Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1377 - Chương 1344: Nguyên Anh Bản Địa Tức Giận!

Chương 1344: Nguyên Anh bản địa tức giận! Chương 1344: Nguyên Anh bản địa tức giận!Chương 1344: Nguyên Anh bản địa tức giận!

Lục Túc Ngạc Long đầu một nơi thân một nẻo, thân thể to lớn lại ở dưới thần kinh khống chế run rẩy không thôi, từ chỗ cổ bị xé rách phun trào ra cả mảng lớn máu độc tanh hôi, tung tóe đầy mặt đầy người Lý Diệu, làm hắn hóa thành người máu long lanh, xanh biếc.

Lý Diệu ngang ngược làm Nguyên Anh bản địa cực kỳ kinh ngạc, yêu sủng tỉ mỉ chăn nuôi mấy chục năm bị một chiêu giết chết, lại khiến gã đau lòng muốn chết.

Nhưng yêu huyết mang chút màu xanh dính đầy người đối phương, lại khiến đáy lòng gã cười lạnh “Hắc hắc”.

Con Lục Túc Ngạc Long này, chính là hắn ở thượng du dòng sông lớn chảy xiết “Sông Độc Long” sâu trong khe nứt, phát hiện bên cạnh một suối độc vô danh.

Suối độc đó, nước suối trong suốt, nhìn như mát lạnh ngon miệng, nhưng quanh thân lại không có một ngọn cỏ, tuyệt đối không có chim thú, không một sinh linh nào dám tới gần.

Chỉ có Lục Túc Ngạc Long lúc ấy chỉ dài bằng cánh tay, từ trong khe hở vách núi chui ra, nghênh ngang nhảy vào trong nước suối chơi đùa, uống nước, bị tên Nguyên Anh bản địa vừa lúc ở phụ cận hái thuốc phát hiện, biết đây là dị thú trời sinh, liền mang về trong động phủ nuôi dưỡng.

Con thú này bình thường thích nhất ăn rắn độc, trùng độc, rết, bách túc (trăm chân)…, rắn độc to bằng miệng bát, một bữa phải ăn trên trăm con, nọc độc đã sớm tích tụ ở sâu trong lục phủ ngũ tạng, nước dãi trong miệng càng kịch độc vô cùng, luyện hóa vào trong binh khí, tuyệt đối gặp máu là chết.

Mà độc tính máu nó, lại so với nước bọt càng hơn gấp trăm lần!

Quái nhân thần bí khó hiểu này, tuy dũng mãnh vô cùng, lại không biết sự thần diệu của Lục Túc Ngạc Long, thế mà không tránh không né để máu rồng dính đầy người, chẳng phải là...

Nhìn trên người toát ra từng làn khói mỏng, Lý Diệu đầy hứng thú, vươn hai ngón tay, lau một mảng máu rồng, đưa vào trong miệng nhấm nháp một phen.

“Không tệ, không tệ, trong máu rồng này ẩn chứa nhiều loại độc tố thần kinh, độc tố tuần hoàn máu cùng độc tố tế bào, tương đương với đem nọc độc rắn hổ mang, Trúc Diệp Thanh, rắn cạp nong vàng cùng rắn biển xanh trộn lẫn với nhau, hiệu quả lại tăng lên mấy chục lần! Có thể nháy mắt ăn mòn đầu dây thần kinh, vỏ đại não cùng cơ hô hấp và cơ ngang người ta, làm người ta trước sinh ra ảo giác kỳ quái, sau thần kinh mất khống chế, tứ chi run rẩy không thôi, cuối cùng cơ bắp tê liệt, suy hô hấp mà chết!”

“Ở trong nọc độc thiên nhiên, coi như loại khá bá đạo!”

“Nhưng, so với thuốc độc gien Huyết Yêu giới lấy kỹ thuật gien hiện đại hoá, tổng hợp mấy trăm loại độc trùng, dịch yêu thú, tỉ mỉ điều chế ra, còn có chênh lệch không nhỏ!”

Trong cơ thể Lý Diệu có được lượng lớn thành phần Huyết Ma, Huyết Ma vốn là dân trong nghề am hiểu điều chế gien, cường hóa tế bào, đối với nọc độc xâm nhập trong cơ thể, có năng lực phân tích, chống đỡ cùng phá giải cực mạnh, có thể nói là “Bách độc bất xâm” !

