian này sư phụ không có mặt, ngươi cần phải tu luyện cho tốt thần thông sư phụ lưu lại, tuyệt đối không thể bị hai người bọn họ bỏ lại quá xa, biết không?”

“Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng!”

Tạ An An khẽ nghiến răng, dùng sức đấm nắm tay nõn nà.

Một khuôn mặt vừa mới “kiên nghị” được nửa giây, lại suy sụp, “Hu hu, sư phụ, đệ tử không nỡ xa ngài, đệ tử thật sự không rõ, ngài vì sao phải làm ra lựa chọn như vậy! Ở Tinh Diệu Liên Bang, ngài rõ ràng đã công thành danh toại, cái gì cũng có, địa vị, quyền thế, tiền tài cùng lực lượng, vô luận ngài muốn theo đuổi cái gì, cũng có thể dễ dàng đạt được, mấy thứ này, còn chưa đủ hấp dẫn ngài lưu lại sao?”

“Mấy thứ này ngươi nói, chính là nguyên nhân ta muốn rời khỏi.”

Lý Diệu trầm ngâm một lát, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào ba đệ tử, nghiêm túc nói, “An An, ngươi lúc còn nhỏ có từng chơi ‘Quá Gia Gia (1 trò chơi kiểu chơi đồ hàng, đóng vai các nhân vật của trẻ em)’, hoặc là giữa mấy bạn nhỏ, bắt chước trò chơi loại cờ kinh doanh, như là 《 Đại Phú Ông 》hay không?”

Tạ An An sửng sốt, gật gật đầu: “Đương nhiên từng chơi.”

Lý Diệu mỉm cười, tiếp tục nói: “Ở lúc chơi Quá Gia Gia, ngươi đương nhiên cũng từng sắm vai đủ loại nhân vật, ngay cả công chúa cũng từng sắm vai nhỉ? Mà lúc chơi 《 Đại Phú Ông 》, ngươi khẳng định cũng từng ở bên trong kiếm rất nhiều tiền mặt, trở thành phú hào ức vạn, người thắng trong cuộc đời, phải không?”

Tạ An An lại ngơ ngác gật gật đầu.

Lý Diệu nhìn cô nói: “Vậy ngươi bây giờ, sao không tiếp tục chơi nữa?”

Tạ An An nhíu mày, buột miệng: “Cái này, cái này có nguyên nhân gì... Bởi vì con trưởng thành rồi, những trò chơi này đương nhiên liền không thú vị gì nữa.”

Lý Diệu gật gật đầu nói: “Nếu ta nói cho ngươi, với ta mà nói, ‘Anh hùng đặc cấp liên bang’ danh hiệu như vậy, tựa như ngươi lúc còn nhỏ từng chơi Quá Gia Gia được người ta coi là ‘công chúa’ ; mà tập đoàn Diệu Thế, hội Song Giao, tổ chức Thiên Hỏa mang đến tài sản phú khả địch quốc, tựa như ngươi chơi trò chơi kiểu《 Đại Phú Ông 》kiếm được ức vạn tài phú, nếu như vậy, ngươi đối với quyết định của ta, có thể lý giải hay không?”

Tạ An An ngẩn ra, theo Kim Tâm Nguyệt, Vu Mã Viêm hai người cùng nhau lâm vào suy nghĩ sâu xa.

“Người đời thường nói người tu chân là thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu, đặt trong hồng trần thế tục ngàn vạn dụ hoặc không hiểu hưởng thụ, lại cứ phải đau khổ tìm kiếm đại đạo chí lý hư vô mờ mịt, huyền diệu khó giải thích!”

Lý Diệu thở dài một tiếng, từ từ nói, “Ta trước kia cảnh giới chưa đạt tới, cũng từng ôm nghi hoặc như vậy, cho rằng vì sao ‘siêu trần thoát tục’ đều là thả rắm chó, nếu ngay cả trần thế hoa lệ cũng không biết hưởng thụ, vinh hoa phú quý và thanh sắc khuyển mã cũng có thể bỏ đi như giày rách, như vậy người tu chân và thái giám lại có cái gì khác nhau?”

“Chờ cảnh giới của mình cũng đến một bước này, ta mới biết, cái gọi là người tu chân, căn bản không phải ‘thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu’, hoàn toàn ngược lại, dục niệm của chúng ta so với người thường càng mãnh liệt gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần, chúng ta quả thực là ‘bụng đói kêu vang’, ‘như đói khát’, dùng mọi thủ đoạn tồi tệ để theo đuổi, thiêu đốt cùng cắn nuốt!”

“Chẳng qua, dục vọng của chúng ta, đã không phải tiền tài, tửu sắc, quyền thế của trần thế có thể thỏa mãn.”

