Chương 1410: Đột kích gió phơn!
Chương 1410: Đột kích gió phơn!Chương 1410: Đột kích gió phơn!
Ba tháng sau, Đại Kiền thần đô.
Không biết có phải hết cùng lại thông hay không, hoặc thiên tử mới thật sự là vị chủ trung hưng gánh vác vương khí Đại Kiền ngàn năm, gặp thời cơ mà sinh, Đại Kiền triều tiến vào năm Phượng Hoàng thứ hai, tiết trời tháng tư cỏ mọc dài chim bay nhảy, dáng vẻ già nua cùng quẫn cảnh năm trước bốn bề thụ địch, bị Quỷ Tần lang kỵ vươn thẳng vào sâu, đưa quân tới dưới thần đô, tựa như đều trở thành hư không.
Đây ước chừng là một mùa xuân mười mấy năm gần nhất, Đại Kiền vương triều mưa thuận gió hoà, gió êm sóng lặng nhất.
Ở phương Bắc, U Vân Quỷ Tần ở trong võ trang cướp bóc năm trước cũng chịu tổn thất không nhỏ, từ sau khi rút về hang ổ, đang chậm rãi liếm vết thương, tiêu hóa chiến lợi phẩm, trong khoảng thời gian ngắn, tựa như không tính nam hạ lần thứ hai.
Ở đông nam, Bạch Liên giáo cũng có rất lâu chưa có tàn sát quy mô lớn, trường hợp khủng bố ngàn nhà vạn hộ quỷ ca hát, đều đã biến thành ác mộng thật lâu trước kia của các lão nhân.
Ở phía tây, “Hỗn Thiên quân” được xưng trăm vạn của Thích Trường Thắng, trước khi bắt đầu mùa đông của năm trước đã bị “Đạp Thiên doanh” của triều đình lại một lần nữa đánh tan, mấy chục vạn lưu dân đầu hàng ngay tại chỗ.
Bao gồm Thích Trường Thắng cùng mấy trăm tên người tu chân khi sư diệt tổ ở bên trong, cao tầng Hỗn Thiên quân hốt hoảng chạy trốn, lại ở trong trời băng đất tuyết xảy ra nội chiến, tách thành mấy chục nhóm tội phạm sơn tặc hỗn loạn.
Mơ hồ truyền đến tin tức, nghe nói bản thân Thích Trường Thắng cũng ở bên trong cơn lũ nội bộ bị thương nặng, không biết tung tích.
Tuy Bạch Liên giáo và Hỗn Thiên quân, đều là loại tồn tại con rết trăm chân, chết mà không ngã, trước kia loại trường hợp bên bờ tuyệt cảnh này từng gặp vô số lần, mỗi một lần đều bị bọn họ tro tàn lại cháy.
Nhưng, ít nhất trong vòng một năm tới một năm rưỡi, hai thế lực này sẽ không gây sóng gió, lại là điều có thể chờ mong.
Càng quan trọng hơn, từ sau khi đại hoạn Vương Hỉ đại biểu ích lợi của tiên đế rơi đài, tu chân giới vẫn luôn phân tranh không ngớt, mạch nước ngầm sôi sục, lại ở sau một lần Long Tuyền đại hội, đàm phán ổn thỏa tân lợi ích phân chia, miễn cưỡng ổn định, hình thành cân bằng giữa tông phái với nhau, giữa tông phái cùng tân thiên tử.
Cái này ý nghĩa, lượng lớn tu sĩ Đại Kiền rốt cuộc có thể từ trong nội đấu rắc rối phức tạp vươn tay, lần lượt dọn dẹp mối nguy bên ngoài từ Bạch Liên giáo, Hỗn Thiên quân, U Vân Quỷ Tần…!
Sau khi tân đế lên ngôi, khí vận liền có sự khởi sắc như vậy, khó trách ngay cả thần đô cũng ở trong một năm ngắn ngủn, từ trong tiêu điều bị Quỷ Tần đại quân vây khốn khôi phục lại, khôi phục sự phồn hoa nào nhiệt ngày xưa, thậm chí còn hơn một bậc!
Thần đô là thành thị lớn nhất của Cổ Thánh giới.
Tòa thành lớn huy hoàng này từng được mười mấy vương triều đem làm thủ đô, được xưng “vạn năm không sụp đổ”, tổng cộng chia làm bốn tầng.
