Chương 1341: Cổ Nguyên Anh
Chương 1341: Cổ Nguyên AnhChương 1341: Cổ Nguyên Anh
Trong lòng Lý Diệu cảm thấy may mắn.
May mắn mình từ khi đáp xuống tới nay thì cẩn thận ở mọi nơi, chưa tùy tiện hiển lộ tung tích.
Nếu không, cho dù chi quân đội triều đình trước mắt không nổi lòng nghi ngờ, “kẻ quan sát” ngủ đông âm thầm thăm dò kia cũng sẽ sinh ra hoài nghi, lưu lại vô số phiền toái.
Kẻ này thế mà có thể đem một luồng thần niệm mỏng manh bám vào trên con muỗi, cách xa ít nhất vài dãy núi thao túng khoảng cách xa, tu vi nhất định cực kỳ tinh thâm, không ở dưới kiếm tu Kim Đan kỳ nữ kia.
May mắn, con muỗi này điều chế như thế nào nữa, cũng là thân thể máu thịt, trong cơ thể côn trùng nho nhỏ, không có khả năng chất chứa quá nhiều thần thông, có thể miễn cưỡng quan sát được chiến cuộc biến hóa đã là cực hạn.
Tàu Kiêu Long lại là pháp bảo mũi nhọn đến từ Tinh Hải đế quốc, lại trải qua Lý Diệu cường hóa luyện chế vô số lần, ẩn nấp ở trong không khí, thần quỷ khó dò, càng không có khả năng bị một con muỗi nho nhỏ cảm giác được.
Cho nên, là Lý Diệu phát hiện kẻ quan sát thứ hai trước, mà không phải đối phương phát hiện hắn.
Điều này làm hắn ở trong ám chiến vô thanh vô tức chiếm cứ vị trí cực kỳ có lợi.
Con muỗi nhẹ nhàng run lên, giống như bị linh ti dẫn dắt, hướng sâu trong rừng cây bay đi.
Lý Diệu trầm ngâm một lát, hướng tàu Kiêu Long hạ đạt mệnh lệnh, theo phía sau con muỗi, chuẩn bị đi gặp kẻ quan sát thần bí này một lần.
Đại quân triều đình do “Vu nam ngũ lộ chiêu thảo chế trí sứ” thống soái, thanh thế to lớn, nhân mã đông đúc, tuyệt đối không có khả năng ở trong rừng vô duyên vô cớ biến mất.
Đại quân đi qua, xe nghiền ngựa đạp, chung quy sẽ để lại rất nhiều dấu vết.
Tàu Kiêu Long đã thăm dò sông núi địa mạo xung quanh, mặc dù lạc mất phương vị bọn họ, cũng có thể theo dấu vết đại quân nghiền áp ra lại lần nữa nhằm vào.
Nhưng người này thần bí quan sát giả, một khi mất đi, liền chưa chắc có thể một lần nữa tìm được rồi.
Lý Diệu mơ hồ có loại dự cảm, cảnh giới kẻ này hẳn là xa xa vượt lên trên nữ kiếm tu Kim Đan, có lẽ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
“Lại không biết, ‘Cổ Nguyên Anh’ một thế giới này, rốt cuộc có những thủ đoạn gì?”
Lý Diệu mỉm cười, bắt đầu cởi quần áo.
Cởi xong áo lại cởi quần, cởi đến lúc trên người trần truồng, quần lót cũng không mặc, đồng hồ quả lắc lay động, theo gió nhảy múa.
Hắn đem toàn bộ vật phẩm đến từ dị giới ném hết vào trong nhẫn Càn Khôn, lại kích hoạt phù trận cảnh giới nháy mắt tự hủy của nhẫn Càn Khôn.
Nhỡ đâu thật sự gặp phải cục diện tệ nhất, cường giả khủng bố vượt xa hắn cầm tù, cũng có thể ở nháy mắt tiêu hủy tất cả dấu vết có liên quan với hành tinh mẹ.
Về phần trần truồng mất mặt, cái này sao...
Lý Diệu gãi gãi tóc, tìm một khối mùn xốp, vốc bùn bôi loạn ở trên người, chỉ chốc lát đã đem bản thân bôi xấp xỉ gấu người trong núi rừng.