“Giống như An An, dục vọng của ngươi cũng không có khả năng bị danh hiệu ‘công chúa’ lúc Quá Gia Gia thỏa mãn, không có khả năng bị gia tài bạc triệu trò chơi《 Đại Phú Ông 》thỏa mãn!”

“Nếu có một đám bạn nhỏ ba năm tuổi, mời ngươi cùng nhau chơi Quá Gia Gia, đồng ý đem công chúa, nữ hoàng, tiên nữ... Tất cả danh hiệu hiển hách nhất khoác lên trên người ngươi, lại cùng nhau chơi 《 Đại Phú Ông 》với ngươi, đem toàn bộ tiền mặt và ruộng đất đều tặng cho ngươi, chỉ sợ ngươi cũng sẽ chơi tới mức buồn tẻ chán nản, không có hứng thú nhỉ?”

“Ở trong mắt những bạn nhỏ này, tự nhiên cho rằng ngươi là ‘Thanh tâm quả dục, không màng danh lợi’, thứ bọn họ coi như bảo vật, hết lòng truy tìm, trong lòng của ngươi lại là không thèm để ý.”

“Chỉ có chính ngươi biết, ngươi sớm đã vượt qua cảnh giới của những bạn nhỏ đó, ngươi đương nhiên là có dục vọng, có theo đuổi, có giấc mộng, nhưng thứ ngươi muốn, lại là thứ mà Quá Gia Gia cùng 《 Đại Phú Ông 》, vĩnh viễn không có khả năng cho ngươi.”

“Cường đạo có tham lam nữa, cũng sẽ không đi tranh với trẻ con một tờ tiền đồ chơi trong《 Đại Phú Ông 》nhỉ? Cùng một đạo lý này!”

“Cái đó sao có thể giống nhau chứ?”

Tạ An An cuống lên nói, “Quá Gia Gia và 《 Đại Phú Ông 》 đều là giả, nhưng thế giới của chúng ta lại là thật! Quá Gia Gia khi trở thành ‘nữ hoàng’, cùng trong cuộc sống hiện thực trở thành... Nói ví dụ nghị trưởng liên bang! Sao có thể giống nhau?”

“Giống nhau, đều không thỏa mãn được khẩu vị cùng dục vọng của ta.”

Lý Diệu cười cười, sâu trong ánh mắt phát ra hào quang tham lam vô cùng, lẩm bẩm, “Nghị trưởng liên bang thì sao?”

“Liên bang thành lập năm trăm năm, từng có sáu bảy mươi đời nghị trưởng, nhìn tiếp năm trăm năm nữa, ít nhất còn có thể có sáu bảy mươi đời nghị trưởng.”

“Cho dù trở thành nghị trưởng liên bang, cũng chỉ là một trong hơn một trăm người này mà thôi.”

“Mà Tinh Diệu Liên Bang chẳng qua là nước bé tí teo biên thùy vũ trụ, ở trong ba ngàn đại thế giới, trong hơn vạn năm thời gian, nghị trưởng, thủ tướng, tổng thống, thậm chí hoàng đế cấp bậc ngang nhau, lại có bao nhiêu?”

“Mấy ngàn? Mấy vạn? Mười mấy vạn?”

“Trở thành một trong mười mấy vạn người, đi lặp lại ‘công tích vĩ đại’ mười mấy vạn người đều từng thực hiện, cuộc đời như vậy, là có thể khiến ta thỏa mãn sao? Quả thực là nói giỡn!”

Tạ An An, Vu Mã Viêm và Kim Tâm Nguyệt tất cả đều động dung.

Bọn họ đều không ngờ, tâm của sư phụ sẽ lớn như vậy!

“Vậy sư phụ, thứ ngài theo đuổi, rốt cuộc là cái gì?”

Ba người trăm miệng một lời, rất cung kính hỏi.

Đáy mắt Lý Diệu đầu tiên là toát ra một tia mê mang, sau đó lại chuyển hóa thành hưng phấn nồng đậm, cười tủm tỉm nói: “Ta không biết, tinh hải mênh mông cỡ nào, vũ trụ đồ sộ vô cùng, ta cũng không biết ở tận đầu tinh hải, điểm cuối vũ trụ, rốt cuộc sẽ có tồn tại đặc sắc cùng thú vị cỡ nào! Cho nên, ta không nói rõ được mình theo đuổi là gì, chỉ có thể từng bước một mở rộng tầm mắt, nhận rõ bản thân, xác nhận mình theo đuổi ‘không phải cái gì’, như thế mà thôi.”

Ngừng một chút, hai tay Lý Diệu kê sau gáy, ghế nhấc lên về phía sau, cười nói: “Mà đây, có lẽ chính là chỗ thú vị nhất của chuyện ‘tu chân’ này đi!”

Cách Lý Diệu xuất phát ba ngày cuối cùng.

