Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1463 - Chương 1430: Người Phá Trận!

Chương 1430: Người phá trận! Chương 1430: Người phá trận!Chương 1430: Người phá trận!

“Vù vù vù vù!”

Mấy trăm ánh mắt giống như chó hoang ngửi được mùi thịt, hung hăng bổ nhào vào trên người Lý Diệu.

Cao tầng toàn bộ tông phái tu luyện, đám chưởng môn, tông chủ cùng các trưởng lão ra vẻ đạo mạo kia, ánh mắt đều nhấp nháy tỏa sáng, khóe miệng hiện lên mỉm cười thần bí.

Lời này không sai, Linh Thứu thượng nhân thần công cái thế, càng là luyện khí đại sư có một không hai thời nay, đối với trận pháp nhất định cũng rõ như lòng bàn tay, do lão nhân gia hắn đến phá trận là không còn gì tốt hơn!

Lời kia đúng nha, Linh Thứu thượng nhân ở trên Long Tuyền đại hội chiến một trận thành danh, danh chấn thiên hạ, hôm nay là cây cột chống trời của Đại Kiền tu chân giới, có lão nhân gia hắn tự thân ra trận, căn bản không cần động thủ, Hổ Khiếu Đường đám giặc cướp nhát gan kia vừa nghe được danh hiệu “Đại Chu kiếm tông”, đã bị dọa tè ra quần, mở thành đầu hàng!

Còn có người nghiêm mặt nói, các ngươi nói thật sự quá khoa trương! Tu vi Linh Thứu thượng nhân, thực sự có thể chen thân vào hàng ngũ ba hạng đầu thời nay, là bất thế xuất siêu cấp cao thủ, nhưng Hổ Khiếu Đường cũng không phải cục mì nhão, nào sẽ dễ dàng giao nộp vũ khí đầu hàng?

Để Linh Thứu thượng nhân một mình một ngựa đi phá “Thất Tuyệt Hổ Sát Hung Phách Đại Trận”, mặc dù lấy thực lực vô cùng cao minh của lão nhân gia hắn, cũng hơi ngại miễn cưỡng một chút!

Nhưng, đừng quên, Tử Cực Kiếm Tông còn có một vị siêu cấp cao thủ khác có cơ hội cạnh tranh “số một thiên hạ”, Kiếm Si Yến Ly Nhân!

“Kiếm thứ tư” thần bí khó lường của Yến Ly Nhân, không phải được xưng thiên hạ vô song, uy lực tuyệt luân, ngay cả “Đại Kiền đệ nhất chí bảo” Phiên Thiên Ấn ngày xưa cũng có thể một kiếm chém vỡ sao? Vẻn vẹn một cái “Thất Tuyệt Hổ Sát Hung Phách Đại Trận”, làm sao làm khó được Kiếm Si, một kiếm là chém nát!

Có “Kiếm Si” Yến Ly Nhân cùng “Đại Chu kiếm tông” Linh Thứu thượng nhân, hai đại tuyệt thế cao thủ liên thủ, nhất định có thể đại phá trận này!

Nghe mọi người a dua nịnh hót khoa trương đến cực điểm, nhìn từng ánh mắt nóng rát, trán Lý Diệu toát ra mồ hôi lớn như hạt đậu tương, ào ào không ngừng.

Hắn ở trong lòng chửi ầm lên một vạn câu, lại quay đầu nhìn thoáng qua Yến Ly Nhân, thấp giọng nói: “Yến đạo hữu...”

Yến Ly Nhân mí mắt sụp xuống, vẻ mặt không loạn chút nào, cực kỳ chuyên chú nhìn bàn tay của mình, giống như có thể từ trong vân tay nhìn ra một đóa hoa, thản nhiên nói: “Ta là Kiếm Si, không phải bạch si (ngu ngốc).”

Lúc này, nên đến lượt chưởng môn ra sân rồi.

Đan Phong Tử đằng hắng cổ họng, tiến lên hai bước, trước hướng mọi người thi lễ thật sâu, sau đó vẻ mặt ôn hoà nói, đa tạ các vị đạo hữu nâng đỡ cùng thừa nhận đối với hai trưởng lão của Tử Cực Kiếm Tông, Tử Cực Kiếm Tông đối với loại hành vi ý chí sắt đá, thấy chết mà không cứu, không để ý đại cục tu chân giới này của Hổ Khiếu Đường, cũng tương đối không vừa mắt!