Lại dùng mấy cái lá cây rộng giống như lá chuối tây, miễn cưỡng bện hai mảnh khố bảo vệ hạ thân, liền ở dưới sự chỉ dẫn của tàu Kiêu Long, theo con muỗi lao nhanh.
Chủ nhân con muỗi nằm mơ cũng không ngờ được, sâu trong rừng cây tràn ngập chướng khí, thế mà có người có thể cảm giác được vu trùng của hắn. Con muỗi nghênh ngang, hoàn toàn không che giấu, sau khi bay qua hai đỉnh núi, quả thực hóa thành một tia sáng vàng mờ nhạt, tốc độ nhanh hơn so với chim bay bình thường.
Nhưng, vùng này quả thật là nơi hiểm ác hiếm thấy vết chân, đại thụ che trời cao mấy chục mét đem ánh mặt trời hoàn toàn chặn lại ở bên ngoài, khắp nơi đều có đầm lầy cùng phao tử không biết sâu cạn, càng có vô số rắn rết côn trùng kịch độc ngủ đông ở giữa chạc cây cùng lùm cỏ dại.
Lý Diệu đánh giá, đừng nói quân đội vương triều đến từ Trung Nguyên, mặc dù dân bản xứ man tộc từ nhỏ sinh trưởng ở phụ cận, cũng chưa chắc dám tới gần nơi này.
Địa thế phía trước bỗng chợt chìm xuống đất, xuất hiện một khe nứt hẹp dài thâm thúy, như mặt đất bị đột ngột chém một đao.
Trên vách của hai bên khe nứt mọc đầy cây to hình thù kỳ quái, cành lá rễ rối rắm, tán cây xanh đậm che phủ tầm mắt, như bèo che hồ nước, không thấy rõ khe nứt rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Nhưng, từ sâu trong khe nứt lại truyền đến tiếng nước ù ù, như có một dòng sông lớn chảy xiết, từ đáy khe cuồn cuộn lao đi.
Phụ cận khe nứt này, càng ngay cả nửa con đường nhỏ do dã thú giẫm ra cũng không có, đừng nói người thường, cho dù đỉnh cấp võ giả huyết khí dương cương, cũng không dám một mình vào mạo hiểm.
Lý Diệu chú ý tới một tình huống rất quỷ dị.
Liên tục vượt qua vài đỉnh núi chập chùng kỳ vĩ, ở trong cánh rừng lớn nguyên thủy mênh mông, cũng có thể nghe được dã thú rên rỉ thảm thiết, còn có thể cảm giác được hơi thở của một số yêu thú khá cường đại, biểu hiện ra nơi này là khu vui chơi của dã thú, yêu thú cùng linh thú.
Chỉ có đến phụ cận khe nứt này, rõ ràng núi rừng càng thêm rậm rạp, lại có một chỗ nguồn nước rất dư thừa, ngược lại không nghe được chút tiếng hổ rống rồng gầm nào, thậm chí ngay cả tiếng “sột soạt” do côn trùng bò qua cũng không nghe được.
Rừng cây nhìn như sinh cơ bừng bừng, lại như là một nghĩa trang tĩnh mịch, rõ ràng mặt trời chói chang, lại tản mát ra từng đợt cảm giác quỷ dị âm lạnh.
Con muỗi hướng sâu bên trong khe nứt lao xuống.
Tàu Kiêu Long vẫn duy trì trạng thái tàng hình, bám theo không xa không gần.
Lý Diệu lặng lẽ vận chuyển《 Đại Mộng Quy Miên Công 》Quy Tuy Thọ truyền thụ cho hắn, ở trong lúc di động tốc độ cao, đem hơi thở, nhịp tim các cơ năng sinh lý đều hạ tới thấp nhất.
《 Đại Mộng Quy Miên Công 》 chẳng những có thể dùng để ngủ đông, còn có một chỗ tốt khác, chính là kịch liệt vận động trong thời gian ngắn, lại giảm đi phản ứng sinh lý cơ năng ngoài thân, thể hiện ra hiệu quả “ngoài lạnh trong nóng”.
