Chương 1434: Có yêu ma muốn chém, không có yêu ma cũng muốn trảm!
Chương 1434: Có yêu ma muốn chém, không có yêu ma cũng muốn trảm!Chương 1434: Có yêu ma muốn chém, không có yêu ma cũng muốn trảm!
“Ba đạo hữu?”
Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc quần áo tả tơi, toàn thân thịt thối, bị một đám chưởng môn, tông chủ, các trưởng lão quạt lông khăn chít đầu, tiên phong đạo cốt vây quanh, đã như là các ngôi sao quây quanh mặt trăng, lại như là một đám thái giám, trông mong nhìn hoàng thượng.
Theo từng cái kho bí mật mở ra, sự chờ mong của đám đông Kim Đan và Nguyên Anh lần lượt bị treo lên, lại lần lượt đạp hụt bước, thật sự cuống lên, nhịn không được hỏi, “Bí bảo Hắc Sát Giáo tích lũy mấy chục năm, đều ở nơi nào?”
“Nhạ, nơi này, nơi đó, không phải đều đúng sao?”
Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc không biết từ đâu lấy ra một cái tẩu thuốc đen sì, cực kỳ thích ý rít hai hơi, dùng ống thuốc chỉ trỏ, “Đại ấn chưởng môn của mấy tông phái đều ở đây, đủ chứng minh Hổ Khiếu Đường và Hắc Sát Giáo có điều cấu kết, là đầu sỏ hủy diệt nhiều tông phái như vậy nhỉ?”
“Không phải!”
Đám đông Kim Đan và Nguyên Anh đều cuống lên, “Các đại ấn chưởng môn này, đương nhiên là chứng cứ cực quan trọng, nhưng Ba đạo hữu không phải vừa rồi còn nói, dưới lòng đất Hổ Khiếu thành giấu rất nhiều bí bảo Hắc Sát Giáo tích lũy ba bốn mươi năm sao, những bí bảo đó, đều ở nơi nào!”
“Ồ, các ngươi nói các bí bảo đó à!”
Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc đảo ngược ống điếu, trở thành cây gãi ngứa, từ trong lỗ thủng trên áo vươn vào, gãi thật lâu ở trên lưng, cười hì hì nói, “Ta cũng là nghe cha con Đoàn gia khi nói chuyện phiếm từng nói tới, có lẽ, đại khái, khả năng có đi, nhưng lại nghe không rõ, bằng không bọn họ rất lâu trước kia đã đem bí bảo thay hình đổi dạng lấy ra giao dịch, đổi lấy lượng lớn tài nguyên tạo ra tòa ‘Hổ Khiếu thành’ này cũng chưa biết chừng. Ai da, làm kẻ nghe lén, nào có thể nghe được rõ ràng như vậy, không bằng các ngươi trực tiếp đi tìm cha con Đoàn gia, đem bọn hắn tra hỏi nghiêm thêm, nhất định có thể hỏi ra nguyên cớ!”
Đoạn Thiên Đức, Đoạn Hưng Nghĩa và Đoạn Nguyên Vũ ba người, vừa rồi đã chết không có chỗ chôn, ngay cả nửa cái tàn hồn cũng không lưu lại, đều hóa thành tro bụi rồi, còn đi đâu “tra hỏi nghiêm thêm”?
Không ít tu sĩ bậc cao đều sắp tức lệnh mũi rồi, lúc này mới nghĩ ra, đại khái lại mắc cái bẫy ác ý của Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc rồi.
Lại cũng có người không cam lòng, vẻ mặt giọng nói đều hung hăng: “Ba đạo hữu, ngươi không phải tận mắt nhìn thấy sao?”
“Đúng vậy, không sai, chính mắt nhìn thấy!”
Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc nghiêm trang gật gật đầu, “Mấy kho hàng này đều là ta chính mắt nhìn thấy, đại ấn chưởng môn nhiều tông phái như vậy đều ở đây, còn có thể sai được? Về phần tin tức những bí bảo này, đều là ta chính tai nghe thấy, nghe được rất chân thật, chính là lời này, cha con Đoàn gia có thể làm chứng cho ta mà! Ta vừa rồi chính là nói cho các vị như vậy, sau đó các vị liền sốt ruột khó dằn nổi ‘trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo’, sao, Khiếu Hoa Tử không phải nói như vậy?”