Không gian dưới lòng đất tầng dưới cùng, chính là chỗ ở của người thường.
Bọn họ như là con kiến vất vả, dùng ngàn vạn năm thời gian, ở lòng đất khai quật ra không gian rắc rối phức tạp, tinh mỹ tuyệt luân, lại lấy các loại gương đồng thật lớn, thông qua chiết xạ, phản xạ một loạt thủ đoạn, đem ánh mặt trời dẫn vào sâu vài trăm mét dưới lòng đất.
Do đó, không những dưới lòng đất là một mảng ánh vàng rực rỡ, cả tòa thần đô thoạt nhìn, cũng như lơ lửng ở phía trên một đóa hoa sen vàng nở rộ, rộng lớn hùng vĩ, hết sức sáng lạn, có thể xưng là thiên thành trên mặt đất!
Kiến trúc trên mặt đất, thì thuộc về tông phái tu luyện đem tông môn thành lập ở thần đô, cùng với toàn bộ gia tộc phụ thuộc bọn họ, tường đỏ sân rộng, san sát nối tiếp nhau, sâu không lường được.
Trên bầu trời, mấy chục ngọn núi bay sắp hàng vuông vắn, đó là chỗ trung tâm của Đại Kiền, bao gồm tam tỉnh lục bộ, mười tám doanh tinh nhuệ, cùng với các loại quán trà, quán rượu, hội giao dịch, phòng đấu giá, nơi đánh bạc của tu chân giới, còn có tổng sơn môn của sáu đại tông phái, hoặc là phân đà quan trọng nhất đóng quân ở thủ đô, tất cả đều sừng sững ở đây.
Phía trên bảy bảy bốn mươi chín ngọn núi bay, thì là cả một ngọn núi bay chạm rỗng, chạm trổ mà thành quần thể cung điện, cũng là sơn môn “Lôi Kiền Môn” ngày xưa thành lập Đại Kiền vương triều, xung quanh bị một mảng cấm chế ráng tím lóng lánh lượn lờ, mặc dù một đòn toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh, cũng không thể lay động nó mảy may, được xưng “Tử cấm chi thành”, đó là hoàng cung trên danh nghĩa có thể hiệu lệnh cả Cổ Thánh giới!
Khi vừa mới lên đèn, dưới Tử Cấm thành, quán trà, tửu lâu bên trong mấy chục ngọn núi bay, tất cả đều khách quý chật nhà, người tu chân trời nam đất bắc tụ tập dưới một mái nhà.
Có tư cách ngồi ở chỗ này, ít nhất là lực lượng trung kiên tu chân giới Trúc Cơ trở lên, mặc dù Kết Đan thậm chí Nguyên Anh cũng không ở số ít, tất cả đều là nhân sĩ tin tức linh thông, bàn luận, đương nhiên là biến hóa mới nhất cùng nhân vật nổi tiếng của tu chân giới mấy tháng gần đây.
Mà vô luận là một chỗ quán trà nào, một tòa tửu lâu nào, đồ ăn qua năm món, rượu qua ba lượt, chung quy tránh không được phải nhắc tới cùng cái tên.
Linh Thứu thượng nhân.
Đây thật sự là cái tên bỏng tay nhất trong ba tháng gần đây trong toàn bộ tu chân giới.
Vô luận là băng nguyên đại mạc (đại mạc và sa mạc là khác nhau, sa mạc là hoang mạc có cát) cực bắc, núi lửa Tây Vực cực nóng, tiên sơn quần đảo sâu trong Đông hải chi chít như sao trên trời, hay là rừng rậm ẩm thấp phía nam, chỉ cần nơi có tông phái tu luyện, có người tu chân, sẽ luôn có người thần thần bí bí nhắc tới cái tên này.
Nghe nói hắn là người tu chân cường đại nhất Vu Nam mấy trăm năm qua, một thân tu vi đã mạnh đến trình độ tột đỉnh, ở trên Long Tuyền đại hội một hơi trấn áp ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ trung giai, vẫn thoải mái có thừa.