Giờ phút này, nếu là dùng kính hiển vi bội số lớn để quan sát làn da của Lý Diệu, sẽ phát hiện lỗ chân lông của hắn hoàn toàn phong bế lại, làn da bóng loáng như gương, như người trời sinh đã không có lỗ chân lông.
Linh năng, dịch và khí vị thông qua lỗ chân lông tràn ra, tự nhiên đều bị gắt gao che lại.
Trước kia Lý Diệu cũng từng tu luyện thần thông ẩn nấp tương ứng, nhưng thần thông tầm thường chỉ có thể ẩn nấp ở dưới trạng thái yên lặng, lại không huyền diệu như 《 Đại Mộng Quy Miên Công 》, vừa lao như bay, đồng thời cũng không lộ ra chút mùi cùng dao động nào.
Khe nứt này cực kỳ sâu, trên hẹp dưới rộng, mặt cắt giống như một hình tam giác, ở sau khi xuyên qua thượng tầng phía trên cùng bị tán cây hai bên giao nhau che mất, phía dưới lại là sương mù đen lượn lờ, bên trong có trời đất riêng.
Đáy khe một mặt nước rộng lớn trắng xóa, như một con rồng giương nanh múa vuốt, không ngừng va chạm cùng xé rách đá núi hai sườn khe hẹp, thỉnh thoảng hung hăng cạy ra mấy tảng đá lớn, hai ba vòng xoáy đã nghiền thành bột, chìm vào đáy sông biến mất.
Sông lớn hung hiểm như thế, rất có thể dùng “lông vũ cũng không thể nổi lên” để hình dung!
Nơi đây, chỗ nào cũng lộ ra nét dữ tợn cùng quái dị, thuộc về loại địa hình địa mạo một lời không hợp có chui ra ba năm con cương thi cũng là điều hiển nhiên.
Con muỗi lập tức hướng dòng sông lớn chảy xiết ở đáy khe bay đi, mắt thấy đã sắp bị ngọn sóng đánh nát, bỗng nhiên ánh sáng màu vàng chợt lóe lên, không thấy đâu nữa.
Lý Diệu chớp mắt, thao túng tàu Kiêu Long lượn vài vòng mới phát hiện, ở một bên của khe hẹp tới gần mặt sông, có một cái cây phát triển ngang, cái cây nhỏ nửa chết nửa sống, phía sau rễ cây lại là một cái khe hở che dấu cực sâu, vừa đủ chứa được một người đi qua.
Cây tuy không lớn, bộ rễ lại cực dài cực dày đặc, hầu như đem khe hở hoàn toàn bao phủ, giống như vách ngăn thiên nhiên.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy con muỗi chui vào, mặc dù tập trung tinh thần đi tìm, cũng rất khó phát hiện điều gì phía sau khe hở.
Tàu Kiêu Long thật cẩn thận xuyên qua khe hở giữa bộ rễ, theo khe hở khúc khúc chiết chiết, mò mẫm trong bóng đêm hồi lâu, phía trước chợt quang đãng.
Thế mà lại là một hang động trong lòng đất cực kỳ rộng lớn!
Chiều dài chiều rộng của cái hang ngầm đều ở trăm mét trở lên, dấu vết nhân công đục đẽo khá rõ ràng, phía trên còn có vài khe hở, không biết đi thông nơi nào, mơ hồ có ánh sáng trắng xóa thẩm thấu xuống, chiếu trong hang sáng choang làm người ta hít thở không thông.
Lý Diệu tập trung nhìn tiếp, mới phát hiện tạo thành hiệu quả “sáng choang”, trừ ánh sáng trong khe hở trên khung đỉnh thẩm thấu xuống, càng có xương trắng trải kín toàn bộ cái hang!
Tuyệt đại bộ phận xương đều tản mát ra màu vàng nhạt, màu đỏ sậm, màu đồng xanh… các sáng bóng, hình thái lớn hơn hài cốt của nhân loại vô số lần, nhưng mơ hồ có thể phân biệt ra tay chân cùng xương sọ tương tự với hình người.
Đây là di cốt của Bàn Cổ tộc hoặc là Nữ Oa tộc, bảo tồn tương đối tốt!
