Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1451 - Chương 1418: Hồng Thủy Ngập Trời!

Chương 1418: Hồng thủy ngập trời! Chương 1418: Hồng thủy ngập trời!Chương 1418: Hồng thủy ngập trời!

“Oành!”

“Rắc!”

“Rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt!”

Lý Diệu chưa bao giờ thấy sấm sét đáng sợ như thế, mưa to thê lương như thế, nước lũ điên cuồng như thế!

Rõ ràng là đang giữa trưa, trời đất lại một mảng tối tăm, mây đen nồng đậm tới mức không tan ra được kia không ngừng mấp máy, đen sì hướng mặt đất trấn áp xuống, làm toàn bộ sinh linh trong trời đất đều như là đặt mình trong dạ dày một con hồng hoang cự thú, không chỗ nào để trốn!

Từng tia chớp liên tiếp không ngừng, như thác nước treo ngược xuống, đã như là giao long từ trong mây đen chui ra, lại như là từng cái tay quỷ đập vào mặt đất, trên mặt đất bắn tung tóe ra từng đám lửa màu xanh lam đậm!

Mưa to đã không thể dùng hai chữ “đổ chậu” để hình dung, giống như ở trên bầu trời còn có một vùng biển khác vô cùng rộng lớn, theo bầu trời “Xoẹt xoẹt” vỡ vụn, nước biển trong này “Thiên hải” này trút hết xuống, rất nhanh sẽ đem toàn bộ thế giới hoàn toàn cắn nuốt!

Thanh thế của sấm sét cùng mưa to đã làm người ta sợ hãi như thế, càng làm người ta sợ hãi hơn là cuồng phong quỷ khóc sói tru!

Cuồng phong này là dư âm của gió phơn, ẩn chứa từng luồng linh năng không chỗ phát tiết, như từng cơn sóng xung kích tàn phá mặt đất, trong gió xen lẫn vô số cây to bị nhổ tận gốc, phòng ốc bẻ gãy nghiền nát thậm chí là mảnh thi thể của vô số sinh linh, giống như một cỗ máy xay thịt to lớn không gì so sánh được, vô ảnh vô hình, xay mọi thứ trên mặt đất, nơi đi qua, một mảng đất trắng xoá thực sự sạch sẽ!

Đừng nói người thường và tu sĩ bậc thấp, ngay cả cường giả Kim Đan cùng Nguyên Anh lão quái, cũng không dám tùy tiện ngự kiếm phi hành ở trong gió giật mưa sa, chớp lóe sấm rền như vậy.

Nếu không, sẽ trở thành mục tiêu công kích đứng mũi chịu sào của linh năng cuồng bạo trong thiên địa!

Lấy cuồng phong, mưa to cùng tia chớp làm bối cảnh, nước lũ Vu Giang đang lao thẳng đâm ngang, tìm kiếm đường ra.

Vu Giang giờ phút này, so với Lý Diệu bốn tháng trước nhìn thấy đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Chính là thời gian xuân về hoa nở, vô số núi tuyết cao ngất trong mây ở thượng du Vu Giang tuyết tan, lượng lớn nước tuyết xuôi dòng mà xuống, làm lưu lượng của Vu Giang nháy mắt tăng lên hơn năm lần, hình thành lũ xuân cuồn cuộn!

Nếu nói, Vu Giang từ nam tới bắc toàn bộ Đại Kiền vương triều là một con rồng giận dữ ngủ say, vậy giờ phút này, con rồng giận dữ bụng đói kêu vang này hoàn toàn thức tỉnh, đang giương nanh múa vuốt, tìm tế phẩm có thể nhét đầy bụng!

“Oành! Oành! Oành!”

Đỉnh lũ sóng sau cao hơn sóng trước, đánh sâu vào trên đê đập yếu ớt không chịu nổi hai bờ Vu Giang, trên đê đập có phòng ngự phù trận rất lâu trước kia, Đại Kiền vương triều thời kì cường thịnh bố trí, phát ra từng đợt hào quang ảm đạm, lại là lâu năm thiếu tu sửa, chậm rãi bị ăn mòn mục nát, lực phòng ngự thua xa ngày xưa!