Nghe nói hắn chẳng những tu vi sâu không lường được, còn có được luyện khí thuật kỹ năng như thần, lần đó hiện thân ở trên Long Tuyền đại hội, đã chỉ ra khuyết điểm của ba món thần binh lợi khí, thậm chí mở lò luyện khí ngay tại chỗ, ngay lập tức làm ba món thần binh lợi khí đều rực rỡ hẳn lên.
Sau đó, hắn còn ở trên Long Tuyền đại hội tự mình chủ trì một hồi pháp hội, tuyên truyền giảng giải ảo diệu của thuật đúc kiếm cổ, khi giảng đến diệu dụng, như muôn dóa hoa rơi, vô số thợ đúc kiếm thâm niên đều như mê như say!
Nghe nói, hắn ở sau khi trở thành cung phụng trưởng lão của Tử Cực Kiếm Tông, cũng không nán lại ở Tử Cực Kiếm Tông, mà là ngao du trời nam biển bắc, tìm kiếm dị hỏa, nguồn nước cùng các loại tài liệu thích hợp luyện khí, còn liên tiếp bái phỏng Thái Huyền Đạo, Kim Giáp Tông, Phi Linh đảo… các cấp tông phái, một mặt luận bàn chiến kỹ với cao thủ những tông phái này, một mặt khác thì cùng thợ đúc kiếm các tông phái tỉ thí thần thông luyện khí!
Thắng bại như thế nào cũng khó mà nói, dù sao bây giờ trong tu chân giới lưu truyền một loại ý kiến, Linh Thứu thượng nhân là một vị biết luyện khí nhất trong toàn bộ kiếm tu, võ tu, vừa biết đánh nhau nhất trong toàn bộ thợ đúc kiếm!
Thậm chí có người hiếu chuyện âm thầm trợ giúp, nói Linh Thứu thượng nhân lần này rời núi, “Đại Kiền tam thánh” cũng phải thêm một vị nữa, biến thành “Đại Kiền tứ thánh” rồi!
“Nghe nói chưa, mấy ngày trước Linh Thứu thượng nhân chính thức mở lò luyện khí, đem ‘Kim Ô Đãng Ma Kiếm’ của Kim Giáp Tông hoàn toàn chữa trị, hiệu quả chữa trị như thế nào không thể hiểu hết, nhưng Kim Giáp Tông vì thế trả giá, chỉ riêng ‘Thập Phương Tinh Phách Châu’ bằng nắm tay, đã có tận hai mươi viên!”
“Đâu chỉ vậy, nghe nói Linh Thứu thượng nhân này được truyền thừa đúc kiếm của Đại Chu vương triều, biết đúc kiếm, xem kiếm nhất, bây giờ chẳng những pháp bảo hắn luyện chế là ngàn vàng khó cầu, còn có vô số người nối liền không dứt đi Tử Cực Kiếm Tông tìm hắn đánh giá kiếm, đánh giá ưu khuyết cùng vết thương ngầm của pháp bảo, chỉ riêng phí dụng mời hắn kiểm tra một phen đã cao đến dọa người!”
“Ta còn nghe được một tin tức cực thú vị, nghe nói ‘vị kia’ trong Tử Cấm thành, cũng có ý muốn mời Linh Thứu thượng người đi trong nội khố (khố: kho) của thiên tử, đánh giá bí bảo ngàn năm lưu lại, cùng tiến hành thanh lý và duy tu!”
“Chậc chậc chậc chậc, vậy thật sự là…”
Trong vô số quán trà tửu lâu, các loại tán gẫu như vậy liên miên không dứt.
Lại ở cùng một thời điểm, bị một tiếng kêu dài xuyên mây xé gió cắt ngang.
“Rítttt!”
Tiếng kêu dài này, như một tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, làm trái tim toàn bộ người tu chân trên mấy chục ngọn núi bay đều run lên, bỏ chén rượu và đũa xuống, chạy vội ra ngoài, ngẩng đầu nhìn.
Quả nhiên, một cái bóng màu đỏ xen lẫn vài luồng hào quang màu vàng, từ phía đông nam bay nhanh tới, kéo ra một cái đuôi lửa thật dài, lại giống như đem bầu trời đêm cũng xé rách thành hai nửa!
“Cút ngay!”
Giữa những ngọn núi bay, vốn có không ít người tu chân khống chế phi chu (thuyền bay), linh hạc, ngọc điệp, chậm rãi phi hành.