Mắt Lý Diệu sáng ngời, nhiều di cốt văn minh Bàn Cổ xuất hiện như vậy, lại từ một khía cạnh khác chứng minh, thế giới cổ tu thần bí khó lường này, quả thực có liên quan sâu xa với văn minh Bàn Cổ.
Nhưng, ngoài rất nhiều di cốt hồng hoang mang hơi thở mục nát, lại cũng xen lẫn một ít xương nhân loại.
Nhìn từ máu thịt khô cạn mơ hồ lưu lại bên trên, thời gian tử vong không quá xa, giống như gần đây mới bị giết chết, hơn nữa hình thái tương đối non nớt nhỏ hẹp, giống thi cốt của trẻ con ba năm tuổi, thậm chí là xương cốt trẻ con vừa mới sinh ra.
“Chẳng lẽ có tà tu tế luyện người sống ở đây?”
Lý Diệu cau mày.
Hắn biết ở không ít thế giới cổ tu, cũng có tà pháp dùng người sống để tế luyện pháp bảo.
Đặc biệt một ít tu sĩ Man hoang ở ngoài rìa nền văn minh, càng có truyền thống tế luyện người sống, lấy hồn phách dung nhập pháp bảo để tăng cường uy lực.
Mà khi tế luyện người sống, lại lấy thần hồn tinh thuần của trẻ nhỏ chưa bị ô nhiễm là tốt nhất.
Dùng lý niệm hiện đại hoá để giải thích, ước chừng chính là thần hồn tiểu hài tử chưa trải qua các loại phóng xạ vũ trụ quấy nhiễu cùng ô nhiễm, kết cấu trường lực của nó tương đối ổn định.
Lý Diệu đếm sơ qua, tìm đến mười hai mươi bộ hài cốt trẻ con tương đối đầy đủ, xương cốt rải rác càng vô số kể.
Thảm trạng như thế, làm tâm cảnh bình tĩnh lạnh lùng của hắn cũng nổi lên một gợn sóng sát ý.
Chỗ sâu nhất trong hang đặt một tòa tế đàn làm từ đá đen, quanh tế đàn đều tuyên khắc linh văn cùng phù điêu cổ xưa quỷ bí, có không ít hình ảnh yêu ma tà dị nuốt người, để lộ ra từng đợt quỷ khí lành lạnh.
Phía sau tế đàn, còn có một lò luyện khí cổ kính, cùng với không ít công cụ luyện chế pháp bảo, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của Lý Diệu đến xem, cũng coi như tương đối khá rồi.
Bên cạnh lò luyện khí đặt một đống lớn, thì càng có ý tứ hơn.
Cái đó hình như là một bộ phận của một bộ áo giáp to lớn.
Nói chuẩn xác hơn, là một bộ giáp độ cao chỉnh thể ở khoảng mười mấy hai mươi mét, Bàn Cổ tộc hoặc là Nữ Oa tộc mặc, tàn lưu lại nửa cái giáp cánh tay.
Nửa cái giáp cánh tay này dài bốn năm mét, lại rách mướp, loang lổ, chỉ để lại một bộ khung.
Phía trước giáp cánh tay, đứng một người trung niên làn da trắng bệch, khuôn mặt hung ác nham hiểm.
Kẻ này hai mắt hãm sâu, mi tâm còn có một cái bớt màu xanh tương tự chim to giương cánh, bao trùm nửa bộ phận trên khuôn mặt.
Đôi mắt của hắn đều giấu ở dưới “hai cánh”, thể hiện ánh mắt càng thêm sâu thẳm, độ cong của mũi ưng cực lớn, chóp mũi giống như là muốn đâm vào Nhân Trung, nhưng môi lại quá hẹp, còn nhô về phía trước, trái lại giống như mỏ chim.
Tuy diện mạo xấu xí, lại đặt mình sâu trong vùng khỉ ho cò gáy hiếm thấy vết chân, kẻ này lại tự có được một sức cuốn hút nắm quyền sanh sát trong tay, muốn gì làm nấy, giống như hắn chính là chúa tể, vô địch tồn tại của khu núi rừng này!