Hắn cử hành ở thành Phù Qua một lần tụ hội long trọng, đem toàn bộ hảo hữu quan hệ thân cận nhất đều triệu tập tới, hướng mọi người chia tay.

Giáo sư Mạc Huyền của Tinh Diệu Liên Bang, yêu đao Bành Hỏa, “Nhật Thực” Giang Thiếu Dương, bạn bè trung học Mạnh Giang, Huyết Yêu giới Hỏa Nghĩ Vương, Phi Tinh giới Hùng Vô Cực, đám người Lôi Đại Lục và Bạch Khai Tâm, tất cả đều tới dự tiệc.

“Lý Diệu, ngươi vẫn chưa đem cơ hội để lại cho ta!”

Giáo sư Mạc Huyền cười khổ nói, “Sớm biết ngươi sẽ làm ra lựa chọn như vậy!”

“Xin lỗi, lão sư!”

Lý Diệu cười ha ha, “Tất cả mọi chuyện đều có thể cho, chỉ có ở trước mặt đại đạo, là ai ta cũng sẽ không nhường!”

“Lý Diệu, lần này ta cần phải chiếm lợi thật lớn từ ngươi!”

“Nhật Thực” Giang Thiếu Dương ánh mắt sáng ngời nói, “Ngươi ở trong trạng thái ngủ đông, tiến độ tu luyện cực kỳ chậm chạp, hầu như là trì trệ không tiến, mà ta lại sẽ ở trong một trăm năm tiến bộ to lớn, trăm năm sau, ngươi nhất định không phải đối thủ của ta!”

“Vậy là tốt nhất!”

Lý Diệu liếm liếm môi, nhếch miệng cười nói, “Thả ngươi khổ tu trước một trăm năm, chúng ta lại nhất quyết cao thấp!”

“Lý Diệu, chuyện Phi Tinh giới bên kia cứ giao cho chúng ta, ngươi yên tâm đi!”

Lôi Đại Lục và Bạch Khai Tâm vỗ ngực nói.

Từ sau khi Lý Diệu ở Phi Tinh giới một bước lên trời, sư đoàn Đại Giác Khải cũng bắt đầu bão táp đột tiến.

Bọn họ đầu tiên là hợp tác với tập đoàn Diệu Thế, nhận thầu đại bộ phận nghiệp vụ vận chuyển thương mậu của Thiết Nguyên tinh với bên ngoài, lại lấy đây làm cơ hội, khai thác tuyến đường mậu dịch lui tới giữa Thiên Nguyên, Phi Tinh cùng Huyết Yêu tam giới.

Đến cuối cùng, sư đoàn Đại Giác Khải và tập đoàn Diệu Thế dứt khoát xác nhập, Lôi Đại Lục cùng Bạch Khai Tâm cũng thành tầng quản lý trung tâm của tập đoàn Diệu Thế.

Bây giờ, Lôi Đại Lục phụ trách nghiệp vụ vận chuyển võ trang ban đầu của sư đoàn Đại Giác Khải, Bạch Khai Tâm thì chậm rãi tiếp nhận vận hành kinh doanh nghiệp vụ trung tâm của tập đoàn Diệu Thế.

Cái này không phải Lý Diệu không tín nhiệm thành viên Vu Mã gia tộc ban đầu kinh doanh tập đoàn Diệu Thế, mà là Bạch Khai Tâm kế thừa toàn bộ tâm cơ cùng trí mưu của “Tinh Đạo Chi Vương” Bạch Tinh Hà, có được tài năng quản lý cùng vận hành kinh doanh hiếm thấy, sư đoàn Đại Giác Khải nho nhỏ căn bản không đủ để thi triển toàn bộ khát vọng của hắn, vừa tiến vào tập đoàn Diệu Thế, liền như giao long mãnh hổ thoát khỏi gông xiềng, lập tức bộc lộ tài năng!

Lý Diệu và Lôi Đại Lục, Bạch Khai Tâm đều là giao tình trải qua sinh tử, đem tập đoàn Diệu Thế giao cho Bạch Khai Tâm phụ trách, tự nhiên không phải là không thể.

“Các vị ―― “

Lý Diệu giơ chén rượu, nhìn từng gương mặt quen thuộc trước mắt.

Những bạn bè từng trộm gà bắt chó với hắn, sư trưởng ân cần dạy bảo hắn, tiền bối dẫn hắn lần đầu tiên lãnh hội tu chân thế giới ảo diệu, chiến hữu từng kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử, thậm chí đối thủ cạnh tranh ngày xưa đối chọi gay gắt, đều bị hắn làm cho cảm khái ngàn vạn.

“Chúng ta... Một trăm năm sau gặp lại!”

Lý Diệu ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch!
Bình Luận (0)
Comment