“Cái này ―― “
Mười mấy trưởng lão, tông chủ, chưởng môn tông phái, một đám đại nhân vật ở trong tu chân giới có uy tín danh dự, cực kỳ vẻ vang, tất cả đều đỏ mặt tía tai, nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
“Các vị đạo hữu!”
Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc cười ha ha nói, “Ta thấy, mọi người vẫn là trước đừng để ý cái gì bí bảo hay không bí bảo, ngoài thành nhiều nạn dân như vậy kêu than bởi thực phẩm, qua thời gian mỗi một nén nhang, không biết có bao nhiêu người sẽ lạnh đói mà chết, thiên tài địa bảo và tinh thạch pháp bảo có tốt nữa, còn có thể làm cơm ăn, làm áo mặc không?”
“Giờ này khắc này, còn có cái gì, có thể so sánh với thịt heo thơm ngào ngạt, gạo trắng bóng, càng có tư cách xưng là ‘bí bảo’ hơn đây. Dù sao, ‘bí bảo’ này là có thể đổi về mạng người! Chúng ta những người này, vừa rồi còn hô bốn chữ ‘thay trời hành đạo’ vang trời, như vậy ai lại từng nghĩ, ‘mạng người lớn như trời’?”
“Các ngươi ở đây nhảy lên nhảy xuống, dựng râu trừng mắt, đem Khiếu Hoa Tử bắt lên đun dầu, đun đến hỏng nồi cũng không đun ra được hai lạng dầu đâu! Còn không bằng mau mở kho phát lương, cứu tế nạn dân, trấn an cục diện vùng này! Chẳng lẽ thật phải đem trăm vạn quỷ quân của Bạch Liên Lão Mẫu trêu chọc dẫn tới, các vị mới bằng lòng từ bỏ ý đồ sao?”
Một đoạn lời khiến đám đông Kim Đan và Nguyên Anh đều im lặng không biết nói gì, không hẹn mà cùng phát ra một chuỗi tiếng ho khan xấu hổ.
Tề Trung Đạo tiến lên một bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn quét một vòng, cao giọng nói: “Mở kho, phát lương!”
...
Dưới thành Hổ Khiếu bắc lên mấy trăm cái nồi to nóng hôi hổi, khói bếp lượn lờ, hóa thành mấy trăm cột khói màu trắng, phóng lên cao, ngưng tụ thành mây trắng xóa.
Không ít nạn dân đều đói tới mức da bụng dính vào da lưng, trong khoảng thời gian ngắn tự nhiên không thể ăn thịt cá, dù là cháo cũng phải đun nhạt như nước, chậm rãi điều dưỡng mới được.
Tuy là cháo loãng, nhưng trong cháo thả một ít thịt linh thú băm, lại dùng lượng lớn dược liệu đi điều hòa, vàng óng, ánh vàng rực rỡ, xanh biếc, ùng ục ùng ục, mùi thơm lạ lùng xộc vào mũi, chính là mỹ vị đại bộ phận dân chúng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Các đại tông phái dựng lên cờ hiệu, phân chia khu vực.
Như là Thái Huyền Đạo và Tử Cực Kiếm Tông tông phái lớn như vậy, thì quản lý thêm mấy cái nồi to, mà tông phái trung bình và nhỏ thì quản lý bớt đi mấy cái, đem lượng lớn nạn dân đều tụ lại đến dưới lá cờ lớn nhà mình!
Câu chuyện nạn dân nghe được, chính là Hổ Khiếu Đường làm nhiều việc ác, tội ác chồng chất, là tà đạo hung đồ ăn tươi nuốt sống, rốt cuộc báo ứng đến, bị các đại phái thay trời hành đạo, liên thủ tiêu diệt, trả cho địa phương một bầu trời trong xanh!
Các đại tông phái thấy dân chúng bị Hổ Khiếu Đường áp bức đến mức thê thảm như thế, không đành lòng, càng lấy ra lượng lớn lương thực, nhất định phải để mọi người đều vượt qua giai đoạn khó khăn!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ nạn dân đều cảm động đến rơi nước mắt, ngàn ân vạn tạ, “Rầm rầm” quỳ rạp xuống đất, như cơn sóng trên ruộng lúa không ngừng dập đầu, tiếng “tiên sư vạn phúc” nối liền không dứt!