Đây cũng là tiền vốn lớn nhất Lý Diệu năm đó tung hoành Huyết Yêu giới.

Đợi tới sau khi tam giới liên hợp, Lý Diệu cảm giác mình trẻ tuổi như thế đã thăng cấp đến cảnh giới Nguyên Anh, tiếp tục dựa theo phương pháp tầm thường tu luyện, chỉ sợ rất khó ở trong khoảng thời gian ngắn có tiến bộ lớn.

Cho nên hắn và Kim Tâm Nguyệt, Hỏa Nghĩ Vương… một số Yêu tộc đáng tin, lại cùng nhau nghiên cứu không ít phương pháp nhìn như “đường ngang ngõ tắt”.

Như là dùng các loại thuốc độ có tính hỗn hợp, để kích phát tiềm lực tế bào, tăng lên cường độ thân thể, chính là một loại pháp môn trong đó.

Loại phương pháp này, thật ra chính là con đường “Thiên Kiếp Chiến Thể” năm đó ở trên Thiết Nguyên tinh, Yến Tây Bắc dùng để cường hóa bản thân.

Trải qua năm năm điều chế, thân thể Lý Diệu bây giờ, tuy không thể hiện ra, lại mạnh hơn so với “Thiên Kiếp Chiến Thể” dữ tợn đáng ghê tởm của Yến Tây Bắc năm đó gấp mười!

Huống chi, hắn còn có thể dùng của《 Đại Mộng Quy Miên Công 》Quy Tuy Thọ, đem lỗ chân lông đều co lại đến cực hạn, làn da bóng loáng như gương, nọc độc căn bản không thẩm thấu vào, sao có thể thương tổn được hắn mảy may?

“Xem ra, kỹ thuật nuôi dưỡng yêu thú của thế giới này còn ở giai đoạn khá nguyên thủy, chỉ đạt tới một bước nhân công thuần hóa, chưa từ thời kì phôi thai, đã bắt đầu dùng thủ đoạn gien, can thiệp thai nghén cùng sinh trưởng của yêu thú.”

“Các yêu thú thiên nhiên này thiên phú xuất sắc nữa, chung quy không giống như sinh hóa chiến thú của Huyết Yêu giới, là quái vật thuần túy vì giết chóc mà sinh!”

Cả người Lý Diệu run lên, bó cơ bắp rung động siêu cao tốc, nháy mắt đem nọc độc bám vào trên người đều rung ra ngoài, ở quanh thân hình thành một làn khói độc màu đỏ tươi.

Ở trong khói độc đỏ rực như ẩn như hiện, hắn càng hiện ra một phong thái khủng bố sâu không lường được.

Nguyên Anh bản địa sợ tới mức tim đập hỗn loạn.

Nguyên Anh cao thủ có tiếng ở Trung Nguyên, bắc địa và hải ngoại, gã phần lớn có nghe nói, lại chưa bao giờ biết còn có một kẻ tàn nhẫn quỷ dị như vậy!

Hơn nữa, gã nghĩ vỡ đầu cũng không rõ, bây giờ Trung Nguyên quần hùng tranh bá, gió nổi mây phun, toàn bộ cao thủ đều tập trung ở bắc địa, ngay cả gã cũng muốn ở sau khi tế luyện ra chín chín tám mươi mốt thanh yêu đao đi vô giúp vui.

Cao thủ thần bí này, lại là từ đâu toát ra, đến Vu Nam làm gì?

“Chẳng lẽ, là tin tức ta ở đây luyện bảo bị lộ, đặc biệt tới giết người đoạt bảo?”

“Tuyệt đối không có khả năng!”

“Mình đạt được động phủ này, phát hiện rất nhiều bí bảo tới nay, không tránh khỏi có người mơ ước, mấy chục năm trước đã giả bộ chết bất đắc kỳ tử, mấy chục năm qua cũng không đi lại trong tu chân giới, lại ở trong phạm vi trăm dặm bày ra Miểu Miểu Thông Minh Trận, mấy chục năm qua, người tự tiện xông vào đều bị ta giết chết, ngay cả hồn phách cũng cắn nuốt hết, tuyệt không có khả năng để lộ tin tức!”

