Chương 1339: Lan hoa bí kiếm
Chương 1339: Lan hoa bí kiếmChương 1339: Lan hoa bí kiếm
“Pháp bảo loại sóng âm thật lợi hại!”
Lý Diệu âm thầm phân tích, hai cây roi võ tướng giáp đen này sử dụng, hẳn là có được thần thông lấy sóng âm để kích thích đầu dây thần kinh người ta, tăng lên huyết khí chiến ý, hoặc là kích phát tâm lý sợ hãi, là pháp bảo loại công kích quần thể khá lợi hại.
Nhưng, có thể sử dụng một đạo sóng âm, đã kích phát chiến ý của người nhà, lại phá vỡ đảm phách của kẻ địch, phương diện này nhất định có “phù trận phân biệt địch ta” rất tiên tiến đang tạo ra tác dụng.
Lý Diệu cẩn thận cân nhắc, nhất thời trong vòng nửa khắc, cũng không nghĩ ra nguyên lý cùng phương thức tuyên khắc phù trận này.
Xem ra thế giới này ở trên đạo luyện khí cũng có chỗ độc đáo, đáng giá học tập thật kỹ.
Dã nhân thét dài như tiếng kêu gọi nào đó, sâu trong rừng cây bỗng một đàn chim to hình thù kỳ quái, nanh vuốt dữ tợn, thất kinh hướng bầu trời lao đi.
Lại có vô số cổ thụ che trời ngã trái ngã phải, làm đại địa phát ra tiếng ù ù, như một khối đá lớn vạn cân từ trong núi rừng nghiền ép tới!
Bất thình lình, một cái cây to bốn năm người mới ôm hết gào thét lao về quân đội vương triều, lập tức đem bốn binh sĩ đập ngang lưng, nháy mắt hóa thành bốn đống thịt nát.
Trong một đợt tiếng cười điên cuồng chói tai, sâu trong rừng cây chợt có một bóng đen cực lớn lao ra, là một con yêu thú khổng lồ dài bảy tám mét, quanh thân mặc trọng giáp, trên đầu còn mọc cái sừng dài, u xương, giống như bò tót lại giống voi khổng lồ!
Con yêu thú bò tót này, như tinh thạch chiến xa của thời trung cổ, húc ngang húc dọc ở trong quân đội vương triều.
Nó da dày thịt béo, lại trải rộng u xương, đao quang kiếm khí tầm thường, căn bản không đâm qua làn da được ba phân.
Mà nó mỗi lần tấn công, đều có thể đem ít nhất ba năm tên quân đội vương triều đánh bay đến giữa không trung, chia năm xẻ bảy, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra đã mất mạng.
Sau lưng yêu thú bò tót đặt một pháp đàn dây leo bện ra, một tráng hán đầu trọc mặc áo bào gấm rộng thùng thình, tăng không tăng, tục không tục ngồi xếp bằng trên nó, liên tục cười quái dị.
Tráng hán đầu trọc này, bộ dạng to béo vô cùng, quanh thân ba tầng thịt béo xếp gấp, theo tiếng cười của hắn liên miên phập phồng như cuộn sóng, nhưng lại xăm đầy hình xăm màu sắc rực rỡ, đều là hình rắn rết chuột kiến, khi nhoáng lên, giống như là vô số độc trùng bò lung tung ở trên thân hắn, người ta nhìn thấy mà da đầu phát tê, sợ hãi dựng tóc gáy.
Trong tay tráng hán đầu trọc vung một thanh chiến đao xương trắng được khảm chín cái vòng xương, nhìn kỹ, trên chín cái vòng xương lại phân biệt cuốn không ít xương sọ bò sát, phát ra tiếng vang hỗn loạn “Đinh đinh đang đang”.
Mà phía trên chiến đao xương trắng, còn bám từng sợi kinh lạc màu xám như dây leo héo rũ, cho người ta cảm giác cực kỳ tà ác quỷ dị.
Tráng hán đầu trọc hẳn là nhân vật linh hồn của quân đội dã nhân.
Hắn vừa xuất hiện, bầu không khí quân đội dã nhân vốn uể oải được quét sạch hết.
Đặc biệt trên chiến đao xương trắng của gã, xương sọ nho nhỏ vang đinh đang hỗn loạn, lại đem dư âm lượn lờ đại tướng của quân đội vương triều đập ra nghiền nát hết!
Nghe được thanh âm này, quân đội vương triều ở phụ cận, tất cả đều toát ra vẻ mặt ghê tởm cùng nôn mửa, không ít người sắc mặt xanh mét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lý Diệu biết, đây là đầu dây thần kinh bị kích thích, tuyến tố trong cơ thể phân bố khác thường dẫn tới phản ứng bản năng, không phải dựa vào dũng khí cùng đảm phách thì có thể ngăn cản.
Xem ra ở một thế giới này, sử dụng sóng âm công kích thần kinh, là thần thông tương đối thường gặp, vô luận thế lực nào cũng biết sử dụng.
Thấy đối phương bị kìm kẹp hết sự sắc bén, tiếng cười của tráng hán đầu trọc càng thêm càn rỡ, thanh đại khảm đao chín vòng xương trắng chợt lật một phát, mấy chục cái xương nho nhỏ đeo ở trên chín cái vòng, thế mà đều ở dưới một lực tràng quỷ dị bao bọc, “Vèo vèo” bay đến giữa không trung.
Những cái xương này, hẳn đều là xương sọ loài bò sát rắn độc và thằn lằn vân vân, theo hốc mắt nho nhỏ của bọn nó nhìn vào, có thể nhìn thấy chỗ trung tâm xương sọ che giấu từng đốm lửa lạ nho nhỏ.
Vừa bay đến giữa không trung, những ngọn lửa lạ đó liền chợt bành trướng, từ trong hốc mắt và xương hàm lao ra, ngưng kết thành những con rắn độc, thằn lằn… loài bò sát nho nhỏ, hướng quân đội vương triều ở chung quanh lao đi!
Phàm là bị khô lâu yêu hỏa vồ trúng, binh sĩ thường thường ở trong nháy mắt đã bị lửa thiêu thân, hóa thành từng cái xác cháy.
Mà yêu hỏa không những càng lúc càng vượng, còn có những luồng hơi thở tinh huyết, thông qua mấy chục cái xương nho nhỏ, đều bị đưa về tới trên chiến đao xương trắng của tên đầu trọc to béo.
Từng bó kinh lạc héo rũ trên chiến đao xương trắng trong tích tắc bành trướng lên, thậm chí ở chỗ trung tâm kinh lạc rối rắm, hình thành một khí quan nhảy lên như trái tim “Thình thịch”.
“Máu thịt cùng pháp bảo kết hợp thể!”
“Thị Huyết Ma Đao (ma đao khát máu)!”
Đáy lòng Lý Diệu kinh hô một tiếng.
Hắn từng ở sâu trong thần mộ của “Hỗn Độn” Ba Ngạn Trực, kiến thức được pháp bảo tương tự.
Đây là một loại pháp bảo có thể hôn mê thời gian rất lâu, dựa vào tinh huyết làm nguồn năng lượng, để tự động tuần tra, cảnh giới cùng công kích.
Loại pháp bảo này trong Hỗn Độn Thần Mộ, đều đến từ di tích “Côn Luân” của văn minh Bàn Cổ.
Mà tinh cầu này, lại cực có khả năng là một chỗ di tích văn minh Bàn Cổ khác quy mô lớn hơn nữa, có được loại pháp bảo này ngược lại không kỳ quái.
Xem ra, quân đội vương triều sắp thua rồi.
Đại tướng giáp đen dưới lá cờ lớn “Chiêu thảo sứ”, mặt vàng như nến, lung lay sắp ngã, liều mạng đập hai cây giản, bật ra từng đợt sóng âm.
Nhưng sóng âm đặc thù này chỉ có thể tạo được tác dụng kích phát sĩ khí, nhiều nhất giữ trận hình không loạn, lại không cách nào ngăn cản khô lâu yêu hỏa tàn sát.
Giết chóc càng nặng hơn nữa, trên chiến đao xương trắng của đầu trọc to béo, ánh sáng màu máu càng lúc càng mạnh, ánh đao rất nhanh kéo dài đến ngoài mười mét, tản mát ra từng đợt chua ngọt tanh hôi sặc sụa người ta.
Tên đầu trọc to béo cười một tiếng dữ tợn, lộ ra hàm răng mài nhọn hoắt, vỗ yêu thú bò tót dưới mông, lao về phía đại tướng giáp đen.
Từ phạm vi linh khí nhộn nhạo, độ sáng linh diễm quanh thân bọn họ cùng vận dụng đối với pháp bảo để phân tích, Lý Diệu nhắm chừng đại tướng quân đội vương triều bên này nhiều nhất cũng chỉ là Kết Đan kỳ sơ giai.
Thực lực bản thân tên đầu trọc to béo, ít nhất là Kết Đan kỳ trung giai, đè ép đối phương một bậc.
Hơn nữa bạch cốt huyết đao của hắn, cũng là pháp bảo tốt hơn mạnh hơn so với song giản sóng âm của đại tướng quân đội vương triều.
Yêu thú bò tót giáp sắt dưới mông hắn, càng không phải chiến mã của đại tướng quân đội vương triều có thể bằng được.
Đối kháng như vậy, kết quả không hỏi cũng biết.
“Hí hí hí!”
Con chiến mã kia dưới khố đại tướng quân đội vương triều, hai sườn đều sinh trưởng đốm dạng vòng xoáy, giống như mọc hai cánh ở sườn, nhìn qua cũng không phải vật phàm, ít nhất là giống loài tạp giao của chiến mã cường tráng cùng linh thú nào đó.
Nhưng, tạp giao như thế nào nữa, lại nào địch nổi bò tót giáp sắt tràn ra yêu khí?
Mắt thấy đối phương như một ngọn núi thịt hung hăng nghiền áp tới, chiến mã chấn kinh, thế mà đứng thẳng lên, suýt nữa đem đại tướng quân đội vương triều hất khỏi lưng ngựa.
Tên đầu trọc to béo tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, hình thể khổng lồ nhìn như nặng ba năm trăm cân, thế mà thân nhẹ như yến, nhân đao hợp nhất, hóa thành một tia sáng màu máu, lao thẳng tới đại tướng quân đội vương triều.
Đúng lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra!
Phía sau đại tướng quân đội vương triều là lá cờ lớn “Vu nam ngũ lộ chiêu thảo chế trí sứ lăng”, phía sau lá cờ lớn còn dựng một cái doanh trướng xiêu xiêu vẹo vẹo, trong doanh trướng vốn là một mảng yên tĩnh, như không có một bóng người, ngay cả lúc tình huống chiến đấu kịch liệt nhất cũng không có chút động tĩnh.
Nào ngờ, ngay tại lúc tên đầu trọc to béo dùng hết tuyệt chiêu, không thể biến hóa nữa, từ trong khe rèm hơi mở ra của doanh trướng, bỗng bắn ra một đạo kiếm quang màu xanh lam tối!
Đạo kiếm quang này vô thanh vô tức, không mang theo chút hơi thở khói lửa nào, tựa như một ngọn bút màu lam vô hình, ở trong hư không trực tiếp kéo ra một đường thẳng, đâm thẳng mi tâm tên đầu trọc to béo!
Tên đầu trọc to béo như là cảm giác được tồn tại đáng sợ nhất trên thế giới, kêu một tiếng quái dị, quanh thân phát ra tiếng nổ vang “bốp bốp bốp”, liều mạng bẻ gẫy mấy chục cái xương, cứng rắn ngừng thế lao đi phía trước, giống như va phải một vách ngăn vô hình, bắn ngược trở về!
Chỉ một cái chớp mắt, hắn đã nhìn ra đây là một cái cạm bẫy đã sớm thiết kế sẵn!
Hắn phản ứng cực nhanh, nhưng kiếm quang màu lam so với hắn còn nhanh hơn, ở giữa không trung đột ngột ngoặt cực gấp, vẽ ra không phải đường cong, mà là tuyến đường gần như góc vuông, lấy quỹ tích hoàn toàn trái với pháp tắc vật lý, tiếp tục khóa chặt mi tâm của hắn!
Giữa ngực bụng tên đầu trọc to béo vang lên một chuỗi “Cô lỗ cô lỗ” hỗn loạn, như một vạn con cóc ở bên trong gầm rú, há cái miệng rộng, bỗng phun ra một làn sương máu sặc sỡ nhiều màu, mưu toan ô nhiễm đạo kiếm quang màu lam đậm này.
Kiếm quang màu lam đậm lại ở trong nháy mắt trước khi khói độc lướt tới, đột nhiên phân hoá thành tám chùm kiếm quang càng thêm mảnh khảnh, lao đi bốn phương tám hướng, lại là từng cái góc vuông không có chút cong nào, ngoặt góc nhọn, tụ tập ở đỉnh đầu tên đầu trọc to béo.
Hình ảnh ánh sáng đan xen, đường nét kéo dài, đan ngang dọc thành bộ dáng một đóa hoa lan úp ngược, chợt trấn áp xuống!
“Bá!”
Mấy trăm đạo kiếm quang tạo thành hoa lan từ trên xuống dưới, trực tiếp xuyên thấu thân thể cực lớn của tên đầu trọc to béo!
Tên đầu trọc to béo thịt béo nổi sóng, trong nháy mắt đều yên lặng.
Hắn toát ra vẻ mặt giận không thể át cùng hoảng sợ muốn chết, bạch cốt huyết đao chỉ thẳng sâu trong doanh trướng.
Màn trướng khẽ vén lên, một nữ tử trẻ tuổi áo trắng hơn tuyết, khí chất như hoa lan nơi thâm u, hai tay chắp sau lưng, lững thững đi ra.
Sống mũi của cô cực cao, như một dãy núi vắt ngang trong biển mây, hai hàng lông mày thẳng tắp, lại như là hai ngọn núi cắm thẳng vào chín tầng mây trời, hai mắt sáng ngời có thần, lại toát ra thần thái tự tin đến gần như lạnh nhạt, chém giết trước mắt tính cả mọi thứ trong phàm trần thế tục, tựa như đều không quan hệ với cô, lại giống như có thể bị cô dùng một cây ngón tay quyết định.
Loại thần thái tự tin xen lẫn tự đại, tự đại gần như tự kỷ này, là vẻ mặt tiêu chuẩn của rất nhiều người tu chân cổ đại trong trí nhớ của Lý Diệu.
“Đây là một cường giả Kim Đan nha!”
Cô bé này chưa che giấu linh năng dao động của mình, khí cơ cường đại như núi lở hướng bốn phía khuếch tán, cho nên Lý Diệu liếc một cái liền phán đoán ra, cô ít nhất là Kết Đan kỳ cao giai, cách Nguyên Anh chỉ có hai bước!
Mà phi kiếm của cô...
Mấy trăm đạo kiếm quang màu lam ở sau khi xuyên thấu thân thể tên đầu trọc to béo, lại hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, lại xuyên thủng trái tim của mấy chục tên dã nhân!
Nhưng như vậy, kiếm quang tựa như cũng trở nên ảm đạm chút, nhắm chừng là đã bị yêu huyết của dã nhân làm bẩn.
Nữ tử áo trắng huýt một tiếng, tất cả mấy trăm đạo kiếm quang đều bay về bên cạnh cô, bị ống tay áo rộng thùng thình của cô quấn lấy một phát, biến mất không thấy.
Lý Diệu chú ý tới một chi tiết rất thú vị.
Cô bé này vốn toàn thân thuần trắng, không dính chút màu sắc nào khác, sau khi kiếm quang cuốn vào ống tay áo, cổ tay áo bỗng hiển lộ ra một đóa hoa lan nho nhỏ, theo ống tay áo phần phật, như theo gió mà nhảy múa, trông rất đẹp mắt.
“Pháp bảo tương đối tiên tiến.”
“Tựa như chọn dùng phương thức công kích thuần năng lượng, dùng thần niệm thao túng linh năng bị lực tràng đặc thù ước thúc, đắp nặn thành các loại hình dạng, có được pháp tắc vận động khác với thực thể, tuyến đường công kích thiên biến vạn hóa, mơ hồ bất định, quỷ bí khó lường!”