Chương 1337: Chốn đào nguyên nhiễm máu
Chương 1337: Chốn đào nguyên nhiễm máuChương 1337: Chốn đào nguyên nhiễm máu
Trang phục của hai cánh quân quỷ dị đến cực điểm, còn có binh khí của bọn họ cổ lỗ đến gần như đơn sơ, quả thực như là diễn viên quần chúng vừa mới từ trên phim trường cổ trang chạy đến.
Có một tích tắc như vậy, Lý Diệu thậm chí hoài nghi mình có phải vào lầm một chỗ hội trường “người đam mê cổ tu tụ hội” hay không.
―― Ở Thiên Nguyên giới và Phi Tinh giới cũng có một đám người như vậy, đam mê bầu không khí tiên phong đạo cốt, siêu trần thoát tục của thời đại cổ tu, cũng tự mình đặt mua một ít trang phục cổ, pháp bảo cổ đại, mặc vào như thật, chơi đùa đánh bừa lẫn nhau, quay chụp lưu niệm, coi như là đem truyền thống văn hóa lão tổ tông lưu lại phát dương quang đại đi.
Nhưng, chân tay cụt bay loạn đầy trời, lục phủ ngũ tạng chảy hỗn loạn đầy đất, tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi dọa bay từng đàn chim trong rừng, ngay cả dã thú hung mãnh nhất cũng sợ tới mức vãi đái... Đủ loại cảnh tượng ghê mắt lại nói cho Lý Diệu, tất cả cái này không phải trò chơi, thật sự là hai đám “cổ nhân” đang chém giết sống chết với nhau!
Nhìn từ hai bên bố trí, rất rõ ràng, chi “đại quân triều đình” cầm cờ hiệu “Vu nam ngũ lộ chiêu thảo chế trí sứ” này, là đi qua rất lâu ở trong núi non trùng điệp, thật không dễ gì tìm được một chỗ này có được nguồn nước, lại rất trống trải, vừa mới hạ doanh trại.
Kết quả, liền bị đám dã nhân núi rừng dáng người thấp bé gầy gò, ăn mặc loè loẹt này đánh bất ngờ.
Dã nhân giống như đã sớm ẩn núp ở trong chạc cây cùng nước bùn, từ bốn phương tám hướng lao vào trong lòng đại quân triều đình.
Tình hình chiến đấu ở một giây đầu tiên, đã thể hiện ra trạng thái tàn khốc nhất.
“Sao, sao có thể như vậy?”
Lý Diệu một vạn cái không nghĩ ra.
Nhìn từ áo giáp, binh khí cùng với chiến kỳ của hai bên, văn minh nơi đây còn ở giai đoạn cực kỳ sơ cấp, hoàn toàn là phiên bản thời đại cổ tu sách lịch sử cùng với trong dị mộng của Âu Dã Tử, khá là nguyên nước nguyên vị.
Sao có thể chứ?
Phải biết rằng, một vạn năm trước thời đại Tinh Hải đế quốc, văn minh nhân loại đã được đẩy về phía một cái đỉnh cao hoa tươi cẩm, liệt hỏa phanh du.
Mượn dùng ba bộ 《 Phong Thần Thiên Thư 》 phụ trợ, một tay “Hoàng Đế” sáng lập văn minh tu chân hiện đại, hầu như vừa sinh ra đã tiến vào giai đoạn tương đối trưởng thành.
Mặc dù ở trong “biến cố tận thế”, “Hoàng Đế” và “Tận Thế Chiến Cuồng” lưỡng bại câu thương, Tinh Hải đế quốc sụp đổ, nhưng hạt giống văn minh tu chân hiện đại đã rải vào ba ngàn đại thế giới.
Trong thế giới tan tác, di tích truyền thừa của Tinh Hải đế quốc chỗ nào cũng có.
Mặc dù sau khi Tinh Hải đế quốc sụp đổ, niên đại hỗn loạn trầm luân nhất, mọi người trên các tinh cầu vẫn nhớ rõ vinh quang của thời đại đế quốc, còn có thể khai quật được lượng lớn truyền thừa, không đến mức thật sự bắt đầu từ con số 0.
Bởi vậy, ở trên mảnh vỡ của đế quốc thành lập lên văn minh hoàn toàn mới, không cần mấy ngàn năm, đã đều về tới trình độ tương đối hiện đại hoá.