Tâm tư Nguyên Anh bản địa xoay chuyển cực nhanh, càng nghĩ trong lòng càng hoảng sợ, biết sinh tử chỉ ở một đường, hai tay chà xát, một hạt châu tròn vo, trắng xóa tỏa sáng ở lòng bàn tay, hào quang xanh biếc lưu chuyển toàn thân, lại là phủ lên một tầng chiến giáp ở bên ngoài áo lông vũ xanh biếc của gã!

Tầng chiến giáp sáng bóng này do vô số vảy hình lục giác xâu chuỗi thành, chỗ các khớp lại phối xương sọ yêu thú hình thù kỳ quái cường hóa thêm, đặc biệt hai cái sừng cong trên mũ giáp như rắn độc cuộn tròn, mang theo sắc thái vu man nồng đậm.

Nguyên Anh bản địa một tay cầm ngược một thanh phi kiếm màu sắc ảm đạm, một tay kia lại xách một lá cờ nhỏ màu sắc sặc sỡ, quanh thân lượn lờ mấy chục đốm lửa đom đóm hư vô mờ mịt, phong thái hung nhân tà đạo hiển lộ không thể nghi ngờ.

Ánh mắt Lý Diệu mang theo vài phần thưởng thức, đánh giá bộ chiến giáp cổ đại này, tràn đầy một loại cảm giác mình đi vào trong sách giáo khoa lịch sử, đang đấu với cổ nhân.

“Vút!”

Máu tươi chiến đấu sôi trào đến cực điểm, hắn không tính thực trang bị tinh khải, lấy tư thái thân thể trần truồng chỉ quấn lá chuối tây, lao đến trước mặt Nguyên Anh bản địa võ trang hạng nặng!

Đinh Linh Đang và Thiết Thần Nghiêm Phách là đúng!

Ở thần bí thế giới này, vô cùng có khả năng tồn tại cao thủ vượt lên trên Nguyên Anh, nếu gặp cường giả cấp độ Hóa Thần, mặc dù hắn có pháp bảo hiện đại hoá trong tay, cũng không nhất định có thể nháy mắt trang bị đến trên người hơn nữa kích hoạt.

Thân thể máu thịt, mới là pháp bảo “mau lẹ” nhất, thời khắc mấu chốt, vô cùng có khả năng cứu hắn một mạng!

Tên Nguyên Anh man tộc này ẩn cư hoang sơn dã lĩnh, hẳn là không phải chí cường giả của thế giới này, nếu không hắn nên đánh đến Trung Nguyên, cưỡi lên trên đầu hoàng đế ỉa đái rồi ―― lấy hiệu suất thu thập tài nguyên mà nói, Trung Nguyên vô luận như thế nào cũng phải cao hơn vùng đất vu man rừng mưa nhiệt đới rất nhiều lần.

Dùng Nguyên Anh như vậy, để thích ứng đấu pháp, chiến thuật hệ thống cổ tu bản địa, vừa đủ tốt!

Lý Diệu một đòn “Hắc Hổ Thâu Tâm” đơn giản nhất trực tiếp, ngay cả học sinh trung học từng nhận liên bang chín năm giáo dục bắt buộc cũng biết thi triển, gõ về phía trên giáp ngực của đối phương.

Nguyên Anh bản địa tức giận đến hộc máu, hắn còn chưa bao giờ thấy đấu pháp dã man không phân rõ phải trái như thế!

Ở tu chân giới, mặc dù giết người đoạt bảo, tốt xấu phải thông báo tên họ môn hộ trước, hai bên thi triển chiêu thức tinh diệu, lại gọi ra pháp bảo cường đại của mình, ác chiến hoa lệ chứ?

Quái nhân này rốt cuộc từ nào toát ra, không nói năng gì đã cắm đầu đánh loạn, thi triển còn là chiêu thức thô lậu dã nhân núi rừng cũng phải cười đến rụng răng, nhưng loại chiêu thức thẳng tuột này, lực lượng lại lớn đến dọa người!

Nguyên Anh bản địa cảm thấy, lao thẳng tới ngực mình, căn bản không phải một con “hắc hổ”, mà là một vẫn thạch đen sì!