Khi Lý Diệu từ bên cạnh mấy chục cái nồi to nóng hôi hổi đi qua, nhìn thấy là một cảnh tượng vô số nạn dân mang ơn, hướng hắn không ngừng dập đầu quỳ lạy như thế này.
Lý Diệu cảm thấy, mình giống như biến thành tượng đất nung trong miếu thờ, ở mặt ngoài ánh vàng rực rỡ.
Hắn không thích loại cảm giác này, trong lòng cảm thấy rất xa lạ.
“Linh Thứu trưởng lão, tựa như tâm sự nặng nề?”
Đan Phong Tử không biết từ nơi nào chui ra, cười tủm tỉm hướng phía hắn đặt câu hỏi.
Chuyến đi đông nam lần này, Tử Cực Kiếm Tông chưởng môn đặc biệt thân thiện đối với Lý Diệu, đương nhiên là có nguyên nhân của hắn.
Lý Diệu trầm ngâm một lát, nói thẳng: “Bản thượng nhân luôn luôn cân nhắc những lời mấy tên Nguyên Anh Đoàn gia trước khi chết nói, Hổ Khiếu Đường và Hắc Sát Giáo có sự cấu kết, đã nghe rợn cả người, mà Thái Huyền Đạo cùng Tử Cực Kiếm Tông ‘sáu đại phái’ danh chấn thiên hạ như vậy, giai đoạn lập nghiệp, chẳng lẽ cũng không quá vẻ vang sao?”
Đan Phong Tử cười ha ha nói: “Linh Thứu trưởng lão chẳng lẽ là tin tưởng mấy tên ma đầu Đoàn gia ở trước khi chết ăn nói lung tung sao, Tử Cực Kiếm Tông lập nghiệp, cũng không có thứ gì không thể để lộ ra trước mặt người ngoài, nhưng ít nhiều cũng có chút cơ mật, nếu Linh Thứu trưởng lão nguyện ý đem hai chữ ‘cung phụng’ xóa đi, thật sự gia nhập Tử Cực Kiếm Tông, trở thành trưởng lão chính thức của tệ phái, vậy tự nhiên là không biết thì thôi, biết sẽ nói hết!”
Đáy mắt Lý Diệu chợt lóe ánh sao, hừ lạnh nói: “Tâm ý của bản thượng nhân, lần trước đã nói phi thường rõ ràng với chưởng môn, bản thượng nhân bế quan năm mươi năm, tham thấu truyền thừa của thợ đúc kiếm Đại Chu Nghiêm Chúc, lần này rời núi, đó là muốn nổi danh lập vạn, khai tông lập phái, đem Đại Chu truyền thừa phát dương quang đại, bây giờ trong tu chân giới có một số tiểu bối, đặt cho bản thượng nhân ngoại hiệu, là ‘Đại Chu kiếm tông’, nghe qua cũng không tệ!”
“Đường đường ‘Đại Chu kiếm tông’, sao có thể cả đời phải dưới người khác? Cung phụng trưởng lão, đã là cực hạn, bản thượng nhân là quả quyết không có khả năng hoàn toàn gia nhập Tử Cực Kiếm Tông!”
“Linh Thứu trưởng lão ôm chí cao xa, Tử Cực Kiếm Tông nho nhỏ, tự nhiên không lưu được ngươi tuyệt thế cao thủ như vậy!”
Đan Phong Tử cảm khái một tiếng nói, “Chẳng qua, ở trong tu chân giới, nổi danh lập vạn dễ dàng, khai tông lập phái thì muôn vàn khó khăn, sơn môn, đất đai, đệ tử, gia tộc phụ thuộc, nguồn thu nhập... Từng thứ một, đều là việc khiến người ta đau đầu! Thành lập tông phái của mình, tựa như ở trên cửu u hoàng tuyền mạng treo một đường, mặc dù mạnh như Đoàn gia, một nhà ba Nguyên Anh, sáng tạo Hổ Khiếu Đường, cũng rơi vào kết cục thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục!”
“Đúng vậy!”
Lý Diệu thở dài một tiếng, “Đoàn gia đã có được ba gã Nguyên Anh, cho dù không đi những đường ngang ngõ tắt này, có lẽ cũng có thể đem Hổ Khiếu Đường phát dương quang đại, cần gì phải chỉ vì cái trước mắt, đi làm ‘Hắc Sát Giáo’ gì đó chứ?”