Nếu đê đập bị đánh sập, nước lũ tràn ra, thậm chí Vu Giang đổi dòng, tạo thành khu vực lan tràn rộng lớn, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi!

Đây, chính là cảnh tượng Lý Diệu và Tử Cực Kiếm Tông chưởng môn Đan Phong Tử, trưởng lão Yến Ly Nhân cùng với mấy trăm Lăng Tiêu kiếm sĩ khi đi vùng đông nam cứu tế nhìn thấy.

Mà nước lũ này, còn xa xa không phải thứ nguy hiểm nhất trước mắt.

“Rống! Rống rống rống rống!”

Trong sóng triều ngập trời do nước lũ cuốn lên, mơ hồ xen lẫn tiếng kêu quái dị làm da đầu người ta phát tê.

Nước lũ chẳng những phá hủy vườn nhà của người thường cùng người tu chân, cũng thổi quét lượng lớn khe núi, rừng rậm lưu vực Vu Giang, đem hung thú vốn ẩn nấp trong núi sâu rừng già dọa đi ra hết!

Hoàn cảnh sinh tồn của những hung thú này bị thay đổi cực lớn, tất cả con mồi ban đầu đều bị nước lũ cuốn đi, bất đắc dĩ, chỉ có thể theo nước lũ, tìm kiếm lãnh địa mới.

Trong quá trình này, không tránh khỏi xảy ra xung đột kịch liệt với hung thú khác, thậm chí người tu chân!

“Trong Vu Giang ẩn giấu lượng lớn hung thú loại giao long, mọi người tuyệt đối phải cẩn thận, tất cả lấy an toàn là số một, đợi gặp được Chính Nhất Chân Nhân cũng đạo hữu các đại phái rồi nói sau!”

Đan Phong Tử ở trong mưa to phát ra tiếng gầm rú khàn cả giọng.

Ở trước mặt uy lực trời đất cuồng bạo như thế, những người tu chân tự xưng là siêu trần thoát tục này cũng thực sự không làm được quá nhiều chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn chớp, mưa to, cuồng phong, nước lũ và hung thú trong nước lũ lần lượt đánh vào phù trận phòng ngự yếu ớt trên đê đập.

“Chưởng môn, mau nhìn!”

Một Lăng Tiêu kiếm sĩ bỗng phát ra tiếng kinh hô, chỉ về phía nước lũ, lại thấy đỉnh lũ sóng sau cao hơn sóng trước bỗng nhiên đột ngột quật khởi, thật sự như là một ngọn núi cao ngất trong mây.

Nhìn kỹ, lại thấy ở trong nước lũ đục ngầu không chịu nổi ẩn giấu một con hung thú loại giao long dài hơn trăm mét, màu tím nhạt, đoạn trước thậm chí phân nhánh, mọc ra ba cái đầu to dữ tợn xấu xí, trên mỗi một cái đầu đều che kín gai nhọn rậm rạp, như là ba cái chông sắt to lớn không gì so sánh được!

“Phốc! Phốc! Phốc!”

Con rồng có sừng gai này bề ngoài cổ quái, ba cái mồm to như chậu máu mở ra, phun ra ba viên bảo châu to bằng chậu rửa mặt, ở trong dòng lũ như vào chỗ không người, sau khi xoay ‘Vù vù’ vài vòng, đánh thật mạnh ở trên đê đập.

“Ầm!”

Vài toà phòng ngự phù trận bố trí ở phía sau đê đập lập tức nổ tung, trên đê đập vốn đã yếu ớt không chịu nổi, nháy mắt xuất hiện mấy chục vết rạn nhìn thấy ghê người, không ngừng hướng bốn phía lan tràn!

“Đây rốt cuộc là hung thú gì, nhìn qua như là quả cầu quái dị nhiều sừng, vì sao sẽ sinh trưởng đến mức to lớn như thế, thế mà lại mọc ra ba cái đầu!”