Chỉ tiếc, Long Tuyền đại hội ba tháng trước, tiêu hao quá nhiều thực lực của Tử Cực Kiếm Tông, bao gồm hai trưởng lão tu vi mạnh nhất, Yến Ly Nhân và Linh Thứu thượng nhân ở bên trong, đều ở trong luân phiên đấu pháp tích lũy không ít vết thương ngầm, đã đến giai đoạn nỏ mạnh hết đà, còn đang chậm rãi khôi phục điều dưỡng!

Nếu để hai gã trưởng lão ôm thân thể trọng thương, miễn cưỡng xuất chiến, bản thân Tử Cực Kiếm Tông tổn thất ngược lại là việc nhỏ, chẳng may thua, giảm tiếng tăm của các đại tông phái tu chân giới, làm Hổ Khiếu Đường tiểu nhân đắc chí, càng thêm càn rỡ, vậy thì không ổn, phải không?

Lời vừa nói ra, người ngoài còn có cái gì có thể nói, đành phải nhìn nhau, thổi phồng nhau, khuyến khích nhau.

Kẻ này nói, “Càn Khôn Vô Cực Tâm Pháp” của lão ca ngươi là thần thông số một thời nay, chỉ cần vận đủ ba thành công lực, một chưởng hạ xuống, cái gì “Thất Tuyệt Hổ Sát Hung Phách Đại Trận” tất cả đều phải hóa thành bột phấn!

Kẻ kia nói, lão đệ có điều không biết, “Càn Khôn Vô Cực Tâm Pháp” của ca ca chẳng qua là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, chút tài mọn không đáng giá nhắc tới mà thôi, vẫn là “Ba Văn Đãng Hải Quyết” của lão đệ thắng một bậc, không bằng lão đệ đi trước một bước, ca ca theo sát sau, nhất định có thể đánh cho cha con họ Đoạn hoa rơi nước chảy, ngoan ngoãn mở thành đầu hàng, đến lúc đó danh tiếng to như vậy đều về một mình lão đệ độc hưởng, ca ca là không được thơm lây một chút nào!

Dù sao, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, kẻ này nói mình tẩu hỏa nhập ma, kẻ kia nói mình vết thương cũ tái phát, đùn đẩy lẫn nhau thật lâu, lại không có ai chịu xông lên phá trận đầu tiên.

Lý Diệu nhìn một đám chưởng môn, tông chủ tiên phong đạo cốt, ra vẻ đạo mạo, tất cả đều hóa thành bộ dáng sợ sệt không dám đi lênnày, thật sự chênh lệch khá xa so với trong tưởng tượng, trong lúc nhất thời thế mà có chút không tiếp thụ được, nhỏ giọng hỏi Đan Phong Tử: “Trung Nguyên tu chân giới, luôn luôn như thế sao?”

“Cái đó cũng không phải.”

Đan Phong Tử nói, “Trước kia vẫn có chút tu sĩ bậc cao dũng mãnh tinh tiến, thẳng tiến không lùi.”

Lý Diệu hỏi: “Vậy về sau thì sao?”

“Về sau ―― “

Đan Phong Tử nói, “Bọn họ đều chết rồi.”

Lý Diệu: “...”

Tề Trung Đạo yên lặng nhìn đám cao tầng các siêu cấp tông phái trong tu chân giới, đùn đẩy lẫn nhau, sợ hãi không dám lên phía trước, trên mặt giống như bao phủ một tầng sương mù đen nhàn nhạt, không thấy rõ phía sau sương mù đen rốt cuộc là vẻ mặt thế nào.

Hắn trầm mặc thật lâu, tiếng nói khổ sở như táo bón: “Các vị, cũng đến lúc này rồi, còn muốn như thế sao? Phải lấy đại cục làm trọng, đại cục đó!”

“Chính Nhất Chân Nhân!”