“Bọn họ không làm, sẽ có người làm, Linh Thứu trưởng lão hẳn sẽ không cho rằng, ‘Hắc Sát Giáo’ là tà ma ngoại đạo duy nhất gây họa đông nam chứ?”
Đan Phong Tử nói, “Chính bởi vì Hổ Khiếu Đường thành lập ‘Hắc Sát Giáo’, trong mấy chục năm đem tông phái kiệt ngạo bất tuân vùng Tây Giang Châu đánh ngã hết, rút cạn máu thịt bọn họ, bù đắp ngược lại cho Hổ Khiếu Đường, Hổ Khiếu Đường mới có thể có vinh quang giờ này ngày này!”
“Nếu không phải Hổ Khiếu Đường thành lập ‘Hắc Sát Giáo’, mà là tông phái khác ở trong bóng tối xây dựng ‘Hồng Sát giáo’, ‘Hoàng Sát giáo’, ‘Lam Sát giáo’, có lẽ Hổ Khiếu Đường sớm mấy chục năm trước đã bị tiêu diệt, nào có thể chịu đựng tới hôm nay!”
“Nghe chưởng môn nói như vậy ―― “
Lý Diệu nhíu mày nói, “Trong Trung Nguyên tu chân giới, hắc bạch lưỡng đạo cùng một giuộc, là chuyện đã quá quen rồi?”
Đan Phong Tử cười cười, chưa trả lời thẳng, lại nói: “Chim bay hết, cất cung tốt; thỏ khôn chết, mổ chó săn! Xem thương nhân nuôi con mèo con, là dùng để bắt chuột, nhưng chuột bắt hết rồi, còn cần mèo làm gì? Người tu chân là dùng để trảm yêu trừ ma, nếu không có yêu ma, lại cần người tu chân có ích gì đâu?”
Lý Diệu nói: “Ý tứ chưởng môn là nói, có yêu ma cần chém, không có yêu ma, sáng tạo yêu ma cũng cần chém?”
Đan Phong Tử mắt sáng ngời, vỗ tay hoan nghênh nói: “Diệu, diệu, câu này của Linh Thứu trưởng lão nói rất diệu!”
Lý Diệu trầm mặc hồi lâu, chậm rãi phun ra một ngụm khí đục rồi nói: “Cái này không giống với điều ta nghĩ trước khi rời khỏi Vu Nam.”
Đan Phong Tử nói: “Linh Thứu trưởng lão trước khi rời khỏi Vu Nam, là nghĩ như thế nào?”
“Vu Nam chúng ta, là nơi man bang kém văn minh, mọi người đều ở trong rừng cây và hang núi, lấy bộ lạc phân chia!”
Lý Diệu nói, “Tu sĩ vu man, mỗi người che chở một bộ lạc, phụ trách vì bộ lạc đuổi yêu thú, trấn áp tai hoạ, đối kháng bộ lạc đối địch, tuy cũng có chuyện tế luyện hồn sống, nhưng tựa như đều không có... quỷ quyệt bí ẩn như vậy, mà giữa bộ lạc khác nhau có gì mâu thuẫn, cũng đi lên hắc thạch đại lôi, chính đại quang minh so đấu chiếm đa số!”
“Ta cũng không có gì có thể giấu diếm với chưởng môn, một trăm năm trước, ta cũng là một tu sĩ vu man đần độn, ở trong rừng rậm Vu Nam hoành hành không kiêng kỵ, xưng vương xưng bá, chưa cảm thấy cuộc sống như vậy có gì không tốt!”
“Nhưng, ta sau khi từ trong đầm Độc Long sống lại, lại chiếm được truyền thừa của thợ đúc kiếm Đại Chu Nghiêm Chúc, bị phong thái Đại Chu tu chân giới hun đúc suốt năm mươi năm, đạo tâm dần dần xảy ra biến hóa, thật giống như thông suốt, cảm thấy hành vi ngày xưa, thật sự không đáng giá nhắc tới!”
“Vu Nam quá nhỏ, không chứa nổi đạo tâm của ta bây giờ, ta liền du lịch Trung Nguyên, muốn kiến thức một phen ‘Đại Kiền tu chân giới’ cũng sinh ra từ Trung Nguyên, rốt cuộc bảo lưu lại mấy phần phong thái của ‘Đại Chu tu chân giới’, không ngờ, không ngờ ――”