Chương 1438: Có bằng hữu đến
Chương 1438: Có bằng hữu đếnChương 1438: Có bằng hữu đến
Trái tim Lý Diệu lại lỡ mất một nhịp, không ngờ thuật xem tướng của Khổ Thiền đại sư thế mà tinh diệu đến loại trình độ này, có thể thông qua biểu cảm vi diệu trên khuôn mặt để phân tích tính cách tầng sâu của người ta.
Bề ngoài có thể ngụy trang, bộ phận tính cách cũng có thể mô phỏng, bản thân Lý Diệu cũng là người lòng dạ độc ác, đáng chết thì giết, không chút hàm hồ, từ khi xuất đạo tới nay từng giết không có một ngàn cũng có tám trăm người, nhưng chưa có một ai là người già phụ nữ trẻ em vô tội.
Nếu Linh Thứu thượng nhân thật sự là sát nhân cuồng ma phát rồ, vậy hắn quả thực rất khó bắt chước ra 100%.
Lại liên tưởng đến vừa rồi ở trước mặt Đan Phong Tử thiếu chút nữa thất thố, xem ra thân phận “Linh Thứu thượng nhân” này còn tồn tại rất nhiều lỗ hổng, phải nghĩ cách, làm chút mụn vá mới được.
Ba Tiểu Ngọc nghe xong lời Khổ Thiền đại sư nói, sắc mặt hơi nhu hòa một chút, đôi mắt lập lòe ánh sáng lạnh lại vẫn như cũ nhìn chằm chằm Lý Diệu, lạnh lùng nói: “Linh Thứu thượng nhân, ngươi tự nói, có từng diệt vài cái bộ lạc, ngay cả trẻ con ba tuổi cũng chưa từng buông tha hay không?”
Lý Diệu tâm tư xoay chuyển thật nhanh, khàn khàn yết hầu, nói từng chữ một: “Đúng lại như thế nào, không đúng lại như thế nào?”
“Nếu không phải, mà là bên trong có ẩn tình, nghe nhầm đồn bậy, vậy mọi người gặp nhau cũng coi như có duyên, ngồi xuống cùng nhau uống rượu với khiếu hóa tử!”
Ba Tiểu Ngọc nói, “Nếu ngươi là loại khốn kiếp trẻ con ba tuổi cũng chưa từng buông tha, lợn không ăn chó không gặm, vậy cũng tốt, nơi này có nhiều rượu ngon như vậy, kèm theo tim bẩn phổi nát của ngươi, vừa lúc lấy để tế điện vong linh bị ngươi giết hại!”
“Ngươi muốn vì chuyện gần trăm năm trước giết ta?”
Con ngươi của Lý Diệu chợt co rút lại, phát ra tiếng cười quái dị như quạ đen, “Ngươi giết được ta?”
“Một trăm năm trước cũng tốt, một ngàn năm trước cũng thế, đã bị khiếu hóa tử nghe nói, gặp phải, vậy coi như ngươi xui xẻo!”
Ba Tiểu Ngọc cười “hắc hắc” nói, “Về phần giết được hay không, vậy thì phải giết qua mới biết được, thật sự không giết được, khiếu hóa tử có thể chạy, chạy trốn tới ngoài ba ngàn dặm dưỡng thương, dưỡng thương xong tiếp tục trở về giết, thừa dịp ngươi tắm rửa giết, giết lúc ỉa, giết lúc ăn cơm, giết lúc ngủ! Bỏ độc vào trong rượu của ngươi, đi tiểu vào trong cơm, đặt rắn rết côn trùng vào trong chăn, con cóc nhảy lên mu bàn chân, dọa không chết ngươi, ghê tởm chết ngươi!”
“Ngươi một ngày không chết, khiếu hóa tử sẽ giết như vậy một ngày, ngươi một năm không chết, khiếu hóa tử liền giết một năm, giết đến ngươi chết ta sống mới thôi!”
Trong lòng Lý Diệu nóng lên, con mắt lại phát ra hào quang lạnh lẽo, cơ thịt trên mặt co rúm một hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đã muốn giết, vậy thì phóng ngựa tới đây đi, dù sao ở trong mắt các ngươi đám tu sĩ Trung Nguyên giả nhân giả nghĩa, ra vẻ đạo mạo này, các tu sĩ vu man chúng ta, đều là dã nhân ăn tươi nuốt sống, ăn thịt người, chuyện nghe rợn cả người nào không làm ra được? Cho dù ta nói mình chưa từng làm, chẳng lẽ ngươi tin sao?”
Ba Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm vào mặt Lý Diệu thật lâu.
Lý Diệu cũng đằng đằng sát khí trừng mắt lại với hắn.
Mắt thấy không khí giữa hai người sắp cháy lên “bốp bốp bốp”, Ba Tiểu Ngọc bỗng vớt ở trong con thuyền nhỏ ba mảnh ván, vớt lên nửa cái gáo nước, ném về phía Lý Diệu.
“Hòa thượng cũng đã nói ngươi không phải người tàn nhẫn hiếu sát, chính ngươi cũng không muốn thừa nhận, ta lại không có chứng cứ rõ ràng, vậy khiếu hóa tử tạm thời nghe! Ngày mai tìm được chứng cớ, vậy ngày mai lại giết, tối nay cứ tới đây uống rượu!”
Lý Diệu hừ lạnh một tiếng, bắt lấy gáo nước, nhảy một phát trên không, như một cái lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống trên con thuyền nhỏ ba mảnh ván.
Ba Tiểu Ngọc vỗ vỗ tay, khẽ móc ngón tay, cái nồi to nóng hôi hổi chấn động “Vù”, ở giữa không trung xoay ba vòng mới rơi xuống đất.
Bên trong cái nồi to ùng ục ùng ục, đều là gan rồng tủy phượng, máu thịt linh thú các thứ Hổ Khiếu Đường cất giữ, lại bỏ ước chừng mười vò Hùng Tâm Bảo Đảm Hổ Cốt Tửu đi nấu, sớm nấu đến nát gân mềm xương, tỏa hương bốn phía, thật sự mơ hồ có ráng mây năm màu từ trong cái nồi to bay ra!
Ba Tiểu Ngọc cười ha ha, ở bên cạnh boong thuyền nhỏ tùy tay mò, lấy ra một bộ cần câu, như câu cá vung lên về phía thịt trong nồi, móc, nhấc, thế mà nhấc lên một cái chân chó đỏ rực, sáng bóng, thơm đến tột đỉnh!
“Linh Thứu thượng nhân sinh ở Vu Nam, sợ là chưa từng thấy chân chó như vậy nhỉ, đây không phải là chân chó bình thường!”
“Vùng đông nam ở lúc muối chân giò hun khói, thường thường ở trong một vại lớn chân giò hun khói, đặt một cái ‘chân chó’ như vậy, lấy mùi thơm của thịt chó, để tăng tiến mùi thơm cùng phong vị của chân giò hun khói!”
“Một chân giò hun khói muối xong, hương thơm cùng tinh hoa của cái chân chó này thấm hết vào bên trong chân giò hun khói khác, bản thân thì như khúc gỗ không có mùi cùng vị gì, ăn vị như ăn sáp, thường thường bị vứt bỏ!”
“Nhưng, ha ha, khiếu hóa tử lại phát hiện, đem chân chó mất hết tinh hoa, bộ dạng như tổ ong như vậy, đặt tới trong nồi nấu cùng với gan rồng tủy phượng, máu thịt linh thú, các loại dược liệu quý hiếm mà nói, lại sẽ quay sang đem tinh hoa máu thịt của các linh thú hút hết vào trong đó, một lần nữa tràn đầy no đủ, như là bơm hơi!”
“Chậc chậc chậc chậc, một cái chân chó như vậy, liền biến thành món ăn quý và lạ tuyệt thế vô cùng quý giá, đốt đèn lồng cũng tìm không ra!”
Ba Tiểu Ngọc vừa giới thiệu, bản thân lại thèm ăn nước miếng cũng chảy ra trước, liên tục vung dây câu, từ trong cái nồi to sâu không thấy đáy liên tục vớt ra ba cái chân chó, đem hai cái trong đó phân biệt nhét vào trong lòng Lý Diệu và Khổ Thiền đại sư, nhìn Lý Diệu nói, “Gạo giống nhau nuôi trăm loại người, Trung Nguyên tu chân giới, có kẻ bại hoại giả nhân giả nghĩa, ra vẻ đạo mạo, nam đạo nữ xướng, nhưng cũng có khiếu hóa tử loại hào khách này coi tiền tài như đất đá, ra tay hào phóng, ngay cả chân chó ngàn vàng cũng không có được, cũng nguyện ý lấy ra để chia sẻ. Đến, thịt chó lăn ba cái, Nguyên Anh đứng không vững, nếm thử!”
Đây là Lý Diệu lần đầu tiên nghe được, một người quần áo tả tơi, bộ dạng như người ăn xin, có thể mặt không đổi sắc nói mình là “hào khách coi tiền tài như đất đá”.
Bộ dáng mặt đầy ánh đỏ, vui vẻ ra mặt kia của Ba Tiểu Ngọc, quả thực như là một vị hoàng đế ngồi ôm núi vàng núi bạc, đang ở trong cung điện hoa lệ, dùng mấy trăm món ăn quý và lạ, chiêu đãi khách quý từ đường xa mà đến.
Lý Diệu nhìn quét rượu trước mặt Khổ Thiền đại sư, cười nói: “Đại sư cũng uống rượu mặn, ăn thịt chó sao!”
“A Di Đà Phật.”
Khổ Thiền đại sư nói, “Hòa thượng dựa vào thí chủ bố thí, thí chủ cho nước uống nước, cho rượu uống rượu, bố thí chân chó, cũng là từ chối thì bất kính.”
“Ha ha, hòa thượng này không những uống rượu ăn thịt, còn uống so với khiếu hóa tử nhiều hơn chút, đợi lát nữa phải tuyệt đối lưu ý, đừng để hắn uống trộm thêm rượu!”
Ba Tiểu Ngọc vỗ tay cười nói, bỗng nhiên lại trầm mặt xuống, trừng mắt nhìn Lý Diệu nói, “Sao không ăn, là chê trên người khiếu hóa tử bẩn thối xấu xa sao?”
Trên người Ba Tiểu Ngọc, thật sự là mụn ghẻ với bọc mủ, không những ghê tởm không chịu nổi, hơn nữa sau khi tới gần, mùi cũng không quá dễ ngửi.
Đặc biệt trên chân trái của hắn, còn có một vết thương bị cắn rất sâu, chưa thể kịp thời trị liệu, đã sớm hư thối, lúc này cũng đã nát đến mức thấy được xương cốt.
Hắn lại như không có việc gì, vẫn thoải mái cười to, thật không biết thần kinh là dùng tài liệu gì tạo ra.
Lý Diệu nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: “Bản thượng nhân là xuất thân vu man dã nhân, làm sao chê Ba đạo hữu bẩn thối? Chẳng qua có chút tò mò, lấy tu vi của Ba đạo hữu, đã sớm đến cảnh giới nóng lạnh bất xâm, ngũ độc bất nhập rồi nhỉ? Vẻn vẹn mụn ghẻ, sao có thể toàn thân đều có? Còn có vết thương này trên chân trái, cũng không giống như ẩn chứa độc vật gì lợi hại, chỉ cần lột bỏ thịt thối, bôi một ít kim sang dược loại tốt, lại lấy linh năng chậm rãi tẩm bổ, rất nhanh có thể khôi phục như thường, vì sao trì hoãn đến nay?”
“Nếu muốn trị liệu, đương nhiên có thể chữa khỏi nhanh chóng.”
Ba Tiểu Ngọc nhìn thịt nát đến xương trên chân nói, “Nhưng thân mụn ghẻ cùng thịt nát này, chính là yểm hộ tốt nhất của ta, chính là dựa vào bọn nó, ta mới có thể lẻn vào trong Hổ Gầm Thành, không ai hoài nghi, khiếu hóa tử là một tu sĩ Nguyên Anh nha!”
Trong lòng Lý Diệu chấn động, thất thanh nói: “Cho nên, Ba đạo hữu là vì sưu tập chứng cứ Hắc Sát Giáo làm xằng làm bậy, thăm dò quan hệ của Hắc Sát Giáo cùng Hổ Khiếu Đường, cố ý nhiễm một thân bệnh tật này sao?”
Ba Tiểu Ngọc gật gật đầu, nâng cái chân chó lên hung hăng cắn một miếng, hàm hàm hồ hồ nói: “Nói nhiều như vậy làm gì, đến, uống rượu ăn thịt!”
Trong lòng Lý Diệu cảm khái, thế giới cổ tu, không có quy tắc, tất cả đều dã man sinh trưởng, hai cực phân hoá đặc biệt nghiêm trọng.
Đã có đám trưởng lão, chưởng môn, tông chủ ở mặt ngoài tiên phong đạo cốt, trong xương cốt lại vì lợi riêng tới cực điểm, viết là “người tu chân”, đọc là “người tu tiên”!
Nhưng cũng có Khổ Thiền đại sư và khiếu hóa tử Ba Tiểu Ngọc như vậy, thật sự quán triệt tinh thần “trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo”, viết kép người tu chân!
Từ trên người bọn họ, Lý Diệu giống như có thể nhìn thấy khởi nguyên lúc ban đầu trong tín niệm bảo hộ người thường của văn minh tu chân hiện đại.
Cũng đã biết rõ vì sao ở sau khi trầm luân suốt ba vạn năm, vũ trụ minh một mảng hắc ám còn có thể một lần nữa quật khởi, lại lần nữa nở ra đóa hoa sáng lạn huy hoàng!
Hắn nhiệt huyết dâng trào, cảm xúc mênh mông, học bộ dáng Ba Tiểu Ngọc cùng Khổ Thiền đại sư, ăn miếng thịt lớn, uống gáo rượu to!
Đây là rượu thuần nhất hắn từng uống.
Cũng là thịt ngon nhất hắn từng ăn.
Đúng lúc này, Khổ Thiền đại sư bỗng hướng phía trên tầng mây cất cao giọng nói: “Tề thí chủ cũng đã ở đây, không bằng nể mặt xuống dưới, cùng nhau uống rượu ăn thịt?”
Thanh âm của hắn ngưng tụ thành một đạo sóng âm, như cột sáng đâm thẳng lên bầu trời, bắn mãi về phía nơi cao hơn ngoài bầu trời.
Sau một lúc lâu, tầng mây vần vũ, chậm rãi xoay tròn, xuất hiện một lỗ thủng, một bóng xám long lanh trong suốt từ trong lỗ thủng chui ra, như một chiếc lá khô, nhẹ nhàng đáp xuống trên cái cây Cổ (Bột Tử = cổ) nghiêng bên cạnh boong thuyền nhỏ.
Chính là “tu sĩ đứng đầu Đại Kiền”, Thiết Thánh Tề Trung Đạo.
Hắn sắc mặt xanh mét, trên người kết một tầng băng mỏng manh, trên đầu cùng lông mày đều rơi đầy sương, thật sự là ứng với ngoại hiệu của mình, như là một khối băng vừa lạnh vừa cứng, không có ai muốn đụng vào.
“Tề đại minh chủ, ngươi ổn chứ!”
Khiếu hóa tử Ba Tiểu Ngọc cười hì hì hướng Tề Trung Đạo chào hỏi.
Trong Đại Kiền tu chân giới không có một liên minh thường trực thống nhất, nhưng mỗi lần gặp được tình huống đột ngột, nói ví dụ muốn đánh Hỗn Thiên quân, Bạch Liên giáo, U Vân Quỷ Tần, hoặc là giống lần trước muốn uy áp Tử Cực Kiếm Tông, hoặc là thiên tai đột kích, cần kháng hiểm cứu tế, sẽ lâm thời hội minh, thuận tiện trù tính chung.
Tám chín phần mười, Tề Trung Đạo đều là minh chủ của loại hội minh lâm thời này, bằng không sao nói hắn là “tu sĩ đứng đầu Đại Kiền” chứ?
Một lần này, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Bốn chữ “Tề đại minh chủ”, lại làm sắc mặt Tề Trung Đạo càng thêm u ám, quả thực muốn nghiến vỡ răng hàm, nhấc chân bỏ đi.
“Lão Ba, không thể như thế!”
Khổ Thiền đại sư thở dài nói, “Tề thí chủ cũng không dễ dàng, muốn đem các đại tông phái ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, năm bè bảy mảng liên hợp lại, miễn cưỡng tạo thành một sợi dây thừng, luyện thành một khối sắt, tốt xấu có thể làm ra chút bộ dáng mặt ngoài, hắn trả giá tâm huyết cùng cố gắng, so với ngươi lẻn vào thành Hổ Khiếu đi tìm hiểu chi tiết của Hắc Sát Giáo, không biết nhiều hơn bao nhiêu lần! Không ở đó, không biết nó khó, hòa thượng và khiếu hóa tử dễ làm, vị trí ‘minh chủ tu chân giới’ này, lại không dễ ngồi đâu!”