Như là Thiên Nguyên giới cùng Phi Tinh giới, có thành phố lớn bê tông cốt thép, có giáo dục công dân thông dụng, có máy tính cùng linh võng… các thủ đoạn tính toán cùng câu thông, đối với vũ trụ cũng có nhận thức trình độ nhất định.
Tình huống của Phi Tinh và Thiên Nguyên giới, không phải là trường hợp đặc biệt.
Trong “giáo trình tẩy não” của Chân Nhân Loại đế quốc, ghi lại mấy chục văn minh nhân loại độc lập phát triển, như là văn minh Bàn Long, văn minh Dược Xoa cùng văn minh Vũ Anh, đều ở trong mấy ngàn năm ngắn ngủn đã bước vào hiện đại hoá.
Cuối cùng dẫn tới bọn họ hủy diệt, không phải là bệnh nan y phong kiến mông muội, mà là đủ loại bệnh “sau hiện đại hoá”.
Mặc dù là đại thế giới Yêu tộc thống trị, như là “Huyết Yêu giới”, ở mặt ngoài thoạt nhìn bảo lưu lại lượng lớn dấu vết tinh cầu nguyên thủy, trên thực tế chẳng qua là phương hướng phát triển khác nhau.
Văn minh Yêu tộc đặt chân ở lĩnh vực sinh hóa, cũng có được kỹ thuật điều chế não sinh hóa, hài cốt chiến hạm, sinh hóa chiến thú, mạng lưới sóng não sinh hóa vân vân, thần thông cùng pháp bảo tương đối hiện đại hoá.
Tinh cầu “Nguyên thủy” nhất Lý Diệu từng gặp được, đại khái phải tính “Thiết Nguyên tinh”.
Nhưng Thiết Nguyên tinh tình huống đặc thù, từng gặp một lần thiên kiếp tập kích mãnh liệt, văn minh suýt nữa đoạn tuyệt.
Dù vậy, luyện khí sĩtrên Thiết Nguyên tinh vẫn phát triển ra đủ loại “chân khí pháp bảo”, cũng ở trên cơ sở này sáng tạo ra “chân khí văn minh” có một phong cách riêng, bọn họ lấy “chân khí cầu” làm nguồn động lực, cũng có được xe lửa chân khí, tàu bay chân khí, xưởng luyện thép cỡ lớn, thành thị bê tông cốt thép… pháp bảo cùng phương tiện cận đại hóa.
Lý Diệu chưa từng nghĩ tới, cho đến ngày nay, còn có thể gặp gỡ một cái “văn minh cổ tu” trên ý nghĩa điển hình, giống như ở xã hội phong kiến.
“Không có lý do nha, đừng nói cuộc khai phá lớn ở thời đại Tinh Hải đế quốc, mặc dù giai đoạn cuối của ‘thời đại Đại hắc ám’ bị Yêu tộc thống trị ba vạn năm, văn minh Yêu tộc cũng tiến hóa đến trình độ khá tiên tiến, tại sao có thể như vậy?”
Lý Diệu lẩm bẩm, bỗng ý thức được một sự kiện.
Thế giới này bị hắc ám tinh vân bao phủ ít nhất mấy vạn năm, ở trên bản đồ sao Tinh Hải đế quốc “Thứ Tinh Trai” để lại, cũng không có nó tồn tại.
Nói không chừng, vô luận yêu thú vương triều hay là Tinh Hải đế quốc đều không biết nó tồn tại, tự nhiên chưa khiến từng tiếp nó nhận “văn minh hiện đại rửa tội” .
Nó là một tinh cầu đơn độc, ở trong “hộp đen”, “lẻ loi hiu quạnh” phát triển mấy vạn năm, bên ngoài gió mây biến ảo, tinh hải kích động, thuỷ triều vũ trụ... Đều không có liên quan gì với nó.
Trong đầu Lý Diệu bỗng toát ra một câu nói nho nhã:
“Không biết có Hán, không luận Ngụy Tấn.”
Đó là một thiên văn chương trong trí nhớ thời đại Địa Cầu trong đầu hắn, từng đọc được trên sách giáo khoa, tên gọi 《 Đào Hoa Nguyên Ký 》.