Một trưởng lão Phong Lôi Cốc nghiêm mặt nói, “Không phải là chúng ta không muốn lấy đại cục làm trọng, thật sự là lần này tới quá mức vội vàng, bây giờ chỉ có tu sĩ bậc cao của các đại tông phái chạy đến nơi đây, mà rất nhiều tu sĩ bậc thấp còn áp tải vật tư cứu viện ở phía sau chậm rãi đi!”

“Chỉ dựa vào tu sĩ bậc cao, đi cậy mạnh xông vào một tòa đại trận phòng ngự vận chuyển tới cực hạn, còn có mấy trăm Hỗn Nguyên Hổ Tồn Pháo cùng Kim Nha Hỏa Nỗ, đây không phải lấy ngọc thạch đập lên viên ngói sao?”

“Cần biết, Hổ Khiếu Đường vốn không phải mục tiêu mọi người muốn công kích, mà là đạo hữu trong tu chân giới ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, Bạch Liên giáo mới là mối họa lớn mọi người lần này nhất định phải diệt trừ!”

“Còn chưa thấy quỷ ảnh của Bạch Liên Lão Mẫu, đã ở dưới thành Hổ Khiếu đấu vỡ đầu chảy máu, còn chưa nhất định có thể tìm được lương thực cùng vật tư cứu tế cần, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao? Người một nhà thì đấu đá, còn đi đối phó Bạch Liên quỷ quân như thế nào?”

“Cho nên, chuyện này vẫn phải chờ đệ tử cấp thấp của các đại tông phái đều lục tục chạy đến, lại bàn bạc kỹ hơn!”

“Không sai, bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn!”

Lời trưởng lão Phong Lôi Cốc nói, giành được đám cao tầng toàn bộ tông phái nhất trí đồng ý.

“Bàn bạc... Kỹ hơn!”

Tề Trung Đạo ôm ngực, thân hình hơi loạng choạng, cười gượng vài tiếng, lại cười không ra được nguyên cớ.

Khổ Thiền đại sư vẫn ở giữa không trung siêu độ vong linh ―― trừ siêu độ vong linh, dù là hòa thượng đại từ đại bi này, đối mặt cục diện như một búi tơ vò, tựa như cũng bất lực.

Đang lúc toàn bộ tu sĩ bậc cao thần thông quảng đại đều giằng co ở chỗ này, bỗng nhiên!

Oành!

Một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, từ sâu trong Hổ Khiếu thành truyền đến.

Trong phút chốc, đất rung núi chuyển, cát bay đá chạy, cả tòa Thiên Hổ sơn cũng vì thế rung động vài cái, “Rắc rắc rắc”, phía trên núi đá, xuất hiện khe hở thô to như quái mãng!

Toàn bộ tu sĩ bậc cao đều trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc không hiểu sao nhìn chằm chằm sâu trong Hổ Khiếu thành, chỉ thấy sâu trong thành trì, một áng mây năm màu dần dần dâng lên, từ chỗ trung tâm phun trào ra khói đen nồng đậm, dần dần hình thành hình dạng một đám mây nấm!

Vụ nổ lần này, uy lực cực mạnh, chỗ trung tâm Hổ Khiếu thành thế mà lún xuống cả một khối, truyền đến từng đợt tiếng kêu cha gọi mẹ!

“Mau nhìn!”

Trưởng lão họ Hoàng của Thái Huyền Đạo bỗng nhiên chỉ vào phía trước kinh hô, “Thất Tuyệt Hổ Sát Hung Phách Đại Trận, đang chậm rãi ảm đạm đi!”

Mọi người nhìn chăm chú, quả nhiên, từng hung hồn hổ phách ánh vàng rực rỡ trong Thất Tuyệt Hổ Sát Hung Phách Đại Trận dần dần ảm đạm, suy yếu, hóa thành từng đợt từng đợt ánh sáng màu vàng, cuối cùng biến mất không thấy!

Cảm giác áp bách mạnh mẽ bá đạo mang tới cho mọi người lúc ban đầu, cũng rất nhanh tan thành mây khói.

Trên thành lâu của Hổ Khiếu thành đầu người nhấp nhô, tràn đầy bối rối, khí thế vốn ngưng mà không tiêu tan, cũng mang theo từng hương vị hốt hoảng!

“Đầu mối vận chuyển Thất Tuyệt Hổ Sát Hung Phách Đại Trận, thế mà phát nổ!”

Đám đông tu sĩ bậc cao đầu tiên là hơi ngẩn ra, tâm tư xoay chuyển thật nhanhh, rất nhanh đã phân tích ra cục diện mới nhất, không khỏi mừng rỡ như điên.

Đây thật sự là cơ hội trời ban!

Không có Thất Tuyệt Hổ Sát Hung Phách Đại Trận thêm vào, vẻn vẹn hai gã Nguyên Anh, liền không có gì đáng sợ!

Nhưng, sao có thể?

Theo vụ nổ xảy ra, trong thành Hổ Khiếu mơ hồ truyền đến một chuỗi tiếng đánh nhau kịch liệt, nhìn từ linh năng dao động kích động tỏa ra, rõ ràng là so đấu giữa vài tên Nguyên Anh cùng đám đông Kim Đan!

Tiếng đánh nhau từ xa đến gần, dần dần hướng thành lâu của Hổ Khiếu thành lan tràn tới.

Còn chưa nhìn thấy người đánh nhau, trên thành lâu lại là nổ mạnh một đợt, một vật đen sì, từ trong sương khói tràn ngập bắn ra như điện, ném về phía thuyền linh năng phi hành giữa không trung!

“Chặn hắn! Chặn hắn!”

Trong thành Hổ Khiếu phát ra tiếng gầm rú xé tim xé phổi, hốt hoảng đến cực điểm.

“Vù vù vù vù!”

Mấy chục cái khóa sắt từ trong sương khói lao ra, muốn đem vật đen sì này chặn đứng, kéo trở về.

Trên thuyền linh năng phi hành có hai ba mươi vị Nguyên Anh, sao có thể để bọn họ dễ dàng thực hiện được, lập tức có mấy chục đạo kiếm khí đao quang gào thét lao đi, đem khóa sắt “Phành phành phành phành” đánh nát hết, đem vật đen sì này hút lấy, kéo tới, ném mạnh ở trên boong tàu!

Vật đen sì này, lại là một người.

Bộ dạng hắn cao cao gầy gầy, sắc mặt nửa xanh nửa trắng, môi cực mỏng, mơ hồ lộ ra một khí chất tà dị dữ tợn, mặc áo ngắn đệ tử cấp thấp của Hổ Khiếu Đường, lại bị người ta bóp nát các khớp quanh thân, phía dưới áo ngắn mơ hồ thẩm thấu ra vết máu, lại phong kín kinh lạc quanh thân, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy, chỉ có thể dùng một đôi ánh mắt tràn ngập oán độc cùng tuyệt vọng nhìn chằm chằm mọi người.

Trên đai lưng người này còn cắm một bức hoạ cuộn tròn dùng giấy bản bôi lung tung.

Mở ra nhìn, thế mà lại là bản đồ kết cấu Hổ Khiếu thành, nơi khác đều xoay ngang dọc hỗn loạn, không có giá trị tham khảo, nhưng lại điểm ra mấy chỗ kho bí mật trong lòng đất, không biết là thật hay giả!

“Đây là...”

Đám đông tu sĩ bậc cao mơ hồ cảm thấy người này có chút quen mặt, có một số người trầm ngâm một lát, bỗng nhiên biến sắc!

“Hắn chính là Hắc Sát Giáo Sơn Quỷ Đường đường chủ Chu Ngũ Khôn!”

Trên Hổ Khiếu thành lâu tràn ngập khói thuốc súng truyền đến một tiếng kêu quái dị vừa sắc vừa nhọn, “Các ngươi cho rằng Hổ Khiếu Đường vì sao kiên trì không chịu mở cửa thành? Bởi vì Hổ Khiếu Đường và Hắc Sát Giáo căn bản là một bọn, hang ổ Hắc Sát Giáo ngay trong thành Hổ Khiếu, Hắc Sát Giáo giáo chủ Khuất Phục Thông, chính là Đoạn Hưng Nghĩa em trai ruột của Hổ Khiếu Đường chủ Đoạn Thiên Đức ở năm mươi năm trước đã chết, trước mắt ngay tại bên cạnh Đoạn Thiên Đức, muốn đem Khiếu Hoa Tử đánh chết tươi nè!”
Bình Luận (0)
Comment