“Grào!”

Nguyên Anh bản địa phẫn nộ rồi!

Âm Hồn Thực Cốt Phiên nhoáng lên một cái, mấy chục ánh huỳnh quang quanh thân lập tức hóa thành gió âm hư vô mờ mịt, quấn quanh về phía Lý Diệu!

Phi kiếm ảm đạm được đưa lên bầu trời, cũng biến ảo thành mấy chục đạo kiếm quang!

Hai tay kết ấn như hoa sen, trong nháy mắt biến ảo ra mấy chục phù văn, như có được thực chất, hướng ngực Lý Diệu hung hăng đập đến.

“Phành phành phành phành phành phành phành!”

Ngắn ngủn mấy giây, bóng dáng hai người đã lúc tách lúc tụ mấy chục lần, trao đổi hơn trăm chiêu.

Thoạt nhìn, Nguyên Anh bản địa chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, thần thông thiên biến vạn hóa, pháp bảo quỷ quyệt khó lường, hiệu quả thanh quang điện (thanh âm, ánh sáng, tia điện) muốn hoa lệ bao nhiêu thì hoa lệ bấy nhiêu, cái gì gọi sét, cái nào là tia chớp, còn có cái gì âm hỏa quỷ khóc sói tru, hào quang bảy màu có gai có đao, làm người ta hoa cả mắt, không kịp nhìn.

Thế công của Lý Diệu, lại là khắc chế đến trình độ gần như “thật thà”, chính là đấm thẳng, vung chân không chút hoa mỹ, công phu vật đánh, cực ít bấm tay niệm chú, cũng rất ít phóng thích huyền quang ảo ảnh, so với kỹ năng hoa mỹ thì càng thêm giản dị tự nhiên.

Nhưng, nhìn từ kết quả ――

Nguyên Anh bản địa lại bị áp chế toàn diện!

Chiêu thức tinh diệu nữa, chú quyết biến ảo khó dò nữa, pháp bảo quỷ dị bí hiểm nữa, gặp nắm đấm thép cùng cú đá sắt của Lý Diệu, hết thảy biến thành trứng chọi đá!

“Ta không đoán sai, quả nhiên là chiến pháp thời đại cổ tu cực kỳ điển hình.”

Lý Diệu vừa tùy tay trấn áp, vừa còn có rảnh thoải mái phân tích, “Bản lãnh bấm tay niệm chú, thao túng pháp bảo, vận dụng thần thông của cổ tu, phần lớn bắt nguồn từ Bàn Cổ tộc cùng Nữ Oa tộc, từng thế hệ lưu truyền tới nay.”

“Nhưng, các bộ tộc văn minh Bàn Cổ, kết cấu sinh lý của họ chung quy tồn tại khác biệt nhất định với nhân loại, ở trong quá trình truyền lưu mấy chục vạn năm, càng tránh không được nghe nhầm đồn bậy, tin tức sai lệch!”

“Lại thêm, cổ tu không thể bài trừ tư tưởng phong kiến mê tín, căn bản không biết chân tướng Bàn Cổ, Nữ Oa, Khoa Phụ, Cộng Công các văn minh tiền sử này, lại đưa bọn họ coi là thần ma để đối đãi.”

“Thần thông thần thông, vì sao gọi là ‘Thần’ thông, là vì cổ tu đem những công pháp này, đều coi là thần ma truyền thừa!”

“Đã là ‘thần ma truyền thừa’, đương nhiên là một chữ cũng không thể sửa chữa, một động tác cũng không thể điều chỉnh, một chi tiết cũng không thể thiếu mất.”

“Mặc dù có chỗ tối nghĩa không rõ, thậm chí vớ vẩn tuyệt luân, cũng chỉ là bản thân ‘ngộ tính’ không đủ, hoặc ‘đạo tâm’ không đủ thành kính, mà không phải bản thân điển tịch công pháp có vấn đề.”

“Thông thái rởm, giậm chân tại chỗ như thế, cho dù có được một thân linh năng mạnh mẽ vô cùng, lại có bí pháp Bàn Cổ tộc ‘chân chính’ trong tay, lại có thể phát huy ra uy lực mạnh bao nhiêu chứ?”
Bình Luận (0)
Comment