Chẳng lẽ nói, thế giới thần bí này, chính là “Chốn đào nguyên” trong vũ trụ?
Chẳng qua, một “chốn đào nguyên” này, lại không an bình tường hòa, tự vui giống như chốn đào nguyên trong sách giáo khoa, mà là binh đao khắp nơi, tràn ngập sát phạt tanh máu.
Lý Diệu mơ hồ có chút đau răng.
Hắn đã làm tốt tất cả chuẩn bị, vô luận văn minh đối phương tiên tiến bao nhiêu hắn cũng không sợ, hắn nhất định sẽ tìm cách vắt cạn tinh hoa của văn minh đối phương, rồi đạt được câu thông trình độ nhất định với đối phương.
Lại không ngờ, đối phương sẽ...”Lạc hậu” như thế!
“Làm sao bây giờ?”
“Ta lần này là đại biểu Tinh Diệu Liên Bang tới thăm cùng kết minh, kết quả nơi này vẫn là cổ đại!”
“Tin tức tốt là, nơi này đã có một đại quân áo giáp tươi sáng, còn giơ cao lá cờ ‘Vu nam ngũ lộ chiêu thảo chế trí sứ’, nghĩ hẳn là có một triều đình.”
Lý Diệu có được ký ức phong phú của Âu Dã Tử, trước mắt đã khai phá đến giai đoạn Nguyên Anh, đối với phong thổ của thế giới cổ tu cũng có một chút hiểu biết.
Cái gọi là “Chiêu thảo sứ” là tên chức quan rất thường gặp trong thế giới cổ tu khác nhau.
Bình thường ở vương triều trung ương đồng bằng, đều sẽ ở nơi man di biên cảnh bố trí “Chiêu thảo ti”, phụ trách lung lạc và uy hiếp dị tộc, chiêu hàng thu phản, thảo phạt kẻ không thần phục.
“May mắn may mắn, nơi đây có một chính phủ trung ương tồn tại, cuối cùng biết nên tìm ai câu thông rồi.”
Nếu là loại “văn minh loại hình huyết chiến” ai cũng không phục ai, hoàn toàn ở trong “xã hội rừng rậm”, lấy giết người đoạt bảo, ngươi chết ta sống là chủ, vậy càng không ổn, ngay cả đàm phán cũng không biết nên tìm ai mà đàm.
“Tin tức xấu là, đã có triều đình, vậy thống trị triều đình khẳng định là thiên tử, hoàng đế, cửu ngũ chi tôn!”
“Chẳng lẽ ta phải tìm được hoàng đế bệ hạ, nói với lão nhân gia hắn ‘Bệ hạ, ngài biết không, thật ra thế giới chỗ chúng ta vô cùng rộng lớn, ở ngoài quốc thổ ngài thống trị, còn có mấy trăm hơn một ngàn thế giới, mà ta chính là người ngoài hành tinh của một thế giới trong đó’...”
Lý Diệu thở dài, bỗng cảm thấy cái ‘minh’ này thật khó kết.
Cắn nuốt lượng lớn ký ức của Âu Dã Tử, có hiểu biết nhất định đối với thời đại cổ tu, hắn không quá thích cổ tu.
Bởi vì, cổ tu nói từ trên “đạo tâm”, thật ra càng thêm thiên về người tu tiên coi phàm nhân là con kiến.
Việc này lại không phải nói, cổ tu nhất định đều là hung ma tội ác tày trời.
Trên thực tế, trong cổ tu có rất nhiều kiếm tiên trừ bạo giúp kẻ yếu, du hiệp chơi đùa phong trần, đại sư có lòng từ bi, còn có vô số hạng người trung can nghĩa đảm, lo nước thương dân, lòng dạ khảng khái.
Nhưng, cổ tu trung hiếu nhân nghĩa như thế nào nữa, chỉ sợ cũng rất khó tiếp nhận lý niệm ngang hàng của xã hội hiện đại, thật sự đem bản thân đặt tới trên vị trí giống với người thường, thậm chí tiếp nhận người thường chế hành.
Cái đó không quan hệ với thiện ác, hướng về phía to lớn thảo luận, có lẽ gọi là “tính cực hạn của lịch sử” nhỉ?
Tô Trường Phát người tu tiên này, ngày xưa có một câu nói không sai, không thể dùng quan niệm đạo đức của người hiện đại để ước thúc cổ nhân.
Nhưng Lý Diệu gặp phải là một đám “cổ nhân” như thế này!
“Không có cách nào cả, quan sát trước một chút rồi nói sau!”
Tuy giai đoạn văn minh của đối phương còn ở “cổ đại”, thoạt nhìn các phương diện đều tương đối lạc hậu, nhưng Lý Diệu không dám xem thường bọn họ, lại càng không dám tùy tiện quay về tinh hải đi dựng “cánh cổng vũ trụ”, triệu hồi hạm đội liên bang.
Phải biết, cổ tu thế giới từng có niên đại điên cuồng “Nguyên Anh nhiều như chó, Hóa Thần đi đầy đường”!
Nơi đây linh năng dư thừa như thế, ngay cả thằn lằn trong rừng cũng so với Thiên Nguyên giới phải lớn hơn hai lần, quỷ biết người tu chân nơi này cường đại bao nhiêu!
Nhỡ đâu hắn thật sự khinh thường thực lực của đối phương, tùy tiện triệu hồi ra hạm đội tinh hải đến từ liên bang diễu võ dương oai, kết quả đối phương lẳng lặng không lên tiếng đưa ra ba năm mươi Hóa Thần lão quái...
Vậy Lý Diệu thật sự là tội đáng chết vạn lần.
“Ở trước khi triệu hồi đại bộ đội liên bang, có mấy vấn đề mấu chốt cần làm rõ trước.”
“Thứ nhất, văn minh này nghi là ‘thế giới cổ tu’, rốt cuộc có thật sự chúa tể thế giới này hay không, hay chỉ là con rối ở mặt ngoài, mà ở dưới lòng đất hoặc là vực ngoại, còn cất giấu một văn minh khác càng thêm tiên tiến hơn gấp trăm lần?”
“Thứ hai, thế giới này là sao lại bị giấu đến trong ‘hộp đen’, mấy vạn năm trước thậm chí mấy chục vạn năm trước, rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì.”
“Thứ ba, thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu Nguyên Anh, bao nhiêu Hóa Thần, nếu thực có không ít Nguyên Anh cùng Hóa Thần, nhỡ đâu bọn họ phát tác, có thể tạo thành bao nhiêu phá hoại đối với một văn minh tu chân hiện đại?”
“Thứ tư, một điểm mấu chốt nhất, một trăm năm trước hướng bên ngoài phát ra tín hiệu, rốt cuộc là chuyện thế nào, là cổ tu của thế giới này phát ra sao? Mục đích là gì?”
Lý Diệu không biết Hóa Thần lão quái rốt cuộc khủng bố bao nhiêu.
Ở trên con đường tu luyện của hắn, người tu vi thâm hậu nhất từng tiếp xúc, hẳn tính là “Tinh đạo chí tôn” Nghiêm Tâm Kiếm của Phi Tinh giới, Tri Chu Sào Tinh, sâu trong chiến bảo trong lòng đất, ẩn cư ở trong “Chí tôn động phủ” trùng kích Hóa Thần cảnh giới.
Hắn từng dùng nhiều năm thời gian, nán lại ở trong chí tôn động phủ, hấp thu tinh túy tu luyện của Nghiêm Tâm Kiếm.
Đó là một lần bế quan thu hoạch được lợi ích khá nhất trong kiếp sống tu hành của hắn, không những xông lên cảnh giới “Kim Đan đỉnh cao”, cũng đặt cơ sở thâm hậu cho hơn ba mươi tuổi đã đột phá cảnh giới Nguyên Anh.
Trên ý nghĩa nào đó, hắn cũng có thể tính là chiếm được chân truyền của Nghiêm Tâm Kiếm, trở thành “chân truyền đệ tử” của Nghiêm Tâm Kiếm.
Nghiêm Tâm Kiếm chỉ tiếp xúc tới bậc cửa Hóa Thần cảnh giới, liền tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Lý Diệu lấy tu vi của Nghiêm Tâm Kiếm, suy luận ngược ra thực lực bình quân của Hóa Thần lão quái, dù sao cân nhắc hồi lâu cũng cảm thấy... Cho dù chỉ một Hóa Thần lão quái, lẻn vào Tinh Diệu Liên Bang, cũng có khả năng tạo thành phá hoại nghiêng trời lệch đất!