Phía trên cái bóng màu đỏ, một kỵ sĩ mệt mỏi đường dài lại quắc mắt nhìn trừng trừng, hét to, thậm chí bổ ra một đạo kiếm khí màu đỏ, đem không ít người tu chân chặn đường trực tiếp quét ra, không để ý thân phận bọn họ vô cùng có khả năng tôn sùng vô cùng.
Cái bóng màu đỏ này làm sắc mặt toàn bộ người tu chân đều trở nên vô cùng khó coi.
“Là ‘Xích Điện Phi Kỵ’ !”
Vài người tu chân có chút mất hồn mất vía nói, “Thế mà ngay cả ‘Xích Điện Phi Kỵ’ cũng không tiếc vốn gốc kích phát đến cực hạn, đông nam nhất định có việc lớn xảy ra rồi!”
“Bá!”
Xích Điện Phi Kỵ lao thẳng tới Tử Cấm thành, tử hà cấm chế (tử hà: ráng mây màu tím) lượn lờ ở bên ngoài Tử Cấm thành nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, đem nó hút vào.
Còn chưa tới nửa đêm, đã có nguồn tin tức riêng, truyền lưu ra ở phố lớn ngõ nhỏ của bảy bảy bốn mươi chín ngọn núi bay, làm Đại Kiền vương triều vừa mới được thở một hơi, lại gặp một lần tổn thương nặng không thể thừa nhận.
Nghe nói, một lần gió phơn quy mô lớn nhất mấy chục năm qua, đã đổ bộ ở đông nam!
...
Đang lúc tin tức gió phơn đổ bộ, quấy động vô số người tu chân trắng đêm khó ngủ, phía nam thần đô chín ngàn năm trăm dặm, trên “Kinh Thần phong” đỉnh núi cao nhất sâu trong Bách Nhận sơn mạch.
Hai bóng người hư vô mờ mịt, giống như là hai đám mây bị đỉnh núi xé rách, chợt tụ chợt tan, lập loè, đang kịch liệt chiến đấu!
Kinh Thần phong là đỉnh núi cao nhất của Bách Nhận sơn mạch, đỉnh này đặc biệt hiểm trở hung ác, như là một cái nanh sói đâm thẳng vào bầu trời, rất nhiều nơi vách đá đều vuông góc với mặt đất, căn bản không có chỗ nào có thể đạp để trèo lên.
Gió này không có giá trị khai thác, vài trăm mét phía trên cùng quanh năm đóng băng, thậm chí ngay cả tạo thành động phủ, cũng ngại quá cao quá dốc quá lạnh, mấy trăm năm qua đều bị Tử Cực Kiếm Tông bỏ mà không dùng.
Thẳng đến khi Kiếm Si Yến Ly Nhân ngang trời xuất thế, nơi này mới trở thành chỗ thanh u cho hắn minh tưởng khổ tu.
Giờ phút này, hai người kịch liệt chiến đấu ở trên Kinh Thần phong, tự nhiên là Lý Diệu và Yến Ly Nhân.
Kiếm của Yến Ly Nhân tuy nhanh, nhưng không phải trăm trận trăm thắng, kiếm nhanh tới đâu nữa cũng có khoảng cách công kích, cũng cần tập trung kẻ địch.
Như vậy, chỉ cần nghĩ cách để Yến Ly Nhân không có cách nào tập trung mình, hoặc là luôn di chuyển ở ngoài khoảng cách công kích của hắn là được.
Trên lý luận, thật sự là như thế không sai.
Nhưng trong hiện thực...
Lý Diệu đem thân pháp vận chuyển tới cực hạn, quả thực cần bốn chân bò lung tung trên đỉnh núi, mới có thể miễn cưỡng thoát khỏi kiếm ý như giòi bám trong xương.
Hắn vẫn giữ tốc độ di động gấp ba lần vận tốc âm thanh, chỉ có như vậy, mới có thể thoát đi kiếm ý của Yến Ly Nhân tập trung.
Một khi tốc độ của hắn giảm xuống đến 2,9 lần vận tốc âm thanh, qua thêm ba giây, chỗ cổ, bên hông cùng mắt cá chân, sẽ dần dần sinh ra một loại cảm giác man mát, lạnh như băng.
Đó là kiếm ý của Yến Ly Nhân!