“Nó thế mà một hơi tu luyện ra ba viên yêu đan, hơn nữa còn tu luyện cực lớn như thế, sợ không phải ở sâu trong Vu Giang, tu luyện suốt mấy trăm năm chứ, bởi vì trận lũ lớn trăm năm mới gặp một lần này, mới từ đáy sông chui lên!”

“Đáng sợ, đáng sợ, bị nó húc vài lần nữa, đê đập sẽ hoàn toàn sụp đổ, chúng ta chạy mau!”

Ở phía trước con hung thú như từ thời đại hồng hoang xuyên việt tới này, trong lòng Lăng Tiêu kiếm sĩ cũng run sợ, mồm miệng lắp bắp.

“Linh Thứu trưởng lão!”

Sắc mặt Đan Phong Tử cũng trở nên đặc biệt khó coi, “Không ngờ lần thiên tai này lợi hại như thế, chỉ là nước lũ Vu Giang cùng dư âm gió phơn trộn lẫn cùng một chỗ, đã có uy năng như thế! Thật không biết châu phủ bị gió phơn chính diện lao vào, lại là cục diện cỡ nào?”

“Đê lớn sắp sụp đổ, chúng ta đi nhanh đi, nhỡ đâu bị cuốn vào trong nước lũ, chống lại lôi điện, mưa to, đỉnh lũ, cho dù Kim Đan và Nguyên Anh, cũng tránh không được phải chấn động thần hồn, tu vi giảm hẳn!”

Lý Diệu nheo mắt, nhìn đê đập phía trước lung lay sắp vỡ, trong lòng nghĩ đến lại là đồng ruộng cùng thôn trấn lúc dọc đường ngự kiếm mà đi, bay qua nhìn thấy.

Trung hạ du Vu Giang là khu vực giàu có và đông đúc nhất Đại Kiền vương triều, tự nhiên cũng là nơi dân cư dày đặc nhất, dân cư một thôn trấn nơi này, thường thường so với một tòa thành lớn của tây nam còn nhiều hơn.

Ngày hôm trước gió phơn đổ bộ, đã tạo thành vô số nạn dân trôi giạt khắp nơi dọc theo Vu Giang hướng tây chạy nạn, làm dân cư trong châu phủ thôn trấn vùng này giảm đi cực nhiều.

Nếu đê đập nơi này lại sụp đổ, làm Vu Giang thay đổi tuyến đường, đối với ngàn vạn nạn dân mà nói, chính là tai ương ngập đầu!

Lý Diệu không thể trơ mắt nhìn thảm kịch như vậy xảy ra.

Nhưng lấy tính tình “Linh Thứu thượng nhân”, tựa như lại không nên là một kẻ vì người thường có thể phấn đấu quên mình.

Lý Diệu do dự, bị Đan Phong Tử hiểu lầm, hắn nhíu mày nói: “Linh Thứu trưởng lão là thấy ba viên yêu đan này bất phàm, muốn ra tay thu thập sao?”

“Tuyệt đối không thể!”

“Hung thú loại giao long này, tám chín phần mười là biến chủng của ‘Đa Giác Quái Cầu’, nhìn từ hình thể của nó, ít nhất ở trong Vu Giang tu luyện gần ngàn năm, nói không chừng khi Đại Kiền vương triều còn chưa thành lập đã tồn tại!”

“Hung thú loại giao long, vốn chính là dựa vào nước mà sống, trước mắt nước lũ dữ dội như thế, càng là thời điểm hung tính của nó mạnh nhất, giờ phút này nếu đi săn giết nó, không khỏi quá mức mạo hiểm!”

“Nếu Linh Thứu trưởng lão thật sự cảm thấy hứng thú đối với con hung thú này, không bằng chờ nó húc vỡ đê, lao đến trên đồng bằng, mà thời tiết lại hơi chuyển biến tốt, lại đi chém giết không muộn, chính cái gọi là ‘rồng bơi chỗ nước cạn’ mà, khi đó, chung quy dễ đối phó hơn chút!”

Lý Diệu mở mồm, rất muốn hỏi Đan Phong Tử một câu, cả đầu óc đều là săn giết hung thú, cướp lấy yêu đan vân vân, rốt cuộc có nghĩ tới người thường sinh hoạt ở hai bờ sông Vu Giang hay không?

Lời đến bên miệng, lại cứng rắn nhét về.

Vẻ mặt Đan Phong Tử đương nhiên, thậm chí bộ dáng cực kỳ suy xét cho hắn, làm hắn thật sự không có lời nào để nói!

Đúng lúc này ――

“Rống! Rống! Rống!”

Đa Giác Quái Cầu ba đầu lại phát ra tiếng rống giận xé rách thiên địa, ba viên yêu đan gào thét lao ra, như là ba khối nam châm thật lớn, đem tia chớp xung quanh hấp dẫn hết tới, lấy yêu đan làm trung tâm, ngưng kết thành ba quả cầu tia chớp màu xanh lam, tím óng ánh, xanh biếc!

“Đùng! Đùng! Đùng!”

Quả cầu sét đón gió phình to, rất nhanh bành trướng đến đường kính mười mấy mét, tất cả mưa to xung quanh bị phân giải thành sương mù, mông mông lung lung lượn lờ ở ngoài tia chớp, càng tăng thêm vài phần uy thế không đâu không phá, phá vỡ tất cả!

Mắt thấy ba quả cầu sét sắp đánh lên đê đập, mà nhịp tim của Lý Diệu cũng tăng tốc đến cực điểm, đang muốn không để ý tất cả lao ra “chém giết giao long, săn bắt yêu đan”, giữa mây đen bỗng bắn ra vạn tia sáng vàng, như mũi tên nhọn màu vàng hừng hực thiêu đốt, rợp trời rợp đất, bắn về phía Đa Giác Quái Cầu!

“Xẹt xẹt xẹt xẹt!”

Mấy trăm tia sáng vàng nháy mắt đâm trúng toàn thân Đa Giác Quái Cầu, đem nó đâm thủng trăm ngàn lỗ, máu đen sì chảy như suối!

Đa Giác Quái Cầu bị đau, chỉ có thể bỏ qua đê đập, lại dẫn dắt ba quả cầu sét, hướng giữa mây đen hung hăng đánh tới!

“Ầm!”

Quả cầu sét xé rách mây đen, bản thân cũng tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại có ba viên yêu đan hơi ảm đạm xoay vù vù.

Trên mây đen chia năm xẻ bảy, một cái áo cà sa màu ánh trăng mơ hồ lượn lờ hào quang màu vàng đậm phần phật theo gió, giống như là một chiếc thuyền lá lẻ loi trong sóng triều ngập trời.

Phía trên áo cà sa, một tăng nhân đứng thẳng.

Hắn có thể tính là một trong những nam nhân anh tuấn nhất Lý Diệu từng gặp.

Nhìn diện mạo người nọ, mới có thể thật sự lý giải cái gì gọi là “Mày kiếm nhập tấn, phượng nhãn sinh uy (hàng lông mày như kiếm đâm vào bên tóc mai, mắt phượng sinh uy)”, cái gì gọi là “Mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng” !

Đây không là tu từ khoa trương gì cả, hắn thật sự như là cả một khối bảo ngọc hoặc đá cẩm thạch tạo hình ra, vô luận lực lượng gì, cho dù là thời gian có thể ăn mòn tất cả, cũng không thể mài mòn đi được một phần vạn sự tuấn mỹ của hắn!

Điều duy nhất thoáng giảm bớt dung mạo của hắn, đó là ý đau khổ nhàn nhạt lượn lờ giữa mặt mày.

Nhưng tinh tế thưởng thức, luồng cay đắng bi thiên mẫn nhân này, lại đem dung mạo của hắn thăng hoa đến cảnh giới hoàn toàn mới, một loại cảnh giới khiến người ta ngay cả đố kỵ và tự ti cũng không sinh ra được!

“Phù Đồ Tông, Khổ Thiền đại sư!”

Đan Phong Tử hô khẽ một tiếng!
Bình Luận